Nửa đêm canh ba, mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh.
Cả hoàng cung, đều bao phủ trong bóng tối yên tĩnh.
Vầng trăng vằng vặc bị che phủ bởi mây đen, khiến cho bốn phía càng thêm âm u.
Bình thường bên trong lãnh cung vốn không có người tới.
Đặc biệt trong hoàn cảnh mọi âm thanh đều tĩnh lặng như vậy, nơi này càng có vẻ vắng lặng.
Giờ phút này trước cửa lãnh cung một nữ tử đang lẳng lặng đứng.
Chỉ thấy nàng, mặc trên người một thân váy đen.
Váy dài màu đen kia, khiến cho nàng cùng cảnh đêm như hòa thành một thể.
Bởi vì đứng ở trong bóng tối khiến cho người ta không thấy rõ lắm dung mạo của nàng.
Chỉ là, nửa đêm canh ba, ở một nơi không có người như trong lãnh cung, đột nhiên xuất hiện một hắc y nữ nhân, nhìn thế nào đều có cảm giác kì lạ.
Thấy vậy, thân thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức chấn động mãnh liệt, ngay sau đó, phía sau lưng lạnh cả người, sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược.
Nhìn ánh mắt nữ nhân, càng kinh ngạc vạn phần.
Dù sao, nửa đêm canh ba, tuyệt đối sẽ không có người tới nơi này.
Còn chưa nói, lúc nàng mới tới, cũng không hề nhìn thấy nữ nhân này.
Nữ nhân này, phảng phất bỗng đột ngột xuất hiện, chẳng lẽ là. . .
Đây là bên trong lãnh cung, nơi đã từng có rất nhiều người chết! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sợ đến giật mình, lập tức, hé mở làn môi hồng, liền tính toán la lên thành tiếng.
Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hề nói, nữ nhân đang đứng ở trong bóng tối, lại mở miệng nói chuyện .
"Tỉ tỉ, thật sự là ngươi! ? Ngươi lại còn chưa chết! ?"
Nữ nhân mở miệng, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc và không dám tin.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, trên mặt sửng sốt, ngây ra.
Tỉ tỉ! ?
Nữ nhân này, lại gọi nàng là tỉ tỉ! ?
Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc không thấy rõ dung mạo nữ nhân, chỉ là nghe được sự kinh ngạc trong giọng nói của nữ nhân, thật không ngờ nữ nhân ấy lại biết nàng.
Nghĩ đến ngày hôm trước gặp Huyền Lăng Dạ, Huyền Lăng Dạ đã nói qua, nàng còn có một muội muội, gọi là Tử Ngữ.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
"Ngươi là. . . Tử Ngữ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói có sự không xác định.
Cùng với lời này của nàng, nữ nhân ban đầu đứng trong bóng tối đang từ từ tới chỗ nàng.
Vừa lúc này, ánh trăng bị che bởi mây đen cũng dần dần tản ra.
Ngay lập tức, ánh trăng êm dịu chiếu lên trên mặt đất.
Mặc dù không có ánh đèn, chỉ là lúc trăng sáng chiếu rọi xuống, bốn phía cảnh vật, bắt đầu rõ ràng hơn.
Cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc nhìn rõ ràng dung mạo của nữ nhân .
Chỉ thấy dáng vẻ thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, phi thường trẻ tuổi.
Làn da trắng như tuyết, gương mặt như đẹp như hoa sen, lông mày lá liễu, mũi ngọc thanh tú, môi anh đào, đúng là một mỹ nhân tương lai!
Hơn nữa, đường nét thiếu nữ cùng chính mình có năm sáu phần tương tự.
Mặc dù, thiếu nữ và mình dung mạo tương đối giống nhau, tuy có hơi kém nhưng cũng là quyến rũ bẩm sinh.
Hơn nữa vóc người thiếu nữ mảnh mai, mặc dù tuổi còn trẻ, cũng đã hiện ra dáng người lồi lõm khêu gợi.
Khiến Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi chậc chậc thán phục.
Cũng không biết cha mẹ như thế nào, mới có thể sinh ra hai tỉ muội tuyệt sắc như thế.
Cho dù là tỉ muội, đều xinh đẹp như vậy!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, chỉ là sau một khắc, trong đầu, đột nhiên lại cảm giác là lạ.
