Nghe vậy, hai gò má Lâu Vô Tâm lại càng đỏ hơn.
Cuối cùng thu thập xong đồ của mình Lâu Vô Tâm liền nhanh chóng đứng lên, mở miệng nói.
"Tốt lắm, ta đi về trước không thèm nghe ngươi nói nữa,."
Lâu Vô Tâm vừa nói dứt lời liền xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy cuống quít mà chạy, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được liền bật cười.
Thật sự là một tiểu cô nương da mặt mỏng, nàng mới chọc nhẹ một câu như vậy, nàng ấy liền đã đỏ mặt thành bộ dáng này.
Hiện tại lại còn bị dọa chạy!
Nhưng mà, thấy dáng vẻ bối rối ngượng ngập của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc trái lại có chút tò mò.
Mặc dù mới ở chung với Lâu Vô Tâm có hơn một canh giờ ngắn ngủi, nhưng Đồng Nhạc Nhạc phát hiện ra, Lâu Vô Tâm cũng không phải là người xấu gì.
Chỉ cần nhìn cách nàng ấy dụng tâm đối y thuật, cùng với dáng vẻ ngượng ngùng không biết làm sao của nàng ấy, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm nhận được, nàng cùng Lâu Vô Tâm có thểtrở thành bạn tốt.
Chỉ là hiện tại, nàng thật hiếu kỳ, người mà Lâu Vô Tâm thích, rốt cuộc là ai đây! ?
. . .
Bởi vì trên người có vết thương, Đồng Nhạc Nhạc liền ở tại tiểu viện của mình tu dưỡng một thời gian.
Mỗi ngày, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tửsẽ tự mình đưa đồ ăn đến cho nàng
Còn Lâu Vô Tâm mỗi ngày đều đúng giờ đến giúp nàng thay đổi dược.
Thường xuyên qua lại, Đồng Nhạc Nhạc cùng Lâu Vô Tâm trái lại trở nên rất quen thuộc.
Có lẽ cả hai đều không sai biệt lắm về độ tuổi, hơn nữa trên người cũng có bí mật giống nhau, Đồng Nhạc Nhạc cùng Lâu Vô Tâm ở chung vô cùng tốt.
Từ sau khi Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong rời khỏi hoàng cung Đồng Nhạc Nhạc vẫn luôn muộn phiền, hiện nay, có thể nhận thức được bằng hữu mới, đương nhiên là vui mừng.
Hơn nữa, bên trong hoàng cung này, cũng không có các loại giải trí linh tinh, cho nên đám cung nhân đều muốn đem thú bát quái trở thành một trò tiêu khiển.
Cho nên, coi như Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày chỉ sống ở trong tiểu viện của mình, vẫn có thể biết được những chuyện xãy ra trong cung.
Giống như thời điểm hiện tại.
"Tiểu Nhạc Tử ngươi biết không! ? Nghe nói Hoàng thượng gần đây thu nhận một lượng lớn thị vệ, hơn nữa, còn tính toán tự mình chọn lựa một nhóm thị vệ. Mấy ngày nữa, Hoàng thượng còn chuẩn bị một hồi tranh luận võ tài, chọn những thị vệ luận võ, võ công tốt, sẽ phong làm Nhất Đẳng Thị Vệ, trực tiếp được phụng vụ Hoàng thượng đấy!"
Vào lúc giữa trưa, Tiểu Quế Tửmang đến bữa trưa cho Đồng Nhạc Nhạc, thuận tiện đem chuyện bát quái vừa mới biết được nói cho Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.
"Thu nhận thị vệ! ? Như thế nào đang yên đang lành Hoàng thượng đột nhiên lại thu nhận thêm thị vệ đến đây! ?"
Phải biết rằng, bên trong hoàng cung này cung nhân đông đảo, thị vệ lại càng là nhiều không kể xiết.
Hơn nữa gần nhất, hoàng cung cũng đang yên bình, Huyền Lăng Thương đột nhiên lại tuyển thêm nhân lực, thật sự làm cho người ta tò mò.
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, Tiểu Quế Tử nghe được lời của nàng cũng là lắc lắc đầu, mở miệng nói.
"Cái này ta cũng đâu biết đâu! ? Đây chính là ý tứ của hoàng thượng, Hoàng thượng làm như vậy, tự ngài có an bài."
Nghe được Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, chỉ biết vậy thôi."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền không nói thêm gì.
Cuối cùng nhìn thấy hôm nay thức ăn đều là thức ăn nàng thích, liền quăng những chuyện khác vứt bỏ tận chín tầng mây.
Thấy bộ dạng thèm ăn kia của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử không khỏi lắc đầu cười không ngừng.
"Ngươi nha, ngươi thật sự là thèm ăn!"
"Hì hì, ăn chính là yêu thích lớn nhất của ta a, không có biện pháp, ai kêu những đồ ăn này hấp dẫn đến như thế! ?"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, cũng không khách khí cùng Tiểu Quế Tử, cầm lấy đôi đũa, liền đem một miếng nâng lên ngốn ngấu cắn.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn nhiệt tình như vậy, Tiểu Quế Tử chỉ là hé miệng mỉm cười.
