Lúc Đồng Nhạc Nhạc đang ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ bé hơi cúi xuống, cho nên nàng hoàn toàn không hề phát hiện ra có một ánh mắt nóng rực đang gắt gao nhìn nàng...
Huyền Lăng Thương một mực chăm chú phê duyệt tấu chương, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, hắn liền ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn chỉ thấy, tại cửa thư phòng, một bóng dáng nhỏ nhắn nhắn xinh xắn, không biết xuất hiện từ khi nào.
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng, dịu dàng bao quanh lấy người nữ nhân.
Nàng mặc một chiếc váy tơ lụa mỏng màu tím, lưng thắt Yêu Đái màu trắng, làm cho dáng vẻ của nàng càng thêm thướt tha, càng thêm mị hoặc.
Mái tóc nàng đen nhánh, nhưng chỉ được buộc túm lại một cách đơn giản, ở giữa mái tóc là một đóa hoa hải đường xinh đẹp đang nở rộ, trông thật là thanh nhã. Tất cả nhưng thứ này càng tôn lên diện mạo khuynh quốc kia, gương mặt thuần khiết như hoa sen, làn da tựa mỡ đông, xinh xắn, tươi tắn, quyến rũ động lòng người!
Nhưng thu hút ánh nhìn của người ta nhất, đó là, trên mặt nữ nhân kia vừa có vẻ tức giận xen lẫn xấu hổ, giống như vừa nghĩ chuyện tình cảm của mình.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương ngẩn ngơ một lúc, hắn chợt hiểu cảm giác lúc nãy từ đâu mà ra.
Môi mỏng cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Nếu đã đến đây, còn không đi vào! ?"
Giọng nói của nam nhân vô cùng gợi cảm mê người.
Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm vào vẻ đẹp của Huyền Lăng Thương, nghe được lời này, nàng tỉnh táo lại ngay lập tức.
Nghĩ đến hồi nãy mình giống như một tiểu nữ tử háo sắc, đứng ở cửa ra vào ngắm nhìn nam nhân kia, nàng thật sự xấu hổ muốn chết!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực, chỉ cảm thấy hai gò má càng thêm nóng bỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, thẳng tắp nhìn hai chân mình, từ từ đi tới chỗ nam tử.
Nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt cụp xuống, dáng dấp ngượng ngập, Huyền Lăng Thương liền thả chiếc bút lông trong tay xuống, sau đó vươn cánh tay thon thả, nhẹ nhàng kéo bàn tay trắng trẻo mềm mại của Đồng Nhạc Nhạc, nàng không kịp đề phòng cho nên vô cùng bối rối. Vì vậy, một giây ngay sau đó, liền rơi vào lồng ngực ấm áp của nam nhân.
Ngồi trên đùi của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tức giận, đưa tay đấm bịch bịch vào lồng ngực của nam nhân.
Huyền Lăng Thương thấy vậy thì cười không thôi.
"Sao thế! ? Mặt ngươi sao lại đỏ như vậy! ? Chẳng lẽ là bị ánh mặt trời chiếu sao! ? Hay là...”
Nói tới đây, nam nhân đột nhiên dừng lại một chút, ngay sau đó, môi mỏng hé mở, hơi có ý cười, nói.
"Có lẽ, bây giờ trong đầu ngươi, đang suy nghĩ đến chuyện tình cảm của chính mình, cho nên xấu hổ! ? Ngươi đúng là một tiểu sắc nữ!”
Lời nam tử vừa nói ra, Đồng Nhạc Nhạc liền đỏ mặt, ảo não nhìn Huyền Lăng Thương, nàng vừa tức giận, vừa ngượng ngùng.
"Nói bậy, ta mới không có nghĩ đến chuyện này, cũng không có xấu hổ a! Ta không phải như ngươi nói! Ngươi...Ngươi là đại sắc lang!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bộ dạng giống như chú mèo con bị dẫm phải cái đuôi, thần sắc vô cùng kích động.
Nàng không hề biết rằng, dáng vẻ hiện tại của mình, rơi vào trong mắt người khác, chính là giấu đầu lòi đuôi.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không nhịn được ngửa đầu lên cười ha ha.
Tiểu nữ tử này, sao lại dễ thương thế này chứ! ?
Huyền Lăng Thương cười lớn, tiếng cười vô cùng kịch liệt.
Thấy Huyền Lăng Thương giễu cợt mình, hai gò má Đồng Nhạc Nhạc liền đỏ lên, nàng là thẹn quá hóa giận a.
"Cười, cười, cười cái gì, ngươi dám trêu chọc ta, ta mặc kệ ngươi, ta đi!”
