Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 140.2: Ôn tuyền kinh hồn (2)




Nước da đồng hun, lưng dài vai rộng, dáng người tam giác, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng, phảng phất như ẩn chứa lực lượng vô hạn...
Mái tóc dài đen nhánh kia, giờ phút này đang dán sát vào sau lưng nam nhân. Trên làn da của hắn cũng có không ít bọt nước lăn xuống, làm cho nam nhân trông càng gợi cảm ...
Nhưng mà, thu hút cái nhìn của người ta nhất, có lẽ là vẻ đẹp mê hoặc kia của nam nhân được ánh trăng phụ trợ , nên trông càng gợi cảm !
Mày kiếm xếch đến tóc mai, sống mũi cao thẳng tắp giống như điêu khắc, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, khiến người ta cảm giác được một loại lạnh lùng khắc nghiệt cao ngạo.
Mê người nhất, là đôi huyết mâu kia, dưới ánh trăng càng phát ra sâu thẳm!
Phảng phất mang theo ma lực làm mê hoặc tâm trí người ta, làm cho người ta vừa nhìn, cũng không rời nổi con mắt nữa !
Mà người này, không phải ai khác, là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc, Huyền Lăng Thương !???
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mình một cái, trợn ngược đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Trời ạ!
Như thế nào là Huyền Lăng Thương !?
Lúc này, Huyền Lăng Thương không phải hẳn là đang ngủ sao !? Tại sao lúc này hắn lại ở chỗ này !?
Liền lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình, Huyền Lăng Thương ở bên kia, phảng phất như đã nhận ra cái gì, đột nhiên từ từ quay đầu, nhìn về hướng nàng bên này .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức rút đầu nhỏ của mình lại, chỉ cảm thấy trái tim, cơ hồ muốn vọt ra từ trong cổ họng.
Trời ạ!
Lúc này, nàng là hoàn toàn không thể bị Huyền Lăng Thương phát hiện!
Phải biết rằng, hiện tại nàng chính là toàn thân xích lõa, nếu như bị Huyền Lăng Thương bắt gặp, hậu quả, thiết tưởng không chịu nổi...
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trốn sau tảng đá lớn, trong lòng không ngừng chờ mong, Huyền Lăng Thương tắm ôn tuyền xong, rồi nhanh chóng trở về.
Dù sao, nàng cũng không quên, mới rồi nàng đã cởi trang phục, nhưng không phải để tại bên này !
Nếu như hiện tại nàng cầm lại y phục của mình, khẳng định sẽ kinh động đến Huyền Lăng Thương.
Cho nên hiện tại, nàng chỉ có chờ!
Chỉ hy vọng, Huyền Lăng Thương tắm ôn tuyền xong, sau đó rời khỏi.
Chỉ là, không như mong muốn!
Đồng Nhạc Nhạc càng là hy vọng Huyền Lăng Thương đi khỏi, Huyền Lăng Thương phảng phất như muốn đối phó với nàng .
Cuối cùng, hắn lại tựa vào bờ nhắm mắt dưỡng thần nữa chứ.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ liền ngay cả ý định muốn chết cũng có...
Cái tên Huyền Lăng Thương này, làm thế nào vẫn còn không chịu đi !?
Hắn không ly khai, nàng nên như thế nào rời khỏi đây !?
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang vô cùng ảo não, đột nhiên, một mảnh lá khô bị gió thu thổi tới, lại rơi ngay trên mặt nàng.
Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc không kịp phòng, chỉ cảm thấy bị hù dọa, không cẩn thận, liền không nhịn được giật mình la lên thành tiếng...
Đến sau khi Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng , liền biết hỏng rồi!
Mặc dù, cuối cùng nàng lập tức đưa tay che miệng, cũng không còn kịp rồi, bởi vì
"Ai ở nơi này !?"
Cùng với âm thanh trầm thấp mang theo uy nghiêm của nam nhân vang lên, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thất thần một tiếng, âm thầm hô không ổn.
Trời ạ!
Không tốt! Bị Huyền Lăng Thương phát hiện!!!
Lúc này nên làm thế nào cho phải !?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, lòng giống như bị mười lăm cái thùng đè lên, bụng dạ rối bời, thấp thỏm bất an, trong khoảnh khắc, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cả thân thể cứng còng ở một chỗ, phảng phất như bị người điểm huyệt dường như.
Kia một đôi mắt trợn cực to, con ngươi cơ hồ rơi ra từ khóe mắt nàng .
Giờ phút này, nàng không dám trả lời, chỉ là đưa tay gắt gao che miệng mình lại, trong lòng hi vọng, Huyền Lăng Thương không được nàng đáp lại, sẽ cho là mới vừa rồi giật mình la lên, chỉ là chính hắn nghe lầm thôi.
Chỉ là, không như mong muốn. Cảnh giác như Huyền Lăng Thương, một khi nhận thấy được dấu vết gì, như thế nào lại bỏ qua !?
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc nghe phía sau tảng đá lớn truyền đến một hồi tiếng nước, vừa nghe, Đồng Nhạc Nhạc liền biết, khẳng định là Huyền Lăng Thương không thấy đáp lại, đã bơi tới đây.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến tim trực tiếp muốn vọt khỏi lồng ngực.
Lại cúi đầu nhìn thấy chính mình giờ phút này.
