Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lấy hết dũng khí, rốt cuộc tự lớn tiếng nói ra những lời tận sâu thăm thẳm trong đáy lòng mình.
” Ta thích ngươi”
- Thật sự rất thích chàng…
Bởi vì, những lời thế này, một mực cất giấu ở trong lòng nàng rất rất lâu .
Nàng không biết, bắt đầu từ lúc nào đã có nam nhân trước mắt này.
Có lẽ, là bắt đầu từ bọn họ lần đầu tiên gặp mặt . Lại có lẽ, vào lúc nàng vẫn còn là con tiểu điêu, được hắn che chở sủng ái thật sâu mà hấp dẫn.
Lại có lẽ, cho tới nay, đối với hắn là lâu ngày sinh tình. . .
Tóm lại, nàng biết, đời này kiếp này, ngoại trừ hắn là một người đàn ông ra, liền lại cũng sẽ không thích nam nhân nào khác!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kiên định nhớ lại, nam nhân nghe được lời này của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mãnh liệt!
Cúi đầu nhìn thấy thiếu nữ bị chính mình áp chế ở dưới thân, mặt mày ửng đỏ hoan hỉ kích động , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy chính mình sung sướng chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn, hắn một mực kiềm chế được chính mình, bởi vì gánh nặng trọng trách trên vai , khiến hắn cho tới bây giờ cũng không có dễ dàng sung sướng.
Vốn tưởng rằng, đời này kiếp này của hắn, đều sẽ không thích bất luận kẻ nào. Tuy nhiên, thiếu nữ trước mắt này xuất hiện, cũng là một bất ngờ!
Nàng giống như một Tiểu yêu tinh rất đáng ghét, đột nhiên liền lại xuất hiện ra trong tầm mắt của hắn, thu hút sâu sắc ánh mắt của hắn.
Sau này, lại đột nhiên biến mất, khiến hắn ngày nhớ đêm mong, điên đảo mất hồn.
Mãi đến sau này, khi biết được thì ra thiếu nữ mà hắn một mực tìm kiếm, liền ở bên cạnh hắn, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn không biết, chính mình từ lúc nào, bắt đầu thích thiếu nữ này.
Thích đến mức, hắn có khả năng không ngại thân phận của nàng, quá khứ của nàng, mục đích nàng đi tới bên cạnh hắn.
Chỉ cần, nàng có thể sống thật tốt ở bên cạnh hắn, như vậy, hắn liền cảm thấy mỹ mãn .
Tuy nhiên, đến mấy lần, biết được nàng ở chung một chỗ cùng người kia, lại nghe được nàng nói dối đối với hắn, khiến hắn nản lòng thoái chí, tâm tình suy sụp.
Chính là hiện tại, lại nghe được thiếu nữ trước mắt nói lời này, lại thấy trên mặt nàng tràn đầy hoan hỉ kích động ngượng ngùng. Ánh mắt của nàng, chân thành như vậy , không có giả dối chút nào . Điều đó cho hắn biết, những lời nàng nói là thật sự!
Nàng thật sự, thích hắn!
Sau khi nhận được đáp án này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người phảng phất bay lên đám mây, nỗi niềm sung sướng mừng như điên kia, quả thực vô phương dùng bút mà hình dung!
Thiếu nữ này, trong lòng có hắn!
Trong lòng có hắn a. . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mày kiếm giãn ra, khóe miệng, càng là chợt toét ra một cái, để lộ ra hàm răng trắng lóa đều tăm tắp.
Nam nhân cười, vì sự hoan hỉ vui mừng chưa từng có.
Kèm theo đó, đôi huyết mâu tuyệt đẹp động lòng người kia, càng là tràn đầy vui vẻ.
Lại thêm tiếng cười to cởi mở sung sướng , càng là không ngừng thốt ra từ trong miệng nam nhân.
"Ha ha. . . Tiểu Nhạc Tử, lời ngươi nói chính là thật sự! ? Ngươi thật sự thích trẫm! ?"
Nam nhân mở miệng, cao giọng cười to.
Nghe được lời này của nam nhân, lại thấy nam nhân cười giống như một đứa bé bình thường, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, gương mặt rạng rỡ, bắt đầu cười theo.
"Vâng, Hoàng thượng, nô tài thích ngài!"
Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân cười ha ha, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là sung sướng vô cùng.
Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng không biết, rằng sau khi biết được nàng thích hắn, điều đó sẽ làm hắn cao hứng như thế.