Lời vừa nói xong, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bật dậy khỏi lòng nam nhân.
Nhưng mà, động tác của nam nhân, lại nhanh hơn nàng một bước.
Hắn giơ cánh tay lên, nhanh chóng bắt lấy eo nhỏ của nàng, sau đó kéo nàng vào lồng ngực, ôm thật chặt, không cho nàng rời đi.
"Được rồi, trẫm không cười là được."
Huyền Lăng Thương mở miệng, lập tức che giấu ý cười trên mặt.
Trong lòng hắn biết, da mặt nữ tử này vô cùng mỏng, không chịu được sự đùa cợt của người khác.
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc liền dẩu môi, khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
Nhìn thấy nàng như vậy, Huyền Lăng Thương cong môi cười một cái, hạ giọng nói nhỏ.
"Được rồi, đừng nóng giận, ảnh hưởng tới thai nhi, thời gian không còn sớm, ngươi vừa mới tỉnh dậy sao! ? Vậy cùng trẫm dùng cơm trưa đi! ?”
Huyền lăng Thương vừa nói dứt lời, cái bụng trống rỗng của Đồng Nhạc Nhạc không chút khách khí kêu lên ùng ục.
Ngay khi âm thanh “Ùng ục ùng ục” kia liên tục phát ra từ chính bụng mình, Đồng Nhạc Nhạc nhất thời đỏ mặt, trong lòng buồn bực, mặt mày ngượng ngùng.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương chỉ cười nhẹ nhàng rồi đưa tay...véo má nàng một cái, lập tức, mở miệng kêu lên.
"Người đâu, chuẩn bị ngự thiện!"
. . .
Kể từ sau khi biết được Đồng Nhạc Nhạc mang thai, mỗi ngày Huyền Lăng Thương đều sai người làm cho nàng những món nàng thích.
Nhưng mà, từ lúc mang thai, Đồng Nhạc Nhạc liền thay đổi khẩu vị, chỉ ăn những món chua, món cay, nhất định là không chua cay thì không ăn.
Nào là canh cá chua cay, thịt bò xào chua cay, nước ô mai. V..v.......
Huyền Lăng Thương liền lập tức dặn dò Ngự Thiện phòng, mỗi ngày đều phải làm chút đồ ăn chua cay cho nàng.
Gần đây Đồng Nhạc Nhạc ăn mỗi ngày năm bữa, bữa sáng, bữa trưa, sau khi ăn bữa trưa nàng còn ăn thêm điểm tâm, rồi bữa tối và cả bữa ăn khuya.
Cứ như thế trong vòng một tháng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hông mình lớn hơn một vòng.
Thiết nghĩ đến khi mình mang thai đủ tháng, mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, đến lúc đó sẽ béo lên, lỡ như không ốm đi được, vậy nên làm thế nào cho phải! ?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc đều hơi rầu rĩ.
Dù sao, là nữ nhân thì ai chẳng muốn mình đẹp, nàng thực sự không muốn sau khi sinh con, nàng sẽ biến thành một người quá mập mạp.
Nhìn thấu được tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương lập tức khẳng định.
"Trẫm thích chính là con người của ngươi, là tâm hồn của ngươi, cho dù ngươi béo hay gầy, ta đều thích. Cho nên ngươi không cần vì chuyện này mà buồn phiền. Thực ra, trẫm nghĩ rằng, ngươi mập hơn một chút, đẹp càng thêm đẹp.”
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất cảm động.
"Lăng Thương, người thích ta mập! ? Tại sao! ?"
Thấy nàng tò mò như vậy, Huyền Lăng Thương cong môi cười nói.
"Bởi vì cơ thể người như thế này, sờ vào thật là thích!”
Huyền Lăng Thương vừa nói, vừa làm như chuyện đương nhiên.
"Ngươi, *!"
Huyền Lăng Thương này, đừng thấy bình thường hắn luôn mang vẻ mặt lạnh băng, đứng đắn nghiêm chỉnh, lắm lúc, hắn đùa cợt làm cho người khác không chịu nổi.
Không biết nếu các đại thần của hắn biết được Quân Vương của bọn họ còn có dáng vẻ như thế này, sẽ ngạc nhiên ra sao nhỉ! ?
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc phản ứng như vậy, Huyền lăng Thương phì cười không thôi.
"Trẫm nói lời thật lòng , tại sao lại là sắc lang! ? Hơn nữa, không phải có câu “nam nhân không xấu, nữ nhân không thích” sao! ? Hôm qua, trẫm làm việc xấu, chẳng phải ngươi rất vui sướng sao! ?”
