Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lại thấy ánh mắt sắc bén như đao kia của Huyền Lăng Thương , hồng y nữ tử bị chế phục trên mặt đất, chỉ cong môi khinh miệt cười lạnh một tiếng, lập tức, một câu cũng không nói, chỉ là nhếch môi đỏ mọng một chút.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đang lúc nghi hoặc buồn bực.
Sau một khắc, chỉ thấy một hàng máu tươi, từ trong miệng hồng y nữ tử nhanh chóng chảy ra.
Thấy vậy, dường như Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì, mắt nhung lập tức trợn lên một cái.
"Nàng cắn lưỡi tự tử!"
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, chỉ thấy thích khách bốn phía bị chế phục, cũng vội vàng noi theo hồng y nữ tử này, cùng nhau cắn lưỡi tự tử.
Những hành động này của bọn họ, phi thường ăn ý, nếu như muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi.
Nhìn thấy những nữ nhân té trên mặt đất, trong nháy mắt không còn hơi thở, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy kinh ngạc, và thật đáng buồn.
Mặc dù những thiếu nữ này, đều là đến hành thích Huyền Lăng Thương.
Chỉ là, ở trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, bọn họ chỉ là những con cờ bị người lợi dụng thôi.
Đặc biệt, tuổi của bọn họ, cũng chỉ là ở mười mấy tuổi, trẻ tuổi như thế, xinh đẹp như hoa.
Nếu như ở hiện đại, có lẽ vẫn ở cấp trung học, tuổi khờ khạo hồn nhiên.
Giờ phút này, ai nấy đều đều hương tiêu ngọc vẫn . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi khiếp sợ, lại vì bọn họ cảm thấy tiếc hận.
Trong lòng đang cảm thán, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu giật mình.
"Hoàng thượng, ngài sao rồi! ? Người đâu, Hoàng thượng bị thương, mau truyền ngự y!"
Nghe được đám cung nhân giật mình la lên, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại trên tay Huyền Lăng Thương đang bị thương!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu, nhìn lại trên người Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy giờ phút này, Huyền Lăng Thương đang một tay gắt gao đè nặng cánh tay bị thương, trên mặt cũng là hoàn toàn lạnh lùng.
Phảng phất, người bị thương, không phải là hắn.
Chỉ là, trên y bào hắn dính máu tươi, màu vàng sáng của long bào tôn thêm, càng thấy rõ làm cho người ta nhìn thấy ghê người!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu, hé mở làn môi hồng, mở miệng giật mình la lên thành tiếng.
"Hoàng thượng, ngài sao rồi! ? Đều do nô tài, nếu không phải bởi vì nô tài. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói đều là bối rối và tự trách.
Tuy nhiên, nàng còn chưa nói hết, lại bị nam nhân mở miệng cắt đứt.
"Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng tự trách mình."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, cẩn thận nghe, lại có thể nhận ra, giọng điệu hắn an ủi.
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, càng áy náy tự trách.
Rõ ràng Huyền Lăng Thương bị tổn thương, là do cứu nàng mới bị, giờ phút này, hắn chẳng những không có trách cứ mình, bây giờ ngược lại còn đang an ủi mình, điều này làm cho nàng có thể nào không cảm động đây! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động lại áy náy, Lý ngự y đã mang theo hòm thuốc, vội vã chạy tới.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tránh ra, mở miệng nói với Lý ngự y.
"Lý ngự y, ngươi mau tới, cánh tay Hoàng thượng bị thương, cũng không biết chủy thủ kia có độc hay không! ?"
Đồng Nhạc Nhạc quan tâm nhất, chính là điểm này.
Vết thương trên cánh tay không biết ra sao, nếu như chủy thủ kia trên mặt thoa độc, thật không dám tưởng tượng. . .
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ hết hồn hết vía, căng thẳng không thôi.
Ánh mắt kia tràn đầy bối rối căng thẳng, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Lý ngự y.
Chỉ thấy Lý ngự y sau khi đi tới trước mặt Huyền Lăng Thương, liền nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cho Huyền Lăng Thương.
Cuối cùng sau một phen cẩn thận kiểm tra, gương mặt già nua nhíu lại kia của Lý ngự y mới từ từ giãn ra.
"Xin Hoàng thượng yên tâm, cánh tay bị tổn thương nhìn thấy tuy nặng, nhưng không có gây tổn thương cùng đầu khớp xương, mới là bị thương ngoài da, chỉ cần đắp thuốc lên, sau ba bốn ngày sẽ tốt ."
Nghe được lời nói của Lý ngự y, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại thật chặt, rốt cuộc mới thả lỏng.
"Cám ơn trời đất, Hoàng thượng người không có việc gì, bằng không, bằng không nô tài. . ."
Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, đôi mắt nhanh chóng hiện lên một tầng sương.
Có lẽ là một khi tâm tình buông lỏng, sẽ cảm giác được nghĩ lại mà sợ, Đồng Nhạc Nhạc đúng là như vậy.
Nghĩ đến mới vừa rồi nguy hiểm vạn phần, nàng còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương sẽ chết!
Nghĩ đến chuyện Huyền Lăng Thương sẽ chết, trong lòng nàng liền giống như vạn tiễn xuyên tâm đau đớn.
Mặc dù hiện tại, Huyền Lăng Thương chỉ là bị thương ngoài da, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại tình nguyện, thương thế kia, là ở trên người của nàng.
Ít nhất, nàng chỉ biết trên người đau, sẽ không giống như bây giờ, đau lòng không thôi. . .
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ mà sợ không thôi, kích động vạn phần, Huyền Lăng Thương khi nghe được lời của nàng, lại thấy trong mắt nàng nhanh chóng ngưng kết lệ quang, huyết mâu không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.
"Đừng khóc, ngươi khóc, thực xấu. . ."
"Ách . . ."
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực.
Trong khoảnh khắc, cũng không biết phản ứng thế nào.
Dù sao, giờ phút này nàng chưa kịp hoàn hồn sau chuyện vừa rồi nghĩ mà sợ không thôi, đột nhiên nghe Huyền Lăng Thương nói một câu như vậy, nàng là lại quẫn bách, lại ảo não.