Độc Cô Ngạo Phong hắn, hôm này hắn có gì đó không đúng. Chẳng lẽ, hắn có điều gì giấu diếm nàng!?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đầy nghi hoặc trong lòng, Độc Cô Ngạo Phong nghe thấy lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trong đôi mắt đầy thống khổ kia không khỏi xẹt qua một tia bối rối.
Vừa lúc, một tia bối rối kia, tức thì bị Đồng Nhạc Nhạc bắt lấy được.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầy ngạc nhiên, hé mở làn môi hồng, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.
“Hoàng thượng, quả nhiên là người có chuyện giấu diếm ta!”
“Không! Duy Nhất, Ngươi nghe trẫm giải thích…”
Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, càng cảm thấy bối rối.
Là do hắn quá mức chột dạ, hôm nay hắn còn uống rượu, đã sớm không còn tỉnh táo.
Đồng Nhạc Nhạc cũng nhận thấy được điểm này, mắt nhung không khỏi sáng lên một cái, lập tức dùng tay đỡ lấy trán, làm ra vẻ thống khổ.
“Ai, đầu ta đau quá… đầu của ta…”
"Duy Nhất, ngươi làm sao vậy!? Người đâu, truyền ngự y…"
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, vô cùng bối rối.
Trên gương mặt tuấn tú kia đầy lo lắng, khẩn trương cùng hoảng hốt.
Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc chính là người mà hắn yêu quý nhất, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của nàng, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy lòng hắn đau như cắt!
Trong khi Độc Cô Ngạo Phong lo lắng trong lòng, gương mặt của Đồng Nhạc Nhạc vốn dĩ đang thống khổ, đột nhiên ngẩng lên, trong mắt đều là vẻ khiếp kinh ngạc, nhín vào ánh mắt của Độc Cô Ngạo Phong, càng nghi ngờ hắn.
Đồng Nhạc Nhạc hé làn môi hồng, nhỏ giọng hỏi hắn.
"Ta, khôi phục trí nhớ! Ta, không phải là Duy Nhất, cho đến nay, ngươi đều là gạt ta! Có đúng không? Còn nữa, Lăng Thương, tại sao lại lừa ta!? ------
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong đầy chỉ trích.
Nghe được lơi này của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của nàng, Độc Cô Ngạo Phong "lộp bộp" trong lòng một tiếng, tròng mắt trợn to, trong mắt đều là vẻ kinh sợ.
"Cái gì? Duy Nhất, ngươi, ngươi thật sự đã nhớ lại được tất cả!? Ngươi, khôi phục trí nhớ!?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày ngạc nhiên, trong mắt đều là bối rối và kinh ngạc.
Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, hốc mắt Đồng Nhạc Nhạc đỏ ửng, mặt mày đầy thống khổ.
"Tại sao ngươi lại gạt ta!? Tại sao!? Nếu không phải là ta khôi phục trí nhớ, có phải ngươi sẽ gạt ta cả đời!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, gằn từng chữ lên án Độc Cô Ngạo Phong!
Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời.
Mặc dù, hắn đã có nghĩ qua sẽ có hôm nay, lại không nghĩ đến, nó lại đến nhanh như vậy, thình lình như vậy.
Nữ nhân trước mắt này, đang ra sức chỉ trích mình, biết nàng đã khôi phục trí nhớ, biết được từ trước đến giờ hắn đều lừa nàng, trong lòng, khẳng định rất tức giận, có lẽ, sẽ lại không tha thứ cho hắn…
Nghĩ đến đây, Độc Cô Ngạo Phong cảm thấy bản thân hiện tại giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng rối bời.
