Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 145.2: Ta muốn Tiểu Nhạc tử làm thiếp thân thái giám của ta (2)




Edit : thuonglu
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người tiểu thái giám bên cạnh . Nhưng không ngờ, lại bắt gặp một ánh mắt thương cảm như vậy.
Chỉ thấy đôi mày của tiểu thái giám cau lại, nhìn về phía hắn, không che dấu chút nào sự cầu khẩn, dáng vẻ thương cảm như vậy, tựa như một chú cún nhỏ sắp bị vứt bỏ.
Thấy vậy, tâm Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái. . .
Đối với Huyền Lăng Thương và tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong không biết.
Giờ phút này, hắn chỉ hi vọng được nhìn thấy hoàng huynh của mình gật đầu đồng ý.
Trong lòng chính là nhớ lại, hoàng huynh đối với hắn vẫn luôn thướng yêu hết mực, chỉ cần hắn muốn, hoàng huynh sẽ đều đáp ứng hắn.
Lại nói, hiện tại hắn chỉ là muốn một tiểu thái giám này thôi, cũng không phải đại sự gì, hoàng huynh khẳng định sẽ thỏa mãn nguyện vọng cuả hắn.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng không khỏi mừng thầm.
Nhớ lại gần đây, hắn mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến tiểu thái giám này. Lần trước biết được hắn bị thương, hắn lòng như có lửa đốt, hận không thể ngày ngày chạy đến hoàng cung.
Chỉ là sợ hãi hoàng huynh biết được, lại trách hắn văn dốt võ dát , nên mới bất đắc dĩ ở lại trong phủ luyện võ.
Chỉ cần có thời gian, hắn liền nhanh chóng chạy vào cung.
Nếu đến mà không thấy tiểu thái giám này, hắn liền cảm giác trong lòng trống trơn, dường như thiếu mất thứ gì..
Nhìn thấy tiểu thái giám này khổ sở, hắn sẽ cảm thấy tức giận.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của tiểu thái giám này , hắn lại cảm thấy mỹ mãn.
Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đã làm sao, hắn chỉ biết, hắn muốn tiểu thái giám này lúc nào cũng trong tầm mắt của hắn.
Hiện tại chỉ cần hoàng huynh không cần tiểu thái giám này nữa, như vậy hắn mỗi ngày đều có thể đặt hắn trong tầm mắt . . .
Trong lúc cảm thấy mừng thầm trong lòng thì thấy bạc môi Huyền Lăng Thương hé mở, nhạt nhòa nói.
"Cái vấn đề này, ngươi có lẽ tự mình hỏi Tiểu Nhạc Tử đi! Tiểu Nhạc Tử, ngươi nguyện ý đi cùng A Phong sao! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, chuyển vấn đề này lại trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Đối với đáp án của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không có lập tức mở miệng trả lời, chỉ là trong lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, Huyền Lăng Thương không có lập tức đồng ý, đây không phải chứng minh rồi, chuyện này, còn có thể xoay chuyển! ?
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, muốn mở lời.
Chỉ là lời của nàng còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì người nào đó đã giành trước nàng một bước, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi theo Bổn vương đi! Mặc dù ngươi tại hoàng cung chức vị không thấp, chỉ là Bổn vương có thể cho ngươi làm Tổng quản vương phủ, quản lý tất cả tôi tớ! Còn nữa lương tháng cũng gấp đôi so với hoàng cung, ngươi, nguyện ý sao! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy chờ mong và hi vọng.
Điều kiện đưa ra cũng rất là mê người.
Nếu như là những người khác, khẳng định sẽ không nói hai lời đáp ứng.
Dù sao, lại có thể được đường đường Vương gia tán thưởng như thế , bao nhiêu người có muốn mà cũng không được.
Chỉ là, nghe Huyền Lăng Phong nói những lời này, bộ dạng mong chờ, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy áp lực thật nặng nề.
Bởi vì nàng nhìn ra được, Huyền Lăng Phong là thật tâm thích chính mình, xem chính mình là bằng hữu.
Cho nên hắn mới có thể đưa ra những điện kiện mê người như vậy, muốn nàng theo hắn.
Chỉ là, cho dù Huyền Lăng Phong đưa ra điều kiện mê người cỡ nào, nàng cũng sẽ không theo hắn.
Trong lòng kiên quyết, Đồng Nhạc Nhạc khe khẽ lắc đầu, nhìn phía Huyền Lăng Phong ánh mắt, mang theo vẻ xin lỗi
"Thật xin lỗi, Thập Tam Gia, nô tài đành phụ lòng sự ưu ái của ngài, nô tài lựa chọn ở lại bên trong hoàng cung."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói rõ ý định trong lòng.
