“Được rồi, để nàng ở chỗ này, các ngươi có thể ra ngoài”
Đợi cho Độc Cô Ngạo Phong đặt cô gái lên giường, cô gái áo đen lập tức mở miệng.
Nghe vậy, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong có vài phần không yên lòng.
Linh Nhi đứng một bên thấy vậy lập tức mở miệng nói:
“Lúc này bà bà đang làm việc, không thích có người ở bên cạnh, được rồi, chắc là ngươi cũng mệt lắm, trước hết ta mang các ngươi đi nghỉ ngơi đã”
Nghe được Linh Nhi nói vậy, Độc Cô Ngạo Phong gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn cô gái áo đen:
“Vậy đành làm phiền Vô Tình bà bà, mong bà bà chữa trị cho Nhạc nhi”
Nam nhân mở miệng, giọng nói khẩn cầu.
Nghe vậy, nữ nhân áo đen chỉ mấp máy môi.
Đợi cho toàn bộ người đi hết, cô gái áo đen mới đến bên giường, lẳng lặng nhìn cô gái đang hôn mê, trên mặt hiện lên đầy sự hâm mộ.
Như nghĩ tới gì đó, mở miệng thì thào.
“Không nghĩ tới con trai ngươi lại là người chung tình đến vậy”
…..
Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ, một lúc sau từ từ tỉnh dậy, cảm thấy đầu rỗng tuếch, trong khoảnh khắc, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Một lúc sau, con mắt chuyển động đánh giá bốn phía.
Chỉ thấy đây là căn phòng nhỏ xa lạ.
Căn phòng hết sức đơn giản, không giống Hoàng cung xanh vàng rực rỡ.
Nhưng mà trong phòng hết sức sạch sẽ.
Vừa đánh giá căn phòng xong, Đồng Nhạc Nhạc thu hồi ánh mắt lại nhìn thấy nam nhân đang ngủ say trước giường của nàng.
Nhìn dáng vẻ nam nhân, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc mở to, có vài phần kinh ngạc.
Chỉ thấy trên người nam nhân mặc bộ mãng bào, phác họa rõ nét thân hình to lớn của hắn.
Đầu đội mũ đen, che kín hai vai, dài đến tận hông, càng nhìn càng tuấn tú vô cùng.
Hàng lông mày sắc nhọn, cái mũi thẳng tắp, cánh mũi cân xứng, đôi môi đỏ mọng, chiếc cằm cương nghị, một góc nhìn đều hết sức hoàn hảo, tạo nên gương mặt tuấn tú phi phàm.
Làm cho nàng ngạc nhiên hơn là nam nhân này không phải ai khác chính là Bạch Thập Nhị mấy tháng rồi chưa gặp, không phải gọi là Độc Cô Ngạo Phong mới đúng!
Lúc đầu hắn rời đi, nàng cho rằng kiếp này sẽ không gặp lại, không nghĩ tới giờ hắn lại xuất hiện trước mặt nàng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nàng nghi hoặc, nam nhân vốn đang ngủ say, đầu tiên chân mày cau lại, lập tức mở mắt.
Có lẽ cảm nhận được điều gì, nam nhân vừa mở mắt liền nhìn quanh một lượt, sau đó rơi vào chỗ của Đồng Nhạc Nhạc.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức không kìm được mà la lên thành tiếng.
“Nhạc nhi, nàng tỉnh rồi sao? Thật sự là tốt quá”
Nam nhân mở miệng, giọng nói không che giấu nổi niềm vui bất ngờ.
Nghe được lời này của hắn, lại nhìn thấy bộ dạng kích động vui vẻ đó, nàng cũng tràn đầy sửng sốt, mơ hồ.
“Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở đây, còn nữa, đây là chỗ nào? Tại sao ta lại ở đây?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tràn đầy nghi hoặc.
Giờ phút này, nàng cảm thấy cả người vô lực, mềm nhũn, trong đầu trống rỗng, không có sức để suy nghĩ nhiều.