"Không, Nhạc nhi, ngươi nghe trẫm giải thích, trẫm tuyệt đối không phải cố ý lừa gạt ngươi! Ngươi đối với trẫm mà nói, rất quan trọng, trẫm sống đã hai mươi lăm năm, đã thấy hết lòng người hiểm ác, người lừa ta gạt, ngày đó, trẫm gặp nạn ở Linh Nhạc Quốc, gặp được ngươi lương thiện, nếu như ngươi không ra tay giúp đỡ trẫm, có lẽ hiện tại trẫm không còn ở trên đời này nữa. Từ lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng trẫm, chỉ có một mình ngươi, nhưng mà lúc đó, đến bản thân ta cũng còn khó giữ, mới để ngươi lại Linh Nhạc Quốc. Trẫm nghĩ, đợi đến khi an bài tốt mọi việc, có thể tự bảo vệ chính mình, có thể bảo vệ được ngươi mới đi tìm ngươi, nào ngờ, trên đường trẫm đi tìm ngươi, gặp phải lúc ngươi đang hấp hối trôi nỗi giữa biển khơi! Ngươi có biết, lúc nhìn thấy ngươi hấp hối, trẫm rất đau lòng không? Lúc ấy, trẫm thật hối hận, tại sao ngày đó trẫm không mang theo ngươi, nếu như vậy, có lẽ, ngươi cũng sẽ không phải chịu nhiều bất trắc như vậy…, sau này, trẫm cho người đi dò la, mới biết được… Huyền Lăng Thương kia, tuy là là hoàng đế Linh Nhạc quốc, cũng là một kẻ phụ bạc! Rõ ràng ngươi đang mang hài tử của hắn, hắn không thừa nhận, lại còn giam lỏng ngươi trong phòng, sau đó còn lập nữ nhân khác làm hậu, cũng vì như vậy đã khiến ngươi quá mức thương tâm,---, mà ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không còn…"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, nói ra tất cả sự việc.
"Nhưng mà, Nhạc nhi, ngươi phải tin trẫm, trẫm tuyệt đối không phải muốn lừa gạt ngươi. Lúc đó, ngươi mất đi đứa nhỏ, nguy hiểm lại cận kề, mà ngay cả ngự y trong cung đều bó tay, trẫm không thể làm gì ngoài việc đến Thiên Tuyệt Sơn cầu Vô Tình bà bà chữa trị cho ngươi, lúc đó, sau khi ngươi tỉnh lại, bởi vì biết đứa nhỏ không còn, kích động quá mức, làm mất trí nhớ, lúc đó trẫm chỉ nghĩ nếu như biết được chân tướng, sẽ càng thêm đau khổ, trẫm không đành lòng! Vả lại, tên Huyền Lăng Thương kia, hắn vừa không thích ngươi, lại còn rất nhẫn tâm với ngươi, ngươi quên hắn cũng tốt, sống một cuộc sống mới, trẫm là toàn tâm toàn ý thương yêu ngươi…"
Nói xong những lời này, Độc Cô Ngạo Phong đưa mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là chất chứa đầy tấm chân tình, lòng đầy chờ mong.
Bởi vì, điều hắn chờ đợi suốt hơn một năm qua, chính là làm cho nữ nhân này cảm động, đón nhận hắn, trở thành nữ nhân của hắn, hoàng hậu của hắn.
Nhưng mà hiện tại, mặc kệ hắn nỗ lực bao nhiêu, nàng đều không có chút động lòng, rốt cuộc hắn phải làm thế nào thì nàng mới có thể chấp nhận hắn đây!?
Trong lúc Độc Cô Ngạo Phong đau lòng ão não, sau khi nghe được những lời của hắn, lập tức cả người giống như bị Ngũ Lôi đánh trúng, "ầm" một tiếng, toàn thân chấn động.
Thật ra vừa rồi, nàng cố ý nói như vậy, chỉ muốn lừa Độc Cô Ngạo Phong nói ra sự thật.
Không nghĩ tới, chân tướng sự việc, lại như vậy!
Không trách được, lúc được nam nhân kia giúp đỡ, hắn ta lại cho nàng một cảm giác rất đỗi quen thuộc, loại cảm giác kia, giống như bọn họ đã quen biết từ rất lâu…
Nhớ đến ngày đó, nàng thấy rõ phản ứng của nam nhân kia chứng tỏ hắn biết nàng, nhưng mà, hắn lại nói, họ chưa từng gặp nhau, nàng chỉ là giống với một người mà hắn đã biết…
Còn nữa mấy ngày nay, mỗi buổi tối nàng đều nằm mộng… trong mộng, đều là cảnh hằn và nàng thoáng gặp nhau.