Chỉ cần thấy hắn vui mừng, quả thực so với nhặt được vàng, càng để cho nàng vui mừng hơn.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sung sướng suy nghĩ, lại thấy nam nhân vốn đang cao giọng cười lớn, đột nhiên hai tay duỗi ra, liền nâng mặt của nàng lên, những nụ hôn cuồng nhiệt, liên tục phủ xuống . . .
"Ách. . ."
Đối mặt nam nhân đột nhiên hôn mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, đồng mâu càng là trợn tròn cực to, mặt mày giật mình.
Chỉ cảm thấy, đầu lưỡi nam nhân đang cố sức tách ra đôi môi đỏ mọng của nàng, tiến quân thần tốc, không ngừng truy đuổi theo cái lưỡi thơm tho của nàng . . .
Nam nhân hôn, cuồng nhiệt như vậy, khiến hai tay Đồng Nhạc Nhạc càng là không kìm hãm được xiết chặt lấy nhau, chống lên vồng ngực to lớn kia của nam nhân.
Cảm giác được sự nóng bỏng trong ngực nam nhân , phảng phất như nham thạch bùng cháy, khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái. Còn không chờ nàng suy nghĩ nhiều đến mặt khác, bên tai, liền vang lên khàn khàn giọng nói trầm thấp của nam nhân.
"Ngoan nào, nhắm mắt lại. . ."
Nam nhân mở miệng, trong âm thanh phảng phất như kiềm chế cái gì.
Âm lượng cũng là vô cùng nhẹ nhàng, phảng phất đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức từ từ nghe lời, hai mắt nhắm nghiền.
Nam nhân hôn, cuồng nhiệt như vậy , kích động, khiến Đồng Nhạc Nhạc dần dần không ngăn chặn nổi nữa, từ từ đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra được. . .
. . .
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, mà trong phòng, nam nhân thở hồng hộc, và tiếng nữ nhân thở gấp càng là gắt gao đan xen lẫn nhau . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc không biết, vào lúc buổi sớm lại liều mình dây dưa cùng Huyền Lăng Thương bao nhiêu lần, mãi đến sau này, nàng thật sự không chống nổi được thế công của nam nhân oai phong lẫm liệt mà ngất đi.
Tận đến khi Đồng Nhạc Nhạc dần dần tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn một cái, đã là đèn rực rỡ mới thắp.
Chỉ thấy tối nay ánh trăng như mê như say, trăng sáng giữa trời, những vì sao lấp lánh, làm bầu trời đêm càng tuyệt đẹp vô cùng.
Gió mát hiu hiu, không ngừng chậm rãi thổi vào từ ngoài cửa sổ, trong đó mang theo từng đợt mùi hoa tươi rói, đúng là thấm vào tận ruột gan!
Chỉ là, nếu như thân thể của mình, không có bị đau nhức như vậy, thì khẳng định là tốt hơn!
So sánh với lúc tỉnh dậy sáng nay, hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình như là bị đập đi rồi lại lắp ráp vào. Chỉ cần hơi chút động đậy người, thân thể liền lập tức truyền đến một trận đau nhức, khiến Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhíu chặt đôi mày, khổ không thể tả.
"Huyền Lăng Thương chết tiệt này, hắn rốt cuộc là ăn dược gì đây! ? Sao lại mạnh mẽ như vậy! Quả thực là muốn lấy đi cái mạng nhỏ của ta a!"
Nghĩ đến từ tối hôm qua đến sáng nay, Huyền Lăng Thương giống như là một con mãnh thú quen ăn bén mùi , không ngừng quay cuồng với nàng, quả thực muốn đều phải vắt kiệt một chút sức lực cuối cùng trên người nàng .
Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể đau nhức muốn chết, lại thêm cổ họng cũng khàn khàn rồi.
Nghĩ đến, những thứ xảy ra trên người này, toàn bộ đều là bởi vì cái tên nam nhân đáng ghét kia, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa là vô cùng ngượng ngùng, đối với Huyền Lăng Thương, càng là tức giận không thôi.
Càng làm cho Đồng Nhạc Nhạc quẫn bách ngượng ngùng chính là, nàng lại bị Huyền Lăng Thương hành hạ đến bất tỉnh.
Mà cái tên Huyền Lăng Thương kia, cũng không biết rời đi từ lúc nào.