Thiếu nữ đang từng bước đến trước mặt nàng, trong ánh mắt nhìn nàng, có kinh ngạc, nhưng không hề có những tia mừng rỡ. . .
Nếu như theo lời nói của Huyền Lăng Dạ, hai tỷ muội bọn họ luôn sống nương tựa lẫn nhau, giờ phút này, lần đầu muội muội gặp lại tỉ tỉ sau khi chết, không phải nên mừng rỡ như điên sao! ?
Coi như tình cảm không tốt lắm, cũng bị kích động không phải sao! ?
Tại sao thiếu nữ trước mắt này, trong ánh mắt nhìn nàng, lại không có chút nào mừng rỡ! ?
Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc trong lòng, chỉ thấy thiếu nữ sau khi nghe được lời của nàng, đôi mắt mở to, trên mặt nhuộm vài phần vẻ kinh ngạc.
"Tỉ tỉ, chủ tử không phải nói ngươi mất trí nhớ sao! ? Chẳng lẽ. . ."
Nói tới đây, thiếu nữ dừng một chút, lập tức đôi mắt long lanh đẹp đẽ kia không khỏi có hơi nhíu lại.
Ánh sáng cực kì lạnh lùng trong mắt lóe ra không thôi.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt của thiếu nữ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.
Dù sao, coi như hiện tại là buổi tối, nàng vẫn nhận thấy được đôi đầy mắt sát ý kia của thiếu nữ kia.
Cảm giác được điều đó, hai chân Đồng Nhạc Nhạc lập tức lùi xuống một bước.
Chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này, là một người vô cùng nguy hiểm!
Nàng là muốn muốn giết mình sao! ?
Thế nhưng, nàng là tỉ tỉ của nàng ấy, không phải sao! ?
Liền tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc nghi hoặc, thiếu nữ phảng phất cảm giác được Đồng Nhạc Nhạc đối với nàng có ý cảnh giác.
Môi đỏ mọng cong lên một cái, lạnh giọng nói.
"Tỉ tỉ, ngươi không có mất trí nhớ, có đúng hay không! ?"
Thiếu nữ mở miệng, âm thanh rất lạnh.
Hơn nữa, lời này tuy là câu nghi vấn, thiếu nữ lại nói cực kì khẳng định.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này, phảng phất giống như Tu La Địa Ngục, trên người không ngừng tản ra một loại sát ý mãnh liệt.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, phía sau lưng lạnh cả người.
Trong lòng biết tuyệt đối không thể lại cùng thiếu nữ này đứng ở đây được .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng xoay người chạy đi.
Giờ phút này, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ có một ý nghĩ đó là
Chạy! ! !
Nếu không chạy, nàng khẳng định sẽ chết!
Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, thiếu nữ phía sau nhìn thấy dáng vẻ xoay người rời đi của Đồng Nhạc Nhạc, đôi môi đỏ mọng chỉ nhẹ nhàng cong lên một cái, tràn đầy khinh thường lạnh nhạt nói.
"Hừ! Tỉ tỉ, ngươi cho là ngươi thoát được sao! ? Cho dù ngươi thật sự mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ, hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"
Nghe được lời nói của thiếu nữ phía sau, Đồng Nhạc Nhạc càng bị hù dọa đến một thân mồ hôi lạnh.
Dù sao, nàng căn bản không ngờ, thiếu nữ này thực sự lại muốn giết nàng!
Hiện tại thấy thiếu nữ này đối với nàng có sát ý, Đồng Nhạc Nhạc hận vì sao chính mình không biến thành Phượng Hoàng Điêu, như vậy không sợ thiếu nữ này giở trò quỷ!
Không nghĩ tới, thiếu nữ này dáng vẻ xinh xắn đẹp đẽ, tâm, lại độc địa như thế! Ngay cả tỷ tỷ của chính mình đều không buông tha!
Chỉ là hiện tại, đây không phải điều nàng cần nghĩ.
Giờ phút này, nàng chỉ nghĩ được làm thế nào có thể thoát ra khỏi sự truy sát của thiếu nữ!
Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền dốc hết sức lực của mình để chạy nhanh về phía trước.
Trong lòng cũng vô cùng ảo não.
Mới rồi rất bình thường, tại sao lại chạy tới lãnh cung! ?
