Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 155.2: Huyền Lăng Thương không vui (2)




Edit : yume chan
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy cũng không hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ là để tiểu nhị của quán đến thanh toán, sau đó ba người xuống lầu tiếp tục đi dạo phố.
Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đùa tận tình.
Cả ngày đi dạo, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi mua được không ít chiến lợi phẩm, may là phía sau có thị vệ đi theo, hiện tại những người thị vệ này đều trở thành phu khuân vác, chỉ mamg đồ cho bọn họ.
Đi trên đường cái náo nhiệt, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi đều là trái xem phải nhìn, phát hiện cái gì thú vị liền chạy đến tham gia náo nhiệt, thật giống như bây giờ.
Chỉ thấy khách sạn cách đó không xa, phía dưới có rất nhiều người, tất cả mọi người ồn ào sôi nổi bàn luận, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên ban công lầu hai của khách sạn , không biết là có chuyện gì.
Thấy có náo nhiệt, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi lập tức đi tới, hỏi người khác một phen mới biết được, thì ra là thiên kim của viên ngoại thành tây hôm nay tung tú cầu kén rể!
Vừa nghe là tung tú cầu kén rể, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy rất phấn khích, dù sao tung tú cầu kén rể nàng chỉ thấy trên TV, thực tế là nàng chưa bao giờ thấy qua. Hôm nay khó có dịp được chứng kiến, tự nhiên muốn tham gia náo nhiệt.
Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc lập tức đề nghị đi qua đó xem một chút, Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong thì không có ý kiến gì.
Kết quả là ba người bọn họ liền nhanh chóng bước tới khách sạn cách đó không xa đi tới.
Tuy nhiên, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc hứng thú hừng hực rơi vào lầu hai của khách sạn mà không hề chú ý tới, cách đó không xa, đang có một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới chỗ nàng .
Đồng Nhạc nhạc giờ phút này chỉ chú ý đến lầu hai của khách sạn , đột nhiên nghe được bên tai truyền đến tràng tiếng vó ngựa và tiếng kêu giật mình, nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lập tức quay đầu lại nhìn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến đôi mắt mở to.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đã chạy thẳng tới chỗ nàng .
Nhìn thấy con ngựa to lớn, nửa thân trước giơ lên thật cao, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người như tiến vào hầm băng lạnh lẽo, trái tim trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Nàng muốn chạy trốn, chỉ là hai chân nàng như chôn chặt vào trong đất không có cách nào hoạt động được.
Chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe được phía sau truyền đến âm thanh tuyệt vọng của Huyền Lăng Phong còn lại thì không nghe được.
Chuyện xảy ra bất ngờ, nguy hiểm vạn phần, Đồng Nhạc Nhạc cho là chính mình sắp sửa bị ngựa đạp chết, tuy nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vòng eo thon nhỏ của mình bị một bàn tay mạnh mẽ tràn đầy sức lực ôm chặt lấy.
Sau một giây, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy một hồi trời đất nghiêng ngả, đầu óc nàng không suy nghĩ được gì.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như đã qua một thế kỷ, đột nhiên một giọng nói trầm thấp quen thuộc liền vang lên bên tai nàng.
“Ngươi không sao chứ!?”
Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp đầy cảm tính.
Nghe được âm thanh vô cùng quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc vốn bị hù dọa không khỏi từ từ hồi phục lại tinh thần.
Mắt nhung vốn nhìn vô định, từ từ quay về nơi phát ra âm thanh .
Đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc đối đầu với đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn động lòng người,trong lòng liền giật nảy lên một cái.
Chỉ thấy nam nhân có hàng mi sắc như đao, mũi thẳng tao nhã, bạc môi nhếch lên. Thu hút cái nhìn của người khác nhất chính là một đôi huyết mâu sâu thẳm, động lòng , mê người, độc nhất vô nhị như thế.
Nhìn người này, không phải là người khác, chính là Huyền Lăng Thương hiện tại không phải nên ở trong hoàng cung sao.
Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chính là Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
“Hoàng Thượng?!, sao người lại ở chỗ này!?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày kinh ngạc.
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương cũng không có lập tức trả lời.
Đôi huyết mâu động lòng người, chỉ lẳng lặng rơi tại người trong lòng mình.
Nhìn thấy người trong lòng mình lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có một chút máu nào, chân mày Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng và trách cứ.
“Ngươi bước đi mà không nhìn đường sao!?”
Huyền Lăng Thương mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần không vui vẻ.
Nghĩ đến mới vừa rồi, con ngựa kia chạy tới sắp sửa đụng vào tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất trong nháy mắt như bị người dùng tay hung hăng bóp nát.
Một cỗ cảm giác tên là khủng hoảng càng nhanh chóng nảy lên trong đầu của hắn.
Lúc ấy, hắn cỡ nào là sợ hãi, liền sợ hãi tiểu thái giám nay có thể sẽ bị thương hoặc cũng có thể sẽ chết.
Coi như người này hiện tại ở trong lòng mình xem như đã bình yên vô sự, Huyền Lăng Thương vẫn cãm giác được trong lòng còn sợ hãi
Nếu không phải hắn mới vừa rồi kịp thời xuất hiện, hậu quả hắn cũng không dám nghĩ đến.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết.
Nghe được giọng điệu Huyền Lăng Thương có vẻ không vui, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến mức rụt cổ xuống, cụp mắt xuống, mặt mày hối lỗi. Dáng vẻ kia phảng phất như một tiểu hài tử làm chuyện sai trái bị người khác bắt gặp được, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Hơn nữa mới vừa rồi bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn trắng bệch vô cùng, làm cho người khác nhìn thấy có cảm giác vô cùng thương xót, lại vô tội.
“Thật xin lỗi Hoàng Thượng, nô….nô tài mới không phải cố ý….”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì tinh thần căng thẳng, hai tay mảnh khảnh càng không ngừng níu chặt áo ngoài của Huyền Lăng Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.