Hơn nữa, vài ngày gần đây, nàng cảm thấy rất bất an, nàng cảm thấy, dường như sẽ phát sinh ra chuyện gì…
Thì ra, tất cả là vì, bọn họ có quen biết nhau, hắn, hắn chính là nam nhân mà nàng yêu thương sâu sắc…
Trước kia bọn họ đã từng yêu nhau, bọn họ đã từng có một đứa bé.
Lăng Thương…
Nghĩ đến đây, tâm Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái, đau, đau quá, hiện tại lòng nàng giống như bị băm thành muôn mảnh, làm nàng rất thống khổ.
Giờ này khắc này, nàng thật sự đã nhớ lại, nhớ lại, nam nhân kia, nhìn thấy hắn…
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng đau lòng, mũi cay cay, một hàng lệ trong veo liền rơi xuống, thấm ướt hai gò má…
Vốn dĩ Độc Cô Ngạo Phong đang lo lắng bất an sau khi nói những lời kia, lại thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, gương mặt tuấn tú thoáng chốc sững sờ, lập tức, liền hiểu được.
Đôi mắt hổ phách trợn lên một cái, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Nhạc nhi, thì ra, ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ!!"
Đối diện với vẻ mặt đầy kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm nước mắt giàn giụa.
"Đúng, ta vẫn chưa khôi phục trí nhớ, mới vừa rồi, ta đều là gạt ngươi. Nhưng mà, nếu ta không làm như vậy, thì ta làm sao biết được, suốt một năm trời ngươi đều lừa gạt ta!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày thống khổ.
Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, lại lần nữa lâm vào hoảng hốt.
"Thật xin lỗi, Nhạc nhi, trẫm thật sự không ngờ chuyện thành thế này, trẫm cũng có nỗi khổ tâm, ngươi suy nghĩ một chút… Huyền Lăng Thương kia, làm ngươi thương tâm như thế, căn bản hắn không có yêu thương ngươi, vì sao ngươi vẫn nghĩ đến hắn chư? Chẳng lẽ, ngươi đều không nhìn ra được tình cảm của trẫm đối với ngươi sao? Nhạc nhi, tại ngươi lại nhẫn tâm như vậy!?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, trong thâm tâm vô cùng đau lòng.
Dù sao, người trước mắt này, chính là nữ nhân mà kiếp này hắn yêu nhất.
Chỉ là, mặc lệ hắn làm những gì, đều không chiếm được một chút tình cảm của nàng, thật sự hắn không cam lòng!
Rốt cuộc hắn có điểm nào thua tên Huyền Lăng Thương kia?
Tại sao lòng nàng, chỉ có một mình hắn?
Tại sao!?
Càng nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong lại càng tức giận, chỉ cảm thấy trong lòng, "xoẹt" một tiếng, xuất hiện một ngọn lửa giận vô danh.
Sau đó, lại nhìn đến Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt hắn giống như đang phát ra hai ngọn lửa…
Đối với sự tức giận của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.
Giờ phút này, tâm nàng đã loạn như trời tối, đầu nàng đang kêu o o, cái gì cũng không nghĩ được!
Dù sao, tới bây giờ nàng cũng không hề biết, trước kia nàng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nàng không phải tên là Duy Nhất, mà là Nhạc nhi.
Nàng từng yêu sâu sắc một nam nhân, từng có một hài tử, chỉ là hiện tại nàng cái gì cũng không có…
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc tâm tư rối bời, cũng không muốn ở lại nơi này nữa…, đối mặt với một nam nhân đã lừa gạt nàng.
Bởi vì, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Phong đối tốt với nàng như vậy, lại lừa gạt nàng…
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng khổ sở, nước mắt tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, càng lúc càng tái nhợt, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Thật xin lỗi, ta, ta muốn yên tĩnh một chút…"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, tính đi lướt qua Độc Cô Ngạo Phong.
Giờ phút này, tâm nàng loạn như ma, chỉ nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh, một mình suy nghĩ…
Tuy nhiên, hai chân Đồng Nhạc Nhạc vừa bước, đột nhiên, một bàn tay vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt gắt gao bắt được cổ tay nàng.
