Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 222.2: Ngươi không tin bổn vương sao (2)




"Tử Kiều, đêm nay Bổn vương chỉ là muốn mang ngươi tới nơi này, không ngờ bị Huyền Lăng Thương phát hiện, vì thế,mọi người liền coi Bổn vương trở thành thích khách. "
" Thật sự!?"Nghe được Huyền Lăng Dạ nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn có chút không tin, không khỏi mở miệng hỏi.
Ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Dạ , lại mang theo dè dặt cùng cảnh giác.
Có lẽ là nhận ra vẻ cảnh giác trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Huyền Lăng Dạ, không khỏi nhuộm vài phần đau xót. Môi đỏ mọng mở ra, liền thở dài.
" Tử kiều, Bổn vương làm sao có thể lừa ngươi chứ!? Bổn vương biết ngươi mất trí nhớ, đối với chuyện ngày trước của chúng ta ngươi cũng không biết. Nhưng mà, Bổn vương sẽ không lừa gạt ngươi, trước đây, ngươi đã từng nói qua với Bổn vương, ngươi muốn xem đom đóm. Chính là Bổn vương vẫn không thể làm được, sau này Bổn vương còn tưởng rằng ngươi đã chết. Còn hiện giờ, Bổn vương rốt cục cũng gặp được ngươi, nay Bổn vương muốn thực hiện lời hứa , mang ngươi tới nơi này xem đom đóm "Nam nhân mở miệng, trên mặt thấp thoáng vài phần đau buồn.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, chăm chú mà thâm tình.
Nam nhân xinh đẹp mà thâm tình như vậy, nếu đổi là nữ nhân khác, khẳng định sẽ động lòng.
Thế nhưng Đồng Nhạc Nhạc bị ánh mắt thâm tình của nam nhân nhìn như vậy, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn.
Da đầu Đồng Nhạc Nhạc run lên, theo bản năng lui từng bước về phía sau.
Thấy vậy, ánh mắt Huyền Lăng Dạ nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng phát ra đau đớn.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy, mình có phải có chút quá đáng hay không .
Nếu theo lời nói Huyền Lăng Dạ, hắn cùng Tử Kiều đã từng thật lòng thật dạ yêu nhau.
Hôm nay,bị người trong lòng kháng cự như thế,đổi lại là ai,đều sẽ thương tâm và khổ sở.
Nhưng mà ̣, nàng là Đồng Nhạc Nhạc, không phải Tử Kiều.
Trong lòng nhớ lại,Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì đó, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
" Cho dù ngươi nói chính là sự thật, ngươi chỉ muốn mang ta tới nơi này xem đom đóm, như vậy, trước tiên ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn giả bộ bệnh!? Làm cho tất cả mọi người nghĩ lầm ngươi bị bệnh nặng!? "Đồng Nhạc Nhạc mở miệng chất vấn.
Dù sao đối với Huyền Lăng Dạ này, nàngthật sự có nhiều nghi hoặc, cho nên, nàng thật sự không dám phớt lờ.
Ngay tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, Huyền Lăng Dạ nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, môi đỏ mọng đầu tiên là nhẹ nhàng cong lên một cái.Chính là nụ cười này, cũng là cay đắng.
" Tử kiều, Bổn vương chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi sẽ giống như bây giờ chất vấn Bổn vương, ngươi là không tin Bổn vương sao! "Nam nhân mở miệng, giọng nói nghẹn ngào.
Trên mặt, lại một bộ dáng thương tâm gần chết, khiến người ta mềm lòng không thôi.
Nhưng là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc quả thực có rất nhiều nghi ngờ.
Từ sau lúc nàng gặp được Huyền Lăng Dạ ,hôm đó lại nghe được lời nói của hắn,khiến cho nàng gần như ngày đem không ngủ, thật sự là hành hạ nàng muốn chết.
Nếu nàng không biết được đáp án, nàngnhất định không an lòng.
Cho nên thừa dịp hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc nhất định phải hỏi đến cùng.
Nghĩ đến đây,đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng nói.
" Không phải ta không tin ngươi, mà là đối với toàn bộ chuyện trước kia của chúng ta, ta đều quên không còn một tí nào. Cho nên, ngươi đối với ta mà nói, chỉ là một người xa lạ mà thôi. Vì thế hiện tại ngươi có thể nói cho ta nghe những chuyện mà ta muốn biết hay không, được chứ."Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một bộ dáng truy hỏi kỹ càng sự việc.
Nam nhân nghe vậy, đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức môi đỏ mọng mở ra, nói.
" Bổn vương cũng hiểu được ngươi vì sao như thế. Dù sao, Tử Kiều ,ngươi mất trí nhớ, cho nên quên toàn bộ sự việc, cũng quên mất quá khứ của chúng ta, điểm này Bổn vương cũng không thể trách ngươi. Ngươi nếu muốn biết, vì sao Bổn vương phải giả bộ bệnh, như vậy Bổn vương sẽ nói cho ngươi biết. "Nói tới đây, Huyền Lăng Dạ dừng một chút, liền mở miệng nói.
" Năm đó thời điểm Bổn vương vẫn còn là hoàng tử, giữa các hoàng tử, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng, có khả năng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng chỉ có Bổn vương cùng Huyền Lăng Thương.
Bổn vương cùng hắn, hai người không phân được cao thấp, đồng dạng lại được phụ hoàng sủng ái.
Chính là, phụ hoàng có lẽ yêu quý Bổn vương hơn, liền viết chiếu chỉ, nhưng ngôi vị hoàng đế truyền cho Bổn vương, ai biết, hắn nhưng lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ, tự tiện sửa lại chiếu chỉ , đăng cơ hoàng đế"
" Cái gì!? Ngươi nói hoàng thượng chính hắn sửa lại chiếu chỉ!? "Nghe được lời này của Huyền Lăng Dạ, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc mở to, trong lòng khiếp sợ.
Chỉ là, ngay sau đó, không hề nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng kinh hô.
" Không! Hoàng thượng hắn tuyệt đối sẽkhông làm như vậy! Tuyệt đối sẽ không!"Lời này, Đồng Nhạc Nhạc hầu như không có nghỉ ngợi, liền thốt ra.
Tuy rằng, lúc ấy nàng vừa mới đến, từng nghe nói đương kim hoàng thượng, lãnh khốc vô tình, giam lỏng thân vương, tàn khốc bất nhân.
Chính là, những chuyện kia chẳng qua là lời đồn mà thôi, đồn đại không thể tin.
Hơn nữa, nàng cùng Huyền Lăng Thương sống chung với nhau thời gian dài như vậy, tin tưởng hắn không phải người như vậy.
Nàng chỉ biết là, hắn là một người yêu dân như con,là một hoàng đế tốt.
Cho nên nói, Huyền Lăng Thương làm sao có thể làm ra chuyện tình đê tiện như thế! ?
Điểm này,Đồng Nhạc Nhạc tuyệt đối sẽ không tin tưởng.!
Ngay tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, Huyền Lăng Dạ nghe được lời nàng, giọng nói của nàng rất kiên định.
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp kia đầu tiên là sửng sốt,đôi mắt động lòng kia nhẹ nhàng lóe ra một cái.
Lập tức,đôi mày cau lại,trên mặt lần nữa nhuộm vài phần bi thương.
" Tử Kiều, thật không ngờ ngươi bảo vệ hắn như thế, thật sự khiến Bổn vương đau lòng... "Nam nhân mở miệng, trên mặt đều là vẻ thương tâm.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tựa như lật đổ bình ngũ vị , tư vị trong đó đều nổi lên.
.Chính là, bất kể như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Huyền Lăng Thương sẽ làm ra chuyện tình đê tiện như vậy.
Có lẽ là nhận thấy được tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, còn có nàng đối với Huyền Lăng Thương có ý bảo vệ.Huyền Lăng Dạ đầu tiên là nhíu mày, sau một khắc, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
" Tử Kiều, ngươi vì sao không tin Bổn vương chứ!? Toàn bộ những gì Bổn vương nói , đều là sự thật, bằng không, Bổn vương tuyệt đối sẽ không giả bộ bệnh lừa gạt thế nhân, kỳ thật Bổn vương sở dĩ làm như vậy, chẳng qua là tự bảo vệ mình thôi. "
" Tự bảo vệ mình!? "Nghe được lời này của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc.
Nghe vậy Huyền Lăng Dạ đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức khóe miệng cong lên một cái, một nụ cười cay đắng,lần nữa hiện trên mặt hắn."
Sinh ra trong Hoàng tộc,trong mắt người trên đời là may mắn. Lại không biết, cũng có bất đắc dĩ.
Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chồng chất nguy hiểm, thắng đó là dưới một người trên vạn người,thua đó là tính mạng của mình
. Lần đó, hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ đoạt đi ngôi vị hoàng đế của Bổn vương,kết cục đã định, chính là trong lòng Bổn vương biết, mặc dù Huyền Lăng Thương trở thành hoàng đế, khẳng định sẽ không bỏ qua cho Bổn vương, cho nên Bổn vương sau khi đến Sùng Châu, mới có thể cáo bệnh, làm cho hắn tưởng rằng Bổn vương thật sự tình thế nguy kịch hết phương cứu vãn, bằng không, ngươi thật cho rằng Huyền Lăng Thương sẽ dễ dàng buông tha Bổn vương sao!? "Huyền Lăng Dạ mở miệng, trên mặt bộ dáng tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Hiển nhiên hắn đối với Huyền Lăng Thương, là hận tận xương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.