Dù sao, từ lúc nàng đi tới triều đại này, sau khi nhận biết Huyền Lăng Thương, nàng liền quyết định sẽ không tách rời hắn . . .
Huyền Lăng Phong nghe những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, gương mặt thanh tú lập tức cau lại một cái, mở miệng hỏi.
"Tại sao! ? Chẳng lẽ Bổn vương đưa ra điều kiện không tốt! ? Hay là Bổn vương không tốt, ngươi mới không nguyện đi cùng Bổn vương! ?"
Hiển nhiên, đối với đáp án của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong phi thường kinh ngạc và mất mát.
Vốn tưởng rằng, hắn đưa ra điều kiện như vậy, Đồng Nhạc Nhạc sẽ đồng ý ngay.
Hắn còn nghĩ rằng, về sau tiểu thái giám này theo hắn, hắn sẽ dẫn đi những nơi nào chơi đây!
Ai biết, đáp án lại là thế này.
Nghĩ tới đây, gương mặt Huyền Lăng Phong lại cau thêm, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy thất vọng cùng không dám tin.
Đối với Huyền Lăng Phong là mất mát, nhưng tai Huyền Lăng Thương nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, như là thở phào một hơi
May là, hắn không có đồng ý. . .
Huyền Lăng Thương cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vây. Trong quá khứ cho dù là vật gì vậy, chỉ cần người đệ đệ này muốn, hắn đều tận lực để thỏa mãn hắnHuyền Lăng Phong .
Chỉ là lần này, khi biết được Huyền Lăng Phong muốn tiểu thái giám thiết thân này, trong lòng hắn lại có chút không thoải mái.
Bởi vì, hắn chưa từng nghĩ rằng tiểu thái giám này sẽ rời khỏi hắn. . .
Là bởi vì là tiểu thái giám này có cái nhìn tương tự như tiểu điêu nhi trước kia của hắn, hay vẫn còn là cái gì! ?
Nguyên nhân, hắn từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra.
Chỉ là hiện tại, thấy được ánh mắt kiên định của tiểu thái giám, Huyền Lăng Thương liền cảm thấy tâm tình của mình khá lên. . .
Đối ngược với Huyền Lăng Thương tâm tình đang tốt, Huyền Lăng Phong lại cảm thấy rất mất mát.
Dù sao, hắn đưa ra điều kiện tốt như vậy, hắn cũng không rõ, tại sao tiểu thái giám này lại cự tuyệt!
"Tiểu Nhạc Tử, nếu như ngươi còn muốn yêu cầu gì, nói ra, Bổn vương đều đồng ý ngươi, chỉ cần ngươi theo Bổn vương!"
Nghe những lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cắn nhẹ môi dưới, không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Dù sao, Huyền Lăng Phong đối với chính mình thật là rất tốt.
Mượn chuyện gần đây mà nói, sau khi Huyền Lăng Phong biết được chân nàng bị thương, lập tức cho người đưa tới rất nhiều dược liệu trân quý, trong đó có những dược liệu dù nhiều tiền cũng không mua được.
Hiện nay, hắn chỉ vì muốn mình nguyện ý theo hắn lại đưa ra những điêu kiện tốt như vậy.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong mặt mày ảo não mất mát, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thật áy náy đối với hắn.
"Thật xin lỗi, Thập Tam Gia, nô tài đã quen ở tại bên trong hoàng cung , cho nên. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, tràn đầy áy náy.
Thấy dáng vẻ áy náy của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mặc dù vô cùng thất vọng đối với đáp án của hắn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy.
Huyền Lăng Phong không khỏi thở dài.
"Ngươi đã không muốn, việc này coi như xong."
Cùng lắm thì sau này hắn thường xuyên vào cung gặp Đồng Nhạc Nhạc là tốt rồi. . .
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, Huyền Lăng Thương, tại nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, cũng là thở phào nhẹ nhõm
"Tốt lắm, A Phong ngươi cũng không thiếu thái giám thiết thân, trẫm thấy Tiểu Kính Tử đối với ngươi là trung thành và tận tâm."
"Tiểu Kính Tử tuy tốt, chỉ là. . ."
Hắn lại càng muốn tiểu thái giám trước mắt này hầu hạ hắn. . .
Chỉ tiếc, Đồng Nhạc Nhạc không muốn. . .
"Tốt lắm, Bổn vương cũng không bắt buộc ngươi, chỉ là, hoàng huynh, hôm nay là phiên chợ, đệ có thể mang Tiểu Nhạc Tử xuất cung chơi một ngày không! ?"
Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.