Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 174.2: Hoàng thượng , thật sự là ngài sao (2)




Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc đang tự giễu chính mình thì đột nhiên, có một bóng dáng màu đen cao lớn xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Thấy đó là mộtbóng dáng vô cùng quen thuộc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc nhưng cũng không thể xác định đó là ai.
Nàng không ngừng dụi đi những giọt nước nơi khóe mắt, khi nhìn rõ ràng sự xuất hiện của bóng dáng quen thuộc đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức “ầm" một tiếng, hoàn toàn bị kích động.
Chỉ thấy nam nhân toàn thân ướt sũng, ngày thường đầu tóc chỉnh tề, nhưng giờ phút này lại hơi bừa bộn, những lọn tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.
Mãng bào màu đen trên mặt cũng hoàn toàn ướt át , ở vài chỗ còn có một chút cháy xém.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của nam nhân trước mắt này, đôi mắt của Nhạc Nhạc cũng trợn tròn lộ vẻ kinh ngạc không dám tin.
Giờ khắc này, là có thật không?
Huyền Lăng Thương hắn, thật sự xuất hiện ở trước mặt nàng?
Chính là, điều này làm sao có thể đây?
Hắn chính là một vị vua cao cao tại thượng của một nước, thân phận quá tôn quý.
Hơn nữa hiện tại tình huống nguy hiểm, cũng không biết khi nào Ngự Thiện Phòng sẽ sụp đổ. Nguy hiểm như thế, hắn, làm thế nào lại xuất hiện ở đây?
Có lẽ nào nàng sắp chết, cho nên mới xuất hiện ảo giác?
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc đang không ngừng kích động, không dám tin vào điều này thì nam nhân cao lớn kia đã vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy nam nhân này gần ngay gang tấc, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng có thể khẳng định, tất cả điều này không phải ảo giác, mà là thật sự!
Huyền Lăng Thương hắn, thật sự xuất hiện, thật sự, tới cứu nàng!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng không ngừng nảy sinh ra sự cảm kích với hắn.
Liền hé mở làn môi hồng nhưng không thể nào thốt nên lời, những giọt nước mắt lại tuôn rơi, lăn dài trên hai gò má nàng.
"Hoàng thượng, thật sự, là ngài sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói lộ vẻ không dám tin.
Nước mắt kia, càng giống như chuỗi hạt Trân Châu bị cắt đứt không ngừng rơi xuống.
Khi Huyền Lăng Thương cúi đầu, nhìn thấy tên thái giám trước mắt không ngừng khóc, khuôn mặt dính đầy nước. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như thể bị một bàn tay chèn ép nặng nề, đau quá!
Chẳng bao lâu sau, tiểu thái giám này lại lặng lẽ không một tiếng động nép ở trong lòng hắn.
Giờ phút này,khi nhìn những giọt nước mắt của tiểu thái giám, Huyền Lăng Thương chỉ nghĩ muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia.
Bởi vì, thấy tiểu thái giám này khóc thương tâm, ủy khuất như thế, làm trái tim hắn cũng đau đớn theo.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi hơi hé mở, nhưng chưa từng nói cái gì, chỉ là vượn tay ra, ôm tiểu thái giám nhu nhược như không có xương đứng lên từ mặt đất.
Trong lòng chỉ cảm thấy thân thể tiểu thái giám vẫn như thường nhưng dường như lại nhẹ tựa lông chim, không hề sức nặng.
Tuy nhiên, ôm tiểu thái giám nhỏ nhắn xinh xắn vào trong lòng, Huyền Lăng Thương lại cảm giác được, trái tim ban đầu hoảng loạn cũng dần dần lắng xuống.
Có trời mới biết, khi hắn biết tiểu thái giám này đang ở trong đám cháy lớn kia, không biết sống chết ra sao, tâm hắn vô cùng kích động.
Như thể, những thứ quý giá quan trọng nhất thuộc về hắn, dường như sẽ bị mất đi.
Đối với loại cảm giác như vậy, làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, đại não nóng lên, liền làm ra loại hành động mà hắn mà chính hắn cũng không thể ngờ tới.
Hắn đoạt lấy thùng nước trên tay cung nhân rồi đổ lên người, lúc đó Huyền Lăng Thương chính mình đang kích động cực độ.
Dù sao, cho tới nay, hắn luôn có thái độ lạnh lùng với người ngoài. Trừ người thân của mình ra, cũng chưa từng có bất cứ người nào mà hắn để tâm đến.
Tuy nhiên, tiểu thái giám này chỉ mới hầu hạ hắn mấy tháng ngắn ngủi, trong lúc không đề phòng ánh mắt hắn đã luôn hướng về tên tiểu thái này rồi.
Ở cùng nhau mấy tháng nhưng tiểu thái giám này đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Hắn không biết đối với tiểu thái giám này thì mình có cảm giác gì.
Là bởi vì là trên người tiểu thái giám này, mang lại cho hắn một cảm giác cảm giác phi thường quen thuộc.
Hình như hắn đã quen biết từ rất lâu rồi.
Có lẽ, tiểu thái giám này trên người có linh khí, và không giống người bình thường khác, làm cho hắn động tâm.
Đối với điều này, Huyền Lăng Thương không thể nào biết được. Chỉ biết lúc này hắn đang ôm tiểu thái giám trong lòng, trái tim lo lắng bồn chồn của hắn rốt cuộc cũng yên ổn lại.
Như thể trái tim ban đầu thiếu mất một góc, cuối cùng đã được lấp đầy ...
Trong lòng không ngừng rung động , Huyền Lăng Thương cũng không hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ là ôm thật chặt tiểu thái giám trong lòng, phảng phất như đang ôm kho báu của mình.
Bước một bước lớn, Hắn tính toán xoay người lao khỏi Ngự Thiện Phòng.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, chỉ nghe "ầm" một tiếng, những xà gỗ nhà phía trên rốt cuộc không chống đỡ nổi đồng loạt đổ xuống.
May là Huyền Lăng Thương phản ứng kịp thời, xoay người một cái mới không bị xà gỗ kia rơi trúng.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đang khóc cũng lập tức bị dọa đến mức quên cả khóc.
Mắt nhung trợn tròn, nhìn thấy xà gỗ rơi trước mặt bọn họ, thật lâu sau Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại.
Mặc dù, xà gỗ không rơi trúng bọn họ, chỉ là, làm cho lối thoát duy nhất của bọn họ bị chặn lại.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng sợ, khuôn mặt đầy hoảng loạn lo lắng.
"Hoàng thượng, lối thoát đã không còn, phải làm sao bây giờ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói lộ vẻ kích động cùng lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.