Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 175.2: Người đâu, truyền ngự y (2)




Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một giọng nói tràn đầy lo lắng từ bên ngoài phút chốc vang lên.
"Người đâu mau tới dập lửa! Hoàng thượng đang bên trong này!"
Bất thình lình nghe được âm thanh,trên mặt Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng Huyền Lăng Thương , nhanh chóng ngẩng lên, lập tức nhìn phía vừa phát ra âm thanh.
Chỉ thấy, bóng dáng Lan Lăng Triệu Giác, nhanh như chớp giật tiến vào.
Đám cung nhân đi theo phía sau hắn, không ngừng mang theo thùng nước, vội vàng vào bên trong dập lửa .
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, còn không chờ nàng phản ứng lại,đã thấy Lan Lăng Triệu Giác cho người hắt nước vào ngọn lửa phía trước, sau đó vọt tới bên bọn họ.
Khi Lan Lăng Triệu Giác vụt tớitrước mặt Đồng Nhạc Nhạc, nhìn thấy hai người gắt gao ôm chung một chỗ, khuôn mặt tuấn tú đang tràn đầy lo lắng lập tức sửng sốt, hắc mâu một phen lóe ra ánh sáng.
Nhưng mà sau một khắc, Lan Lăng Triệu Giác nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Làn môi hồng khẽ hé, mở miệng nói.
"Hoàng thượng, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài đi! ?"
Nghe được lời nói của Lan Lăng Triệu Giác, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nhanh chóng đứng dậy, sau đó vung tay lên một cái, liền ôm Đồng Nhạc Nhạc vào trong ngực.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không nhìn được.
Sau đó, thấy cả người mình được Huyền Lăng Thương ôm, nhanh chóng xông ra ngoài.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe một tiếng "ầm" truyền đến từ phía sau , mọi người bốn phía sợ hãi lo lắng, có người còn bị tiếng kêu rung động làm giật mình.
Nghe được, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vươn bàn tay nhỏ bé, kéo ống tay áo trước mắt xuống một chút, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức bị kinh sợ .
Chỉ thấy, bọn họ vừa mới chạy ra khỏi biển lửa, Ngự Thiện Phòng phía sau liền sụp đổ.
Ngay lập tức, ngọn lửa văng khắp nơi, khói đen bốc lên, càng nhuộm cảnh vật xung quanh trong một màu u tối .
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.
Coi như hiện tại, bọn họ đã bình yên vô sự, thì trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi như trước.
Nghĩ đến, nếu không phải mới vừa rồi Huyền Lăng Thương xông tới cứu, nàng bây giờ, khẳng định đã chôn thân nơi biển lửa đi! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được rùng mình một cái dữ dội.
Nhận thấy được sự khác thường trong lòng tiểu thái giám, bạc môi Huyền Lăng Thương không khỏi khẽ mấp máy, lập tức hé mở nói.
"Người đâu, truyền ngự y!"
"Dạ!"
Nghe được những lời nói của Huyền Lăng Thương, cung nhân phía sau lập tức vội vã xoay người rời khỏi.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc đang ở trong lòng Huyền Lăng Thương, khi nghe được lời này, cũng là sợ đến hoàn toàn thức tỉnh, hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi lập tức giật mình, mở miệng la lên thành tiếng.
"Không nên truyền ngự y!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này, có lẽ là thét đến chói tai.
Cùng với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mọi người bốn phía lập tức sửng sốt, ánh mắt càng là không dám tin và kinh ngạc nhìn nàng.
Mới đầu, khi mọi người nhìn thấy Hoàng thượng không để ý bản thân lao vào biển lửa đã kinh ngạc không thôi.
Nay lại thấy đương kim Thánh thượng ôm trong ngực một tiểu thái giám lao ra, thì đã kinh ngạc đến mức cằm đều sắp rớt xuống.
Dù sao, bên trong hoàng cung không người nào là không biết, không người nào là không hiểu, đương kim Thánh thượng tính tình lạnh lùng cao ngạo, trừ thân đệ của mình ra, cũng không để ý quan tâm đến bất luận kẻ nào.
Bây giờ, đương kim Thánh thượng lại phá lệ vì một tiểu thái giám nhảy vào biển lửa. . .
Vì điều này,trong lòng mọi người đã phỏng đoán không thôi, giờ nghe được một tiếng thét kinh hãi này của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng mọi người vội giật nảy lên một cái.
Có lẽ nhận thấy được mọi người bốn phía khác thường, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp ngước lên, nhìn lên mặt nam nhân trước người.
Chỉ thấy giờ phút này nam nhân đang cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, giống như bởi vì mới vừa rồi nàng giật mình la lên khiến hắn nghi hoặc kinh ngạc.
Thấy thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng bối rối, khoảnh khắc đó, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Dù sao, thân phận của nàng không thể bị những người khác biết đến, đặc biệt là nam nhân trước mắt này. . .
Chỉ là, nếu như hắn thật sự truyền ngự y đến, ngự y nhìn một cái, như vậy thân phận của nàng không phải bị vạch trần sao! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng như lửa đốt.
Đang lo lắng, lại thấy đôi mắt nam nhân, gắt gao rơi tại trên người của mình, Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc một phen, lập tức mở miệng nói.
"Không, Hoàng thượng, nô tài, nô tài quả thật một chút việc cũng không có, cho nên không cần mời ngự y. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là bối rối cầu khẩn.
Trời ạ!
Chỉ hy vọng Huyền Lăng Thương có thể nghe theo lời của nàng, ngàn vạn lần không nên truyền ngự y, bằng không. . .
Lòng Đồng Nhạc Nhạc cầu thần bái phật trong thời gian, nam nhân sau khi nghe được lời của nàng, bạc môi cũng hé mở.
"Ngươi như vậy còn nói không có việc gì sao! ?"
Nam nhân mở miệng, ánh mắt quét một vòng, lập tức nhìn một nấc ống quần lộ ra cổ chân phải của Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ thấy, cổ chân phải Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này quả thực to như chân voi!
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lại theo ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn một cái,Đồng Nhạc Nhạc thấy chân mình sưng phồng tựa chân voi, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái, môi đỏ mọng lập tức hé mở, muốn nói cái gì đó.
Đã thấy Huyền Lăng Thương không hề để ý tới nữa, mà hạ lệnh cho cung nhân nhanh chóng mời ngự y lại đây.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bám đầy tro, càng thêm lo lắng tuyệt vọng.
Đối với thần sắc trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm dễ coi của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng chau lại.
Dù sao, hắn cảm giác được thần sắc trong lòng tiểu thái giám thật sự kì dị cổ quái.
Hình như hắn sợ truyền ngự y! ?
Chẳng lẽ là, có chuyện gì lén giấu hắn sao! ?
Đối với nghi hoặc trong lòng Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Triệu Giác tâm tình nguội lạnh ở một bên nhìn dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc, hắc mâu hình lá răm không khỏi lóe ra một phen, lập tức lặng lẽ sai cung nhân đi ngự y viện, làn môi hồng khẽ hé, mở miệng nói.
"Lý ngự y hôm nay không có ca trực, đi tìm Lâu ngự y mới tiến cung đến."
Nghe được lời nói của Lan Lăng Triệu Giác, cung nhân trên mặt đầu tiên là sửng sốt,liền lập tức gật đầu, xoay người rời khỏi.
Sau khi cung nhân kia vội vã rời khỏi, Lan Lăng Triệu Giác đảo mắt nhìn nhanh một lượt, không khỏi rơi trên người nhỏ nhắn còn bị Huyền Lăng Thương ôm vào trong ngực, môi đỏ mọng hé mở, thì thào.
"Tiểu Nhạc Tử, ta chỉ có thể giúp ngươi đến mức này. . ."
Người trong thế gian có nói, hắn là quân tử.
Kỳ thật, quân tử cũng có tư lợi, không phải sao! ?
. . .
Dọc theo đường đi, Đồng Nhạc Nhạc đều là bị Huyền Lăng Thương ôm trở về.
Nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình dọc theo đường đi, ánh mắt kinh ngạc hoặc rung động, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước trực tiếp đào một cái hố trên mặt đất rồi chui vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.