Sau một khắc, như là nghĩ đến cái phiền não nào lại nhẹ nhàng cau mày lại một cái.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, như có điều suy nghĩ muốn nói lại thôi.
Thấy thần sắc Tiểu Quế Tử như thế, tay Đồng Nhạc Nhạc dừng lại, trong lòng nghi hoặc, môi đỏ mọng hé mở, liền mở miệng hỏi.
"Tiểu Quế Tử, ngươi có gì muốn nói sao! ?"
Cùng Tiểu Quế Tử ở chung cũng không phải trong thời gian ngắn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Quế Tử là người tâm tư đơn thuần, trong lòng có cái gì, liền không thể giấu được.
Giờ phút này, thấy Tiểu Quế Tử một bộ dạng muốn nói lại thôi, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, trực tiếp hỏi.
Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Tiểu Quế Tử đầu tiên là sửng sốt, sau khi do dự một phen, mới mở miệng hỏi.
"Tiểu Nhạc Tử, trước đây vài hôm lúc ngươi chìm trong biển lửa, là Hoàng thượng không để ý đến bản thân vọt vào cứu ngươi ra. Chuyện này bên trong hoàng cung đã sớm truyền khắp nơi, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, hơn nữa, trên tiền triều cũng có không ít đại thần nói về chuyện này, còn có người nói, ngươi là, ngươi là. . ."
Nói đến lời cuối cùng, trên mặt Tiểu Quế Tử càng lộ ra vẻ khó khăn.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc trầm xuống.
Kỳ thật, nàng sớm đã biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Dù sao, Huyền Lăng Thương chính là đương kim Thánh thượng, thân thể của hắn, chínhlà quan hệ đến cả Linh Nhạc Quốc.
Thế mà mấy ngày trước, hắn lại bởi vì mình, mà liều lĩnh lọt vào đám cháy cứu ra, chuyện này đối với mọi người mà nói, đều rất kinh động lòng người .
Mọi người bàn luận sôi nổi, nàng cũng không cảm thấy quá làm kỳ lạ.
Nghĩ tới đây, lại thấy dáng vẻ khó mở miệng củaTiểu Quế Tử , đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Tất cả mọi người nói cái gì! ? Nói ta là yêu nghiệt mê hoặc hoàng thượng! ?"
Nghe những lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử trên mặt lập tức liền buồn bực.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng rõ mình đã nói trúng .
Lại nhớ, trong mắt mọi người, nàng chẳng qua chỉ là một hoạn quan.
Thân phận thái giám hèn mọn, lại có thể được đương kim hoàng thượng không để ý bản thân đi cứu, nếu như đổi lại là nàng, nàng khẳng định cũng xem là mơ mộng viễn vong.
Đối với lời đồn đại của mọi người, kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc một điểm cũng không để ý, nàng chỉ quan tâm đến cái nhìn của Huyền Lăng Thương đối sự việc lần này.
Hơn nữa, đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, nàng cũng không rõ.
Thường ngày đối mặt, Huyền Lăng Thương vẫn luôn là bộ mặt lạnh lùng kín đáo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại biết, kỳ thật đó chỉ là bề mặt của Huyền Lăng Thương.
Trong tâm Huyền Lăng Thương, lại là một người đàn ông vô cùng dịu dàng lại chu đáo.
Chỉ là, nàng không biết, trong cảm nhận của Huyền Lăng Thương nàng rốt cuộc là như thế nào! ?
Nàng chẳng qua chỉ là một thái giám thân phận hèn mọn thôi, tại sao hôm đó Huyền Lăng Thương lại liều lĩnh vọt vào đám cháy để cứu nàng ra đây! ?
Rốt cuộc là tại sao! ?
. . .
Sau khi tịnh dưỡng thời gian, vết thương trên người Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đã khỏi hẳn.
Đồng Nhạc Nhạc là người hiếu động, sau khi phải nằm tại chỗ mấy ngày, đầu xương khớp gối đều đã trở nên cứng ngắc.
Đến khi Lạc Vô Tâm lên tiếng, nói thân thể nàng cuối cùng đã không có việc gì, Đồng Nhạc Nhạc cũng không chịu ngồi yên nữa.
Nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán đi ra ngoài một chút.
Chỉ thấy hôm nay, khí trời quả là không tệ.
Mặc dù còn có chút lạnh lùng, nhưng tuyết ngừng từ sớm.
Cách đó không xa, thấy không ít người đang dọn tuyết trắng trên đường.
Mặc dù hiện tại là vào đông, trăm hoa điêu linh, hoa mai lại nở rộ vào lúc này .
Nhìn chán cảnh tuyết phủ trắng xóa kia , những bông mai đỏ đang đua nhau nở rộ, liền có vẻ cực kì vui mắt.