Nghe được câu hỏi của nàng, lại thấy bộ dạng nghi hoặc đó, Độc Cô Ngạo Phong lập tức trả lời:
“Nhạc nhi, đây là Thiên Tuyệt sơn, trên đường đi Linh Nhạc quốc, phát hiện một người trôi trên biển, cho người cứu lên thì thấy nàng bị thương rất nặng cho nên ta mang nàng đến Thiên Tuyệt sơn cầu thần y chữa bệnh cho nàng”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, nói ngắn gọn, không nói đến những gian khổ khi cầu y.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trên mặt hết sức sửng sốt.
Nàng cố nhớ đến chuyện trước đây.
Nghĩ đến chuyện ngày đó nàng biết được Tử Ngữ dịch dung thành Đỗ Uyển Nhu, có ý đồ xấu với Huyền Lăng Thương, ngày hắn lập hậu, ai biết rằng Huyền Lăng Dạ tạo phản, rơi vào kết cục thất bại, liền bắt nàng ra khỏi Hoàng cung, sau đó…
Một khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc nhớ đến chuyện gì đáng sợ, trong lòng giật mình, ngay sau đó, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi.
Hai tay theo bản năng sợ bụng mình.
Nhìn bụng bằng phẳng khác thường, khuôn mặt Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, trong thời gian ngắn không hiểu chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy hai tay nàng đang sờ bụng mình, một lúc sau hiểu ra vấn đề, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Đứa bé, con của ta vẫn còn sao?”
Cảm giác bụng của mình bằng phẳng, trái tim nàng như muốn văng ra khỏi ngực.
Không để ý chính mình đang còn suy yếu, lập tức xoay người nhảy từ trên giường xuống, sau đó vươn hai tay bắt lấy tay Độc Cô Ngạo Phong, hết sức căng thẳng.
“Thập Nhị, ngươi nhanh nói cho ta biết, con của ta vẫn còn sao?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi, lòng dạ căng thẳng rối bời.
Nhìn thấy nàng như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở.
Dù sao một đứa bé đối với người mẹ mà nói là quan trọng đến cỡ nào.
Hắn không đành lòng nhìn cô gái trước mặt mình phải khổ sở, nhưng mà chuyện này không thể giấu diếm được….
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong cau mày, trả lời nàng:
“Nhạc Nhi, trước hết nàng không cần kích động như vậy, nàng vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu”
“Thập Nhị,ngươi nhanh nói cho ta, con của ta vẫn còn sao? Ngươi nhanh nói cho ta biết đi”
Hắn hơi do dự, nhưng trong lòng biết chuyện này sớm muộn cũng phải nói.
“Nhạc nhi, sau này nàng vẫn có thể có con…”
“Ầm” một tiếng, lời nói của hắn vừa dứt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Trong đầu lập tức trống rỗng.
Mặc dù lúc tỉnh lại đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà lúc xác định xong, nàng chỉ cảm thấy tâm can mình vỡ nát.
“Đứa bé, con của ta… không còn?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thì thào.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt, giờ phút này không còn một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
Ngay sau đó, chỉ thấy nàng cau mày, đôi mắt tràn đầy thống khổ, một tầng mờ mịt nhanh chóng dâng lên.
Những giọt nước mắt long lanh, như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt nhỏ xuống ướt đẫm hai má.
“Con của ta, con của ta…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng, cùng với gương mặt tái nhợt, làm cho người ta nhìn đến đau lòng.
Hắn nhìn thấy cảnh này, càng cảm thấy lòng đau như dao cắt, hết sức thống khổ.
Dù sao hắn thà chịu đựng hết tất cả….
Bởi vì nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của nàng, hắn càng thêm đau.
“Nhạc Nhi, nàng không nên đau khổ quá mức, đứa bé sau này lại có”
“Không, con của ta, con của ta không còn, con của ta và Lăng Thương, hu hu…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khóc đến thương tâm.
Dù sao đây chính là đứa bé của nàng và Huyền Lăng Thương, nàng yêu hắn như vậy, chờ mong hắn ra đời, dù hắn vẫn còn trong bụng, nhưng nó cũng là mạng của nàng.
Nhưng mà hiện tại, đứa bé đã không còn.
Đứa bé của nàng và Lăng Thương không còn nữa, không còn nữa…
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lòng mình như thắt lại, như vạn tiễn xuyên tim…
Sau đó lại cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, liền phốc một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, cảm thấy trước mắt tối sầm, lâm vào trong bóng tối.
“Nhạc nhi!”
Nữ nhân bi thương, miệng lại phun một ngụm máu, té xỉu trước mắt mình, Độc Cô Ngạo Phong mở to mắt, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi.
“Người đâu, mau đến đây”
Ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc lên giường, hắn quay đầu hướng ra cửa gọi người.
Sau đó, nữ nhân áo đen vươn tay bắt mạch cho nàng, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
“Thật vất vả nàng mới có thể tỉnh lại, lại không chịu được đả kích này”
Nữ nhân áo đen mở miệng, cau mày nói lớn.
Nghe được lời này, Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng:
“Vô Tình bà bà, Nhạc nhi như thế nào? Cầu xin người cứu lấy nàng”
Hắn mở miệng, giọng nói tràn đầy đau lòng.
Dù sao hắn không thể mất nàng, nàng là mạng sống của hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy lửa đốt, nữ nhân áo đen lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, không trả lời hắn, chỉ xuất châm, châm cứu cho Đồng Nhạc Nhạc.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, chỉ biết lo lắng đứng chờ một bên.
Thời gian trôi qua từng phút, chỉ thấy trên người Đồng Nhạc Nhạc bị cắm đầy châm, càng nhìn càng thấy ghê người.
Càng nhìn hắn càng đau lòng không thôi, chỉ hận không thể, chịu những đau đớn này thay cho nàng.
Từ từ, nữ nhân áo đen thu châm.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong mở miệng lo lắng hỏi thăm:
“Vô Tình bà bà, Nhạc nhi nàng sao rồi?”
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong hỏi, nữ nhân áo đen liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức cất ngân châm, trầm giọng nói:
“Ta có thể chữa trị vết thương trên người nàng ,nhưng tổn thương trong lòng ta không làm gì được”
Độc Cô Ngạo Phong nghe thấy vậy, không biết như thế nào/
Nhưng mà cô gái áo đen không thèm trả lời hắn, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, hàng lông mày hắn nhăn lại, tràn đầy lo lắng.
Nhưng lúc này, nữ nhân đang hôn mê đột nhiên chau mày, có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thấy vậy, trong lòng hắn hết sức vui vẻ. không kịp nghĩ gì, nhanh chóng tiến tới.
“Nhạc nhi, nàng tỉnh lại rồi sao? Nàng không sao chứ?”
Nhìn cô gái nằm trên giường, từ từ mở mắt, Độc Cô Ngạo Phong lo lắng hỏi.
Trong lòng biết nàng vì chuyện đứa bé mà đau lòng, hắn không biết an ủi như thế nào? Không ngờ nghe thấy câu kế tiếp của nàng, hắn chỉ cảm thấy Ầm một tiếng, như bị sét đánh.
“Nàng, nàng nói cái gì?”
Độc Cô Ngạo Phong mở to mắt, mày kiếm nhăn lại, tràn đầy kinh ngạc.
Đối với sự kinh ngạc của hắn, Cô gái nằm trên giường vẫn chưa tỉnh táo, khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi, là ai?”
Cô gái mở miệng, nhìn ánh mắt của hắn, như nhìn thấy một người xa lạ.
Độc Cô Ngạo Phong nghe xong, trong lòng giật mình, ngây người ra.
“Nàng, nàng thật không nhớ ta là ai sao?”
Tại sao có thể như vậy?
Mới vừa rồi nàng còn nhớ hắn, nhưng mà hiện tại, lại không nhớ được.
Trong lúc hắn nghi hoặc, trong đầu nhớ tới điều gì, lập tức hiểu được.
Nghĩ đến lời vừa rồi của Vô Tình bà bà, hắn vẫn không hiểu được.
Hiện tại rốt cuộc hắn cũng hiểu.
Bởi vì mất đi đứa bé làm cho nàng đau lòng không thôi, cho nên đem mọi chuyện quên hết.
Nghĩ tới đây, cho dù hết sức kinh ngạc, như mà cảm thấy đối với mọi người mà nói, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện thám tử hồi báo, biết được nàng trải qua thống khổ như thế nào ở Linh Nhạc quốc.
Trong lòng hắn vừa tức giận vừa đau lòng.
Nghĩ đến cô gái mình yêu bị nam nhân khác bắt nạt, mang bầu, lại bị giam lỏng trong phòng ngủ, cuối cùng, nam nhân đáng ghét còn lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu, làm tổn thương lòng nàng.
Hiện tại, nàng vừa mất đi đứa bé, đối với một cô gái mà nói là đau đớn đến cỡ nào?
Nếu giờ nàng quên đi mọi chuyện, như vậy chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi.
Sau này hắn sẽ đối xử tốt với nàng…
Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong hiện lên sự kiên định và thâm tình.
Đối với tâm tư của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không biết, mà giờ phút này nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trong lòng vừa lo lắng vừa nghi hoặc, làm cho nàng cảm thấy hết sức bối rối.
“Rốt cuộc ta là ai? Như thế nào một chút cũng không nhớ được, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai?”
Một tay vuốt trán, đôi mày nàng cau lại, lo lắng hỏi.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, lập tức vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, ánh mắt đầy ôn nhu:
“Đừng sợ, có ta ở đây”
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói kiên định chắc chắn.
Có lẽ cảm nhận được hắn không có ác ý với mình, có là giọng nói của hắn quá mức dịu dàng.
Từng chút một , vốn đang lo lắng, rốt cuộc Đồng Nhạc Nhạc từ từ ổn định, mắt nhung tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào nam nhân bên cạnh.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt thân hình cao lớn, áo mãng bào màu nâu, lộ ra dáng vẻ cao quý.
Gương mặt cương nghị. Ngũ quan rõ ràng, giống như điêu khắc mà thành, hết sức mê người.
Nhưng mà điều khiến cho nàng an tâm đó là ánh mắt hắn nhìn nàng, ôn nhu như nước, không hề có ác ý.
Có lẽ hắn biết nàng là ai?
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc NHạc nhìn không chớp mắt.
Đầu tiên là giơ ngón tay, nhẹ nhàng chỉ vào chính mình.
Đầu tiên giơ ngón tay chỉ vào chính mình.
“Rốt cuộc ta là ai?”
Nghe được lời này của nàng, lại thấy nàng tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong mở ra, trong lòng hạ quyết định.
Đôi môi mở ra, nhẹ nhàng trả lời:
“Ngươi là Duy nhất”
(Lúc nãy vừa kêu Nhạc nhi xong, giờ bịa là Duy Nhất, thế mà Nhạc Nhạc nhà ta vẫn tin cho được)
Là nữ nhân duy nhất của ta!
“Duy Nhất? Ta gọi là Duy Nhất sao?”
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng, thì thầm nhắc lại.
Gương mặt nàng chau lại, bởi vì nàng cảm thấy tên gọi này hết sức xa lạ.
Nhưng mà hiện tại cái gì nàng cũng không nhớ rõ, cho nên tên của mình đều cảm thấy xa lạ sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngẩng đàu, nhìn nam nhân trước mặt đang nhìn mình đầy ôn nhu.
Chỉ thấy trong mắt hắn chỉ có nàng, ánh mắt thắm thiết đầy tình ý.
Hơn nữ trên người hắn nàng cảm thấy sự quen thuộc.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hỏi lại lần nữa:
“Vậy ngươi, ngươi là ai?”
Nghe đực lời này của nàng, Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói trầm thấp, khẳng định;
“Ta chính là Hoàng đế Thương Lang quốc, Độc Cô Ngạo Phong, là nam nhân của nàng”
……
“Nhạc nhi”
Cùng với tiếng thét kinh hãi của nam nhân, Dưỡng Tâm điện chìm trong bóng tối lập tức trở nên sáng rực.
“Hoàng thượng, người sao vậy? Hoàng thượng!”
Lý Tường chờ bên ngoài phòng ngủ, nghe được động tĩnh bên trong, lập tức lo lắng hỏi.