Bên trong lãnh cung không có người ở coi như hiện tại nàng la to ở chỗ này, cũng không có người nghe được.
Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc ảo não, đột nhiên chỉ cảm thấy bắp đùi đau xót, phảng phất như bị vật gì đó đánh trúng.
Sau một khắc, cùng với một tiếng 'phập', thân thể Đồng Nhạc Nhạc ngã xuống trên mặt đất.
Phủ ở trên mặt đất chính là Thanh Thạch, vô cùng cứng rắn.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy khớp xương toàn thân như bị vỡ ra, đau đớn ấy càng lan ra toàn thân khiến lông mày không khỏi nhíu chặt.
"Au, đau quá. . ."
Cảm giác được đau đớn trên người, khiến Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên một tiếng.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không kịp để ý nhiều đến đau đớn trên người .
Nghĩ đến thiếu nữ ở phía sau, Đồng Nhạc Nhạc lập tức muốn đứng lên từ trên mặt đất.
Tuy nhiên, nàng mới vừa rồi bị gì đó đánh trúng bắp đùi, giờ phút này lại đau nhói vô cùng, dù nàng muốn đứng lên, cũng đứng không nổi .
Đưa tay sờ sờ bắp đùi đau nhói, tay Đồng Nhạc Nhạc liền chạm vào một một món gì đó bén nhọn lạnh lẽo, còn trên tay có thêm ươn ướt, âm ấm.
Đưa tay vừa nhìn, chỉ thấy tay đầy máu , khiến đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trợn lên một cái.
Không nghĩ tới, thiếu nữ này lòng dạ ác độc, xuất thủ vô tình!
Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, chỉ thấy cô gái xinh đẹp ấy, giờ phút này lại phảng phất như không có chuyện gì, thần thái tao nhã, từng bước đến chỗ nàng.
Nữ nhân thần sắc sung sướng, trong ánh mắt nhìn nàng, càng mang theo vài phần đắc ý và hài hước.
Phảng phất, một chú mèo bắt được con chuột, chính lúc hưởng thụ dáng vẻ giãy dụa sắp chết của con chuột kia trong tay . . .
Thấy vậy, lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, thân thể càng không ngừng lui về phía sau.
Ánh mắt nhìn thiếu nữ, càng lộ rõ kinh hoảng.
"Ngươi, ngươi tại sao muốn giết ta! ? Ta là tỷ tỷ của ngươi, không phải sao! ?"
"Tỉ tỉ! ? Ha hả, đúng vậy, ngươi là tỷ tỷ của ta, là người thân duy nhất của ta trên thế giới này."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, thiếu nữ ha hả cười một tiếng, mở miệng nói.
Tuy nhiên, nói xong lời cuối cùng, thiếu nữ như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt long lanh chợt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng không che dấu chút nào hận ý.
"Chính là, bởi vì ngươi là tỷ tỷ của ta, lại ngay cả nam nhân ta yêu đều cướp đi, ngươi thử hỏi, ta có nên giết ngươi hay không! ?"
Thiếu nữ mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, giống như một con độc xà, ánh mắt ác độc, khiến sống lưng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi rùng mình kịch liệt.
Trong lòng sợ hãi, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nghi hoặc lời nói của thiếu nữ.
"Cướp đi nam nhân ngươi yêu! ? Nam nhân ngươi yêu là ai! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Thiếu nữ nghe vậy, lẳng lặng đánh giá Đồng Nhạc Nhạc.
Một khắc sau khi, hé mở làn môi hồng,nói.
"Thì ra, ngươi là thật sự mất trí nhớ, nhưng mà, cho dù như thế nào, hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết! Tỉ tỉ, đừng trách ta, ai kêu ngươi đoạt đi trái tim của chủ tử, chỉ cần có người cướp chủ tử từ tay ta, đều đáng chết! Ngươi, cũng không ngoại lệ! ! !"
Dứt lời, kiến trên tay nữ nhân phảng phất như biết ma thuật, từ bên hông kéo lên, một trường kiếm dài nhỏ, liền xuất hiện ở trên tay nàng.
Chỉ thấy trường kiếm dài nhỏ kia, ở dưới ánh trăng trong trẻo, tản ra ánh sáng lạnh khiến cho người ta sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược, nhằm thẳng vào người Đồng Nhạc Nhạc. . .