Khuôn mặt tuấn tú hơi hơi thay đổi, nhìn thấy sắc mặt âm u của Huyền Lăng Thương, đôi mắt hắc mâu xinh đẹp không khỏi ngẩn ra.
Nhớ lại vừa rồi, chính mình lại nhìn Đồng Nhạc Nhạc đến ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác lập tức buồn bực.
Vì che dấu sự luống cuống vừa rồi nên không khỏi đưa tay bịt lấy miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Đôi môi đỏ mọng hé mở mà nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi mặc đồ của nữ nhân nhìn thật đẹp!"
"Ha hả, phải không! ? Hì hì, thật ra, ta cũng cảm thấy như vậy."
Nghe được lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cười ha hả nói.
Trong đầu, lại càng ngọt ngào.
Dù sao, ai cũng thích làm đẹp, nàng cũng không ngoại lệ!
Nàng để ý, lời này của mình - một tiểu thái giám, có bao nhiêu kì lạ.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, thân phận của mình, đã sớm bị hai người trước mặt đoán được. . .
Lúc nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc cười vui vẻ với Lan Lăng Thiệu Giác , sắc mặt Huyền Lăng Thương càng thêm âm u .
Cuối cùng,hé mở bạc môi, lạnh giọng nói.
"Được rồi, không nói nhiều nữa, đừng quên nhiệm vụ của ngươi."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Huyền Lăng Thương, trong lòng giật mình, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, làm ra bộ dáng cung kính.
"Vâng, Hoàng thượng."
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt nhu thuận,dáng vẻ nghe lời, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng nói.
"Trẫm đã tạo cho ngươi một thân phận mới, hiện tại ngươi là bà con xa của Lục Thượng Thư, đến Kinh thành thăm người thân, nhiệm vụ của ngươi cũng rất đơn giản. Chính là ở trong kinh thành dốc hết khả năng đến những nơi có nhiều người, như vậy mới có thể hấp dẫn dâm tặc kia! Trẫm đã bí mật phái người bảo vệ ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm."
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu nói.
"Vâng, nô tài đã hiểu ."
Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc ,bạc môi của Huyền Lăng Thương khẽ mấp máy một cái, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Lan Lăng Thiệu Giác.
"Chuyện này giao do ngươi đi xử lý, nhớ kỹ, lần này nhất định phải bắt được tên dâm tặc kia!"
"Vâng, Hoàng thượng."
Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Huyền Lăng Thương thông báo xong nhiệm vụ, Đồng Nhạc Nhạc liền đi theo Lan Lăng Thiệu Giác cùng nhau đến Kinh thành.
Bởi vì thân phận hiện tại là một thiên kim tiểu thư, cho nên, phía sau Đồng Nhạc Nhạc luôn có hai tiểu nha đầu hầu hạ.
Lan Lăng Thiệu Giác, chính là đi theo đằng sau nàng rất xa, để âm thầm bảo vệ an nguy của nàng.
Mặc dù biết có rất nhiều người bí mật bảo vệ mình nhưng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó tránh khỏi căng thẳng.
Dù sao, trong mắt mọi người, nàng chỉ là một tiểu thái giám, nếu như thật sự gặp phải dâm tặc, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng chỉ có trời mới biết, nàng là nữ nhân hàng thật giá thật!
Nếu như xuất hiện tình huống bất ngờ thì nên làm cái gì bây giờ! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có chút lo lắng.
Chỉ là hiện tại, nàng đã không có lựa chọn nào khác .
. . .
Đã là đầu mùa xuân, trên đường cái ở Kinh thành, khắp nơi là những cảnh thịnh vượng phát đạt.
Xe ngựa đi như nước, dòng người cuồn cuộn, tấp nập không ngừng.
Ở trên đường cái lớn như thế trong Kinh thành , bốn phía thông suốt, cửa hàng san sát, đủ loại phấn son bột nước trang điểm, lăng la tơ lụa, khách sạn tửu quán, nhiều không kể xiết.
Những người bán hàng rong trên đường không muốn để mất cơ hội, ra sức thét to. . .
Nhìn cảnh tượng bốn phía nhộn nhịp,đôi mắt xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc càng không ngừng ngó tới ngó lui.
Nghĩ đến, có lẽ ở trong bóng tối, dâm tặc kia đang âm thầm quan sát chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền căng thẳng quá chừng.
Dù sao, dâm tặc kia, đều là đến không bóng hình, đi không tung tích, cho nên không ai biết rốt cuộc dung mạo hắn như thế nào.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy ai đó có diện mạo khó ưa, thì đều mặt mày đề phòng, để ngừa dâm tặc kia.
Trái tim, càng là một mực căng thẳng. cũng không dám thở gấp.
Chỉ là, nàng đi dạo cả một buổi sáng, cũng không hề phát sinh chuyện gì.
Trái lại dân chúng bốn phía, cho dù già trẻ nam nữ đều bày ra bộ mặt kinh ngạc ,không khỏi đua nhau liếc mắt về phía nàng.
Lần đầu tiên được mặc nữ trang, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết chính mình xinh đẹp, chỉ là, bị người ta nhìn với ánh mắt kinh ngạc như thế, nàng cũng có hơi cảm giác tự hào.
Dần dần , trong lòng sự căng thẳng đã vơi đi bớt.
Sau khi đi dạo một buổi sáng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mệt mỏi nên tìm một cái khách sạn ăn cơm.
Bởi vì...lần này làm việc cho Huyền Lăng Thương nên tất cả đều quy vào chi phí chung để tính toán.
Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Sau khi vào khách sạn, nàng lập tức gọi những thức ăn mình thích.
Khi chờ thức ăn đến, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liếc nhìn bốn phía một phen.
Chỉ thấy khách sạn này, là khách sạn số một số hai của Kinh thành,gồm hai tầng, lúc này trong quán đã đông nghẹt người. Bởi vì nàng xuất hiện, không ít người nhìn nàng chằn chằn, có kinh ngạc, hâm mộ, cũng có ghen ghét.
Liếc nhìn khuôn mặt mọi người một vòng, không phát hiện kẻ khả nghi, Đồng Nhạc Nhạc cũng lười nhìn tiếp.
Dù sao cả ngày chính mình căng thẳng, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.
Vừa đúng lúc này đồ ăn đã đến, Đồng Nhạc Nhạc liền cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.
Đương nhiên, nhớ lại nhiệm vụ của mình, Đồng Nhạc Nhạc dốc hết sức khiến mọi hành động đều tao nhã , thể hiện dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Có trời mới biết, ăn cơm như vậy đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, quả thực là một loại dày vò.
Dù sao, trước đây nàng ăn cơm, đều là cắn ngốn ngấu, không hề để ý hình tượng, hiện tại muốn cho nàng làm ra tư thế nhã nhặn, chỉ còn thiếu lấy mạng của nàng!
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, vừa chậm rãi ăn thức ăn trên bàn.
Tuy nhiên, khi khóe mắt Đồng Nhạc Nhạc quét nhanh một lượt, thì thấy trước cửa khách sạn đang có một tiểu cô nương mang theo lẵng hoa đi vào.
Chỉ thấy tiểu cô nương này, khoảng bảy tám tuổi, mái tóc tết thành hai bím thật dài.
Thân thể gầy nhỏ nhắn xinh xắn, y phục trên người cũng đã vá không ít miếng , vừa nhìn liền biết gia cảnh không tốt.