Huyền Lăng Thương mở miệng,trên mặt tràn đầy mờ ám, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nóng bỏng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng thẹn thùng.
Nàng vốn là không phải người có da mặt dày, nên vừa nghe Huyền Lăng Thương nhắc đến những việc này, Đồng Nhạc Nhạc ngượng đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Nam nhân này, thật không biết kiềm chế ! ! !
Đồng Nhạc Nhạc nghĩ tới đây, trong lòng vừa tức giận lại ngượng ngùng.
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân, nam nhân lại trưng vẻ mặt vô tội về phía nàng, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng nói.
"Không nói những chuyện này nữa, ăn cơm!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, không đợi Huyền Lăng Thương, cầm ngay lấy đôi đũa, bắt đầu sung sướng nhai ngấu nghiến thức ăn.
Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc là hai người, cho nên tự nhiên ăn sẽ nhiều hơn người khác.
Không được bao lâu, mười mấy món ăn trên bàn, giống như có đàn châu chấu bay qua, cuối cùng chỉ còn lại canh thừa cơm cặn.
Mặc dù sức ăn của Đồng Nhạc Nhạc hết sức kinh người, chỉ là, Huyền Lăng Thương thấy vậy, lại cực kì thỏa mãn.
Huyết mâu kia dịu dàng nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại càng thêm vừa lòng dán mắt vào bụng của nàng.
Nghĩ đến lúc tiểu hài tử của bọn ra đời, Huyền Lăng Thương cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được.
Lần đầu hắn làm cha dĩ nhiên là phải vui sướng, biểu hiện đó không cách nào che dấu được trên khuôn mặt tuấn mĩ chết người đó.
Nữ nhân trước mắt hắn, ăn no xong liền ợ một cái, Huyền lăng Thương liền cầm lấy cốc trà thơm trên bàn, đưa tới.
"Nào, ngươi mau uống chút nước, cho đỡ ngán.”
"Ừ, được."
Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm lấy ly trà mà Huyền Thương đưa tới, rồi ung dung nhấp một cái.
Ngay lập tức, Huyền lăng Thương lại lấy một quả nho ở bên cạnh, tỉ mỉ lột vỏ, đưa tới miệng nàng.
"Đến, ăn quả nho này, đây là nho được tiến cống năm nay, loại này rất mới mẻ, nàng thử xem sao!"
"Ừ,được."
Vừa mới dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc chỉ há cái miệng nhỏ nhắn, ung dung hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nam.
Chỉ cảm thấy, cảm giác khi nam nhân mình yêu chăm sóc mình như thế, quả thực rất tuyệt!
Chớ nói chi là, người hầu hạ nàng, đâu phải là người bình thường.
Đây chính là vị Quân Vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc quốc, đâu phải người có thể đi hầu hạ người khác!
Cách xưng hô cùng với những lời đối thoại giữa hai người làm cho người hầu hạ bên ngoài càng thêm hâm mộ.
Các cung nữ đứng hầu hạ một bên, ai nấy cũng đều nhìn Đồng Nhạc Nhạc với đủ loại ánh mắt, từ hâm mộ, ghen ghét đến hận thù, họ hận không thể chính là nữ nhân mà Hoàng thượng đang ôn nhu che chở kia.
Chỉ tiếc, cùng là con người nhưng không cùng số mệnh, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn và ao ước, hâm mộ ...
Đối với tâm tư của những người khác, Đồng Nhạc Nhạc không hề hay biết.
Giờ phút này, nàng đã ăn uống no đủ, dường như nghĩ đến cái gì đó, mặt đột nhiên co rúm lại, liền mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.
"Đúng rồi, Lăng Thương, ta có một số rất quan trọng muốn nói cho ngươi đây!”
"A! ? Có chuyện gì! ?”
Chợt thấy vẻ mặt căng thẳng của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ hơi cau mày, định mở miệng hỏi thì Đồng Nhạc Nhạc lại ra dấu cho hắn, ý là ở đây còn nhiều cung nhân. Hắn lập tức cho tất cả lui ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn hai người bọn họ, Đồng Nhạc Nhạc mới khẽ mở làn môi đỏ hồng, nói.
"Lăng Thương, trước khi ta nói chuyện này, ngươi nhất định phải đồng ý với ta, không được tức giận, cũng không được trừng phạt nàng ấy, nếu không, ta cũng không dám nói."
Chuyện này liên quan đến Lâu Vô Tâm, dù sao, nàng ta nữ giả nam trang cũng là chuyện khi quân phạm thượng, trước tiên Đồng Nhạc Nhạc phải cầu xin cho nàng ấy được bình an cái đã, rồi hãy nói sau.