Tất cả mọi người đều là người, làm sao lại không công bình như vậy đây! ?
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là tức giận.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một hồi tiếng bước chân loạt xoạt quen thuộc, phút chốc truyền vào trong lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc.
Sau khi nghe thấy một hồi tiếng bước chân điềm tĩnh này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng liền lập tức biết rõ ràng, tiếng bước chân này là thuộc về người phương nào .
Là Huyền Lăng Thương, hắn đã đến đây rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi một hồi căng thẳng, ngay sau đó, nhịp tim bắt đầu đập thêm nhanh hơn.
Nghĩ đến, chuyện tối hôm qua và sáng sớm nay dây dưa tới bến cùng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút đều thấy ngượng ngùng, muốn trực tiếp chui vào bên trong chăn, không dám thò mặt ra.
Mặc dù, nàng hiện tại đã là người của Huyền Lăng Thương, chỉ là, nàng vẫn không biết nên đối diện với Huyền Lăng Thương như thế nào cho tốt.
Có lẽ giả bộ ngủ chăng! ?
Đúng! Giả bộ ngủ!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không hề tức phát điên nữa, lập tức nằm ở trên giường, làm ra vẻ đang ngủ say sưa.
Chỉ nghe thấy, một hồi âm thanh 'két kẹt' truyền đến, biểu hiện cửa phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngay sau đó, tiếng bước chân điềm tĩnh, càng là từ phía cửa ra vào, chậm rãi đi tới chỗ giường.
Cùng với tiếng bước chân điềm tĩnh càng ngày càng đến gần này, tim Đồng Nhạc Nhạc càng đập càng là nhanh hơn.
Hai tay chống trên chăn kia, càng là bởi vì căng thẳng mà gắt gao nắm chặt lại, nhưng nàng vẫn còn không hề tự biết. . .
Chỉ nghe thấy, tiếng bước chân của nam nhân, đi đến bên giường của mình thì ngừng lại.
Chỉ là, nam nhân lại không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là gắt gao đứng nhìn.
Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, ánh mắt nóng rực kia của nam nhân đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Đôi mắt nam nhân, phảng phất mang theo ngọn lửa cực nóng, nó nhìn đến chỗ nào, đều phảng phất dường như bốc cháy.
Dần dần , Đồng Nhạc Nhạc có hơi không kiên trì được , mí mắt càng là không ngừng run rẩy.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng, một tràng tiếng cười khẽ sung sướng, phút chốc vang lên.
"Ha hả, tỉnh rồi, tại sao vẫn còn giả bộ ngủ đây! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm trầm, vào thời điểm mới thắp đèn rực rỡ này, nghe càng gợi cảm.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái.
Trong lòng biết việc chính mình giả bộ ngủ đã bị nam nhân phát hiện. Nàng không thể làm gì khác hơn là từ từ mở đôi mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong phòng, không biết từ khi nào đã thắp đèn, ngọn đèn mờ nhạt kia, êm dịu chiếu vào trên người nam nhân, kéo bóng dáng nam nhân ra thật dài.
Tục ngữ nói, dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp!
Lời này nói cũng không sai một chút nào!
Chỉ thấy nam nhân đắm chìm trong ánh đèn, đã bớt đi sự lạnh lùng trong dĩ vãng, lại tăng thêm vài phần tuấn tú chết người, đẹp mắt đến làm cho người ta không rời mắt nổi.
Trong lòng kinh ngạc vô cùng, sau một khắc, đến khi tiếp xúc huyết mâu mang theo sự hài hước lộ rõ của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, một luồng buồn bực khô nóng, càng là từ đáy lòng thẳng tắp trào dâng lên.
Trong lòng ảo não, chính mình thật sự là một sắc nữ a!
Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, bọn họ chuyện gì cũng đều đã làm rồi, nhưng nàng vẫn lại bị vẻ đẹp của hắn làm điên đảo!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, nam nhân phảng phất nhận thấy được cái gì, bạc môi chợt cong lên một cái, mang theo tiếng cười nhẹ sung sướng liền thốt ra từ trong miệng nam nhân.
"Thế nào! ? Trẫm rất đẹp chứ! ?"
"Ách. . ."
Nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức liền buồn bực.
Đối với nam nhân trước mắt đang tự kỷ, nàng cũng không biết nên phản ứng làm sao .
Đích xác, nam nhân trước mắt này, là có thực lực để mà tự kỷ.