Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 141.2: Nhất định phải tìm được nàng (2)




Trước kia xem Lan Lăng Thiệu Giác là chánh nhân quân tử, như thế nào hiện tại lại nhìn chăm chú một người nữ nhân xích lõa, ánh mắt cũng không nháy một cái !? Chẳng lẽ là, mỗi nam nhân, đều là như thế này sao !?
Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não lại ngượng ngùng, bên kia Lan Lăng Thiệu Giác, sau khi nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, lập tức hoàn toàn thức tỉnh.
Nghĩ đến chính mình đường đường quân tử, lại nhìn chằm chằm vào một người nữ nhân trần truồng, thật sự không phải điều quân tử nên làm!
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác sắc mặt buồn bực, lập tức nhắm mắt lại, mở miệng nói xin lỗi .
"Thật xin lỗi cô nương, Bổn vương không phải cố ý, chỉ là Bổn vương quá mức kinh ngạc, cho nên mới.. ....mới.... ..."
Nói xong lời cuối cùng, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không biết nên nói như thế nào cho xong.
Dù sao chuyện này đột nhiên phát sinh, hơn nữa, chuyện như vậy, hắn trước kia chưa từng có trải qua quá.
Cho nên, coi như là từ trước tới nay có thể nói Lan Lăng Thiệu Giác mồm miệng lanh lợi, nhưng cũng nghẹn lời.
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói, thấy được khuôn mặt tuấn tú Lan Lăng Thiệu Giác kia tràn đầy vẻ quẫn bách ảo não xin lỗi , Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, Lan Lăng Thiệu Giác không phải mới vừa cố ý.
Chỉ là vừa nghĩ tới thân thể của mình bị Lan Lăng Thiệu Giác thấy được, Đồng Nhạc Nhạc liền ảo não muốn trực tiếp đào một cái lỗ trên mặt đất để chui vào không đi ra ngoài.
Như thế nào gần đây nàng đều không may như vậy đây !? Hay là năm nay nàng phạm Thái Tuế! ? Hay do bất lợi năm xưa !?
Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, chỉ cảm thấy những cơn gió lạnh gào thét thổi qua, cảm giác rét lạnh, trực tiếp phủ kín cả người nàng , khiến cho Đồng Nhạc Nhạc rét run.
Ngay sau đó, cái mũi bị ngứa, liên tục đánh vài hắt hơi.
'Hắt xì, hắt xì, hắt xì. . .'
Đồng Nhạc Nhạc liên tục hắt hơi vài cái, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Trời ạ!
Đây là muốn lạnh muốn chết người sao! ?
Liền tại Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay xoa cái mũi, vừa ảo não suy nghĩ, đột nhiên, một chiếc trường sam trắng tinh vẫn còn mang theo mùi vị ngọc lan nhạt nhòa dễ ngửi , lại xuất hiện ở trước mặt nàng
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Đối diện, là một gò má trên gương mặt nho nhã tuấn tú kia của Lan Lăng Thiệu Giác.
"Cô nương, ngươi trước mặc trang phục này vào đi!"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là hơi ngây ra một khắc, lập tức, liền không chút do dự đưa tay tiếp nhận trường sam Lan Lăng Thiệu Giác đưa tới .
"Cám ơn, chỉ là, hiện tại của ngươi có thể đi ra ngoài trước được không ! ?"
Dù sao, hiện tại trên người nàng cũng không có mặc một món trang phục nào, nếu như nàng đứng lên mặc quần áo, khẳng định sẽ bị Lan Lăng Thiệu Giác thấy.
Có lẽ Lan Lăng Thiệu Giác cũng nghĩ đến điểm này, khi nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy, lập tức mở miệng nói.
"Đó là tất nhiên."
Vừa nói dứt lời, liền thấy Lan Lăng Thiệu Giác đã xoay người, đi ra bên ngoài bụi cỏ .
Có thể vì cử chỉ quân tử, Lan Lăng Thiệu Giác đi rất xa, hình như là sợ Đồng Nhạc Nhạc sẽ cảm giác được xấu hổ.
Đối với hành động như vậy của Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp.
Mặc dù đối với mới một màn vừa rồi, nàng ảo não đến chết.
Chỉ là, Lan Lăng Thiệu Giác xuất hiện, đã cứu nàng không phải sao !?
Bằng không, nàng không phải lạnh chết ở chỗ này, thì chính là bị Huyền Lăng Thương phát hiện thân phận của mình, tội khi quân, cũng là một con đường chết a!
Đối với Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc là cảm kích không thôi.
Chỉ là hiện tại, nàng cũng không thể bị Lan Lăng Thiệu Giác phát hiện thân phận của mình.
Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương quan hệ không phải tầm thường, nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc một bên nhanh chóng mặc vào trường sam Lan Lăng Thiệu Giác đưa, một đôi mắt càng là cảnh giác nhìn Lan Lăng Thiệu Giác bên kia .
Thấy Lan Lăng Thiệu Giác giờ phút này đang đưa lưng về phía mình đứng ở cách đó không xa, cũng chưa từng quay đầu lại, thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bây giờ là một cái thời cơ tốt, vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền chạy như bay về hướng dưới chân núi.
Lần này đây, Đồng Nhạc Nhạc chính là dùng hết hơi sức cuối cùng, may là nàng nơi này cách doanh trướng mình cũng không xa, cho nên, Đồng Nhạc Nhạc càng là giống như một trận gió, chạy như bay trở về bên trong doanh trướng mình .
Cho đến khi nằm trên cái giường nhỏ ấm áp kia của mình, tâm Đồng Nhạc Nhạc, vẫn không nhịn được 'Bang bang bang' kịch liệt nhảy lên, thật lâu không cách nào bình ổn.
Trời ạ!
Mới rồi thật sự rất nguy hiểm!
Thiếu chút nữa liền bị người phát hiện thân phận của mình!
May là nàng chạy nhanh!
Bằng không, hậu quả không tưởng tượng nổi a. . .
Ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc liền nằm ngay đơ trên giường rất lâu, cho đến thời gian không sai biệt lắm đã qua nửa nén hương, Đồng Nhạc Nhạc mới chậm rãi đứng lên.
Cúi đầu nhìn trang phục mình mặc trên người .
Bởi vì thân người Lan Lăng Thiệu Giác cao, nàng mặc y phục của hắn, quả thật rất rộng .
Hơn nữa mới vừa rồi nàng liều lĩnh điên cuồng chạy, một chiếc trường sam vốn trắng như tuyết, đã sớm trở nên bẩn thỉu.
Đáng tiếc trang phục tốt như vậy, hơn nữa, một bộ quần áo này, nàng tuyệt đối không thể lưu lại.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên, lấy ra một bộ trang phục sạch sẽ nhanh chóng thay xong, liền cầm món trang phục kia của Lan Lăng Thiệu Giác, đi tới chậu than ở bên cạnh.
Do dự một khắc, Đồng Nhạc Nhạc vẫn ném trường sam trên tay vào bên trong chậu than. Chiếc trường sam này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, nay dần dần hóa thành tro tàn.
"Ai, đáng tiếc, trang phục này khẳng định rất đắt tiền đi !?"
Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu, nhìn thấy trang phục đã hoàn toàn đốt thành tro bụi, lẩm nhẩm nói.
Nhưng mà, nàng cũng thật sự không có biện pháp, trang phục này, nàng hoàn toàn không thể bị phát hiện. . .
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi tới trên sàng, tính toán nghỉ ngơi thật tốt một chút. Bởi vì tối nay trải qua quá mức kích thích,trái tim nho nhỏ của nàng hơi có cảm giác không gánh vác nổi.
Có lẽ là vừa mới được buông lỏng , Đồng Nhạc Nhạc lại bắt đầu cảm giác được hai chân mình trở nên đau.
Mới đầu chưa cảm giác được, nhưng mà dần dần, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai chân bắt đầu như bị kim đâm phải, bắt đầu trở nên đau rát, hơn nữa, có dấu hiệu càng ngày càng đau !
"Tê, đây là làm sao vậy !? Làm thế nào mà chân đau như vậy !?"
Cảm giác được hai chân càng phát ra đau đớn, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu chặt lại hai hàng lông mày, sau đó tính ngồi dậy xem tột cùng là thế nào.
Chỉ là không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu, mắt nhung trợn tròn, tràn đầy không dám tin.
Chỉ thấy,hai chân mình giờ đây không chỉ có bẩn thỉu, hơn nữa, vẫn còn vết máu loang lổ!
Không trách được nàng có cảm giác được hai chân đau như vậy, hai chân nàng lại bị thương!
Nhớ lại vừa rồi chính mình không có mang giày, liền chạy như điên trên núi.
Mặc dù mặt đất trên núi không có thủy tinh vỡ linh tinh như thời hiện đại, chỉ là hòn đá nhỏ và nhánh cây thì không ít a. Dọc theo đường đi, nàng liền cứ chạy như vậy, hai chân không chảy máu mới là lạ.
Chỉ là mới rồi, bởi vì đang căng thẳng quá mức, nàng không nhận thấy được điểm này. Hiện nay chuyện đã qua, nàng mới rốt cục cảm giác được đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.