Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 169.2: Tâm đế vương, sâu không lường được (2)




Edit : Angelina Yang
Cho nên hiện tại nhìn thấy Huyền Lăng Phong thất vọng tiều tụy như thế , tâm tình Đồng Nhạc Nhạc cũng không tốt.
Cho nên, mới có một lời này.
Tuy nhiên, sau khi nàng nói xong những lời này, liền phát hiện, đôi huyết mâu sâu thẳm kia của Huyền Lăng Thương , liền nhìn chằm chằm vào trên người của nàng.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực kia của Huyền Lăng Thương k, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Nghĩ đến mới vừa rồi những lời này, đối với những người khác mà nói, thì không có gì. Chỉ là vị trước mắt này, chính là đương kim thiên tử a!
Nếu như Thiên Tử giận dữ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bối rối, lập tức, hé mở làn môi hồng, sau đó căng thẳng nói.
"Thỉnh Hoàng thượng tha tội, nô tài mới vừa rồi phạm thượng, chỉ là, nô tài chỉ là. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Chính lúc lo lắng , trên đỉnh đầu, chợt truyền đến giọng nói khàn khàn kia của Huyền Lăng Thương.
"Ngươi, rất quan tâm A Phong! ?"
Nam nhân mở miệng, tuy là câu nghi vấn, lại nói rất khẳng định.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung đầu tiên là ngẩn ra, lập tức, lại nhìn vào huyết mâu sâu thẳm kia của Huyền Lăng Thương , hé mở làn môi hồng, gật đầu, mở miệng nói.
"Đúng vậy, Thập Tam Gia là bằng hữu của nô tài, nô tài cũng như thế. Cho nên, mới không đành lòng nhìn thấy Thập Tam Gia mất mát khổ sở."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra chi tiết.
Tuy nhiên, nam nhân trước người, sau khi nghe được lời này của nàng, huyết mâu cũng là lóe ra một phen, lập tức, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là như có điều suy nghĩ.
"Thật sự, chỉ là bằng hữu sao! ?"
"A! ?"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền đối diện với huyết mâu sâu xa khó lường kia của Huyền Lăng Thương.
Bởi vì, không biết tại sao, nàng vẫn cảm giác được hiện tại Huyền Lăng Thương, cho dù là giọng điệu, hay là trong ánh mắt nhìn nàng, luôn có gì đó là lạ.
Chỉ là, rốt cuộc nơi nào kỳ quái, trong khoảnh khắc, nàng lại không thể chỉ ra.
Trong lòng nghi hoặc, thế nhưng Đồng Nhạc Nhạc không dám suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là cúi đầu xuống, nói ra chi tiết.
"Đúng vậy, cho dù Hoàng thượng cảm giác được, nô tài là bấu víu Thập Tam Gia, nhưng mà trong cảm nhận của nô tài , Thập Tam Gia là bằng hữu của nô tài ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kiên định, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của nàng, một đôi huyết mâu động lòng người kia chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vàongười nhỏ bé trước mặt.
Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt xinh xắn.
Giờ phút này, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, lộ ra vô tận lo lắng.
Trong mắt, cũng là kiên định vô cùng, tịnh không có giả dối.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Trầm lặng một khắc, Huyền Lăng Thương mới từ từ thu hồi ánh mắt, bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Chỉ là trẫm tâm ý đã quyết."
Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng nói, là sự uy nghiêm không cho người khác kháng cự .
Dù sao, hắn là Thiên Tử, Thiên Tử nhất ngôn cửu đỉnh.
Huống chi, kể từ hôm đó đã thấy một màn kia, khiến Huyền Lăng Thương không thể không đi đến quyết định này.
Cho tới nay, hắn đều phát hiện, chính đệ đệ ruột thịt duy nhất của hắn, đối với tiểu thái giám trước mắt này, là đặc biệt.
Mới đầu, hắn chỉ là cảm giác được, tiểu thái giám trước mắt này, có gì đó không giống với các tiểu thái giám khác.
Hắn khi thì xảo quyệt, khi thì dễ thương, khi thì mơ hồ, lại mang theo một chút thông minh.
Ở trên người hắn, luôn lộ ra một loại trong suốt dễ nhận và linh khí, cho nên, mới có thể hấp dẫn ánh mắt người ta như thế , làm cho người ta dần dần thích hắn.
Chỉ là, hắn chưa từng nghĩ đến, đệ đệ ruột thịt mà chính mình một mực thương yêu , lại đi hôn tiểu thái giám này. . .
Sự việc kinh động lòng người nnhư thế , là người trong thế gian đều không thể đón nhận.
Hắn cũng như thế!
Ngày đó, sau khi hắn chứng kiến một màn kia, trong lòng càng là rung động vô cùng.
Cũng nghĩ rất nhiều.
Nếu như những người khác, hắn khẳng định không thèm để ý tới.
Chỉ là, ở đây lại là đệ đệ ruột thịt của hắn , hắn không cho phép đệ đệ của chính mình lại phạm phải sai lầm như vậy.
Cho nên, hắn nghĩ tới mấy biện pháp.
Cái thứ nhất, chính là giết tiểu thái giám trước mắt này!
Tuy nhiên, suy nghĩ này, hắn chỉ là chợt lóe rồi biến mất thôi.
Dù sao, nếu như thay đổi người bên ngoài, hắn tuyệt đối không nương tay chút nào.
Chính là. . .
Nhìn thấy tiểu thái giám xinh đẹp như hoa như ngọc, linh khí bức người trước mắt này, hắn thật sự không xuống tay được. . .
Cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là để cho hai người bọn họ hoàn toàn tách ra. Chỉ cần hai người bọn họ cách xa, thì mọi chuyện, đều sẽ cùng với cự ly và sự kiện, từ từ chìm xuống .
Chỉ là, hắn lại đánh giá thấp chính đệ đệ của mình lại đắm chìm mê muội và thích đối với tiểu thái giám này.
Cái này vẫn còn là lần đầu tiên đệ đệ dám ngược ý tứ của hắn, lại chỉ bởi vì tiểu thái giám trước mắt này. . .
Từ xưa hồng nhan họa thủy, không nghĩ tới, những lời này, rơi vào trên người tiểu thái giám trước mắt này , cũng như thế. . .
Chỉ là, cho dù như thế nào, hắn nhất định không thể để cho đệ đệ ruột thịt của chính mình đi vào sai lầm.
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương chợt sáng lên một cái, lập tức, bạc môi vừa hé, cũng không nói thêm gì.
Chỉ là nhìn chăm chú thật sâu vào Đồng Nhạc Nhạc, rồi mới xoay người theo hướng tới điện Đường Tâm.
Nhận thấy được Huyền Lăng Thương trước khi xoay người liếc mắt nhìn thật kí, khiến Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.
Không trách được người khác thường nói, lòng dạ Hoàng đế, sâu xa khó lường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.