Nàng bây giờ, trên người chính là một điểm quần áo cũng không có.
Nếu như Huyền Lăng Thương thật sự bơi tới, thấy được nàng, vậy phải làm thế nào !?
Không được !!!
Nàng tuyệt đối không thể bị Huyền Lăng Thương phát hiện!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản gì khác, lập tức xoay người, bơi về hướng bên bờ .
Bởi vì ra sức khua cả tứ chi , động tĩnh khẳng định không nhỏ.
Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương khẳng định là sẽ thấy nàng. Quả nhiên!
"Ai! Dừng lại cho trẫm!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn lại mang theo uy nghiêm từ lúc sinh ra, làm cho người nghe, trong lòng không khỏi muốn thần phục.
Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này, cũng như thế!
Chỉ là, nàng bây giờ, hoàn toàn không thể dừng lại!
Đứa ngốc mới dừng lại!
Nếu như thực sự dừng lại, bị Huyền Lăng Thương phát hiện là mình, mình nên giải thích như thế nào !?
Nữ mặc giả nam trang ở bên cạnh hắn, đây chính là phạm vào tội khi quân! Đây chính là phải chém đầu!
Đồng Nhạc Nhạc thừa nhận, chính mình là người tham sống sợ chết, cho nên hiện tại, nàng tuyệt đối không thể dừng lại!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cái gì cũng không quản, chỉ là nghĩ muốn nhanh một chút rời khỏi nơi này, tuyệt đối tuyệt đối không thể bị Huyền Lăng Thương bắt được nàng!
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là sử dụng sức lực lớn nhất của mình, cố gắng huy động tứ chi, bơi đi thật nhanh về hướng trên bờ .
Mắt thấy, bờ đang cách mình càng ngày càng gần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ.
Chỉ cần nàng đi lên bờ, lại nhanh chóng tìm được y phục của mình, cũng liền lập tức rời khỏi nơi này.
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ vậy, hai tay nàng đã đặt lên bờ, chỉ cần hai tay sử dụng lực, là nàng có thể bò lên trên bờ.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cổ chân trái mình bị một đôi tay hữu lực gắt gao túm lấy .
Cảm giác được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu.
Lập tức, càng là theo bản năng đá chân giãy dụa.
Chỉ là, đôi tay nam nhân, mạnh mẽ như vậy , phảng phất như một cái kìm sắt. Một khi bị hắn bắt được, liền thoát không ra.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn luống cuống.
Không thể a!
Mắt thấy chỉ cần một bước, nàng liền có thể rời khỏi nơi này, như thế nào có thể bị Huyền Lăng Thương bắt được !?
Không được!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn chặt răng ngọc, lập tức, càng là sử dụng toàn bộ khí lực, hai chân hung hăng đạp một cái!
Chỉ nghe một tiếng rên đau, ngay sau đó, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy gông cùm xiềng xích trên chân đã buông lỏng ra.
Cảm giác được điểm này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, càng là liều lĩnh, hai tay dùng sức, liền chống bật lên bờ.
Chỉ là, nghe được động tĩnh phía sau, Đồng Nhạc Nhạc sợ Huyền Lăng Thương sẽ gắt gao đuổi theo. Đồng Nhạc Nhạc bị hù dọa, chỉ thấy đại não trống rỗng. Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề suy nghĩ mặt khác, sau khi bò lên trên bờ, liền liều lĩnh cuống cuồng chạy thẳng về hướng tới chân núi .
Giờ phút này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, chỉ có một ý nghĩ, trốn!
Chỉ cần trốn xa nơi này, không để bị Huyền Lăng Thương để phát hiện chính mình, như vậy, tất cả đều sẽ trở lại bình thường!
Liền lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, lại quên một điểm quan trọng nhất, đó là ...
Cùng lúc đó, ở bên kia
Huyền Lăng Thương đi ra từ bên trong ôn tuyền khói lượn lờ , một tay bưng mắt trái của mình bị đá, chỉ cảm thấy mắt trái hiện tại đau đớn vô cùng.
Một đôi mày kiếm dễ coi, giờ phút này càng là gắt gao nhăn thành chữ xuyên (川).
Chỉ là, Huyền Lăng Thương có lẽ không cam lòng, mở to huyết mâu bên kia không bị đá, gắt gao nhìn chăm chú bóng dáng đang chạy trối chết kia.
Mặc dù, một con mắt của hắn bị thương, chỉ là, con mắt kia của hắn vẫn còn bình thường.
Cho nên, càng là nhìn đầy đủ rõ ràng bóng dáng đang chạy trối chết .
Chỉ thấy giờ phút này, đã là nửa đêm canh ba.
Trời cao trăng sáng ngả về tây, sao sáng lòe lòe.
Ánh trăng êm dịu kia, chiếu xuống sáng ngời, êm dịu rọi vào mặt đất.
Chỉ thấy nàng kia, vóc người xinh xắn lanh lợi, làn da tựa như mỡ đông, vóc người mảnh khảnh, hai chân thon thả ...
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là eo thon nhỏ không đầy nắm tay, cực kì nhỏ...
Mặc dù chỉ là một bóng lưng vội vã, lại làm cho Huyền Lăng Thương mở to đôi mắt .
Trái tim càng là 'Choang' một tiếng, phảng phất hồ nước vốn bình tĩnh như bị quăng vào một cục đá thật lớn, khơi dậy tầng tầng rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.