Bàn tay nam nhân, dùng sức như vậy, giống như một đôi kìm sắt, cho dù Đồng Nhạc Nhạc có chống trả thế nào, cũng không di chuyển được.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngẩng đầu, gắt gao chống lại bàn tay của Độc Cô Ngạo Phong đang nắm cổ tay nàng.
"Ngươi buông tay…"
Đồng Nhạc Nhạc còn chưa nói hết lời, đột nhiên, cảm thấy trước mặt tối sầm, ngay sau đó, cả người đều bị nam nhân kia và bức tường phía sau vây lại…
"Hoàng thượng…"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngạc nhiên nói.
Ở sau lưng, là bức tường lạnh lẽo.
Trước mặt nàng, là ánh mắt phức tạp của Độc Cô Ngạo Phong.
Chỉ thấy hiện tại, đêm đã khuya.
Tứ phía đều yên ắng.
Trong tẩm thất, chỉ đốt mấy cái đèn lồng, chiếu sáng khắp gian phòng.
Giờ phút này nam nhân kia đang đưa lưng về phái đèn lồng, nên nàng không thấy rõ thần sắc hiện tại của hắn.
Dù la như vậy, nàng có thể cảm giác được, ánh mắt nóng rực của nam nhân kia đang dừng lại trên người nàng, phảng phất như một ngọn lửa muốn thêu rụi nàng.
Nhưng mà, bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, Đồng Nhạc Nhạc tâm tư rối bời.
Nàng cảm thấy, giờ phút này ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong thật đáng sợ, tựa như mãnh thú có thể tùy cơ hành động trong đêm tối. Mà nàng, chính là mồi săn của hắn!!!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xuất hiện một nỗi bối rối, lập tức hai tay duỗi ra, chống đỡ tại ngực của Độc Cô Ngạo Phong.
Ngay khi hai tay Đồng Nhạc Nhạc chạm vào ngực Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng không khỏi cả kinh.
Nàng cảm thấy, ngực nam nhân kia như nóng như lửa, tựa như một lò lửa, cơ hồ muốn làm bỏng tay nàng…
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy rối bời, mắt nhung tràn đầy kinh ngạc, nhưng đến cùng cũng không dám đối mặt với đôi mắt nóng rực của Độc Cô Ngạo Phong.
Hơn nữa, cho dù nàng chống cự thế nào, Độc Cô Ngạo Phong cũng không buông tha nàng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng hoang mang, hé mở làn môi hồng, muốn nói điều gì.
Nào ngào, vào đúng lúc này, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cằm mình bị một bàn tay nắm chặt, ngay sau đó, một nụ hôn tràn ngập mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy miệng nàng…
Nụ hôn của nam nhân này, ngang ngược, nóng bỏng.
Lưỡi hắn tiến thẳng vào trong khoang miệng của nàng, không ngừng dây dưa.
Giờ phút này, Độc Cô Ngạo Phong thật sự đã điên rồi.
Hắn không cam lòng, hắn thật ghen tỵ!
Tại sao, tại sao hắn nỗ lực nhiều như vậy, đều không bằng… không cái tên đã gây cho nàng nhiều tổn thương? Tại sao nàng không thể đón nhận tình yêu của hắn?
Càng nghĩ, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong tức giận càng chồng chất, giống như núi lửa phun trào dữ dội, "xoẹt", ở trong đầu hắn, càng trống rỗng,… ngoài phẫn nộ ra, cũng chỉ là phẫn nộ.
Theo sau, nụ hôn kia…, cũng trở nên càng bá đạo, càng nóng rực, công thành đoạt đất…
Đối với lửa giận ngút trời của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc như bị ngũ lôi giáng xuống đầu, "ầm" một tiếng, hoàn toàn choáng váng.
Mắt nàng mở to như chuông đồng lớn, bởi vì, nàng thật sự không ngờ, Độc Cô Ngạo Phong lại phi lễ với nàng!!!
Cho tới bây giờ, Độc Cô Ngạo Phong đối với nàng rất yêu thương, nhưng hắn hiểu được chừng mực, chỉ cần là chuyện mà nàng không muốn, hắn sẽ luôn tôn trọng quyết định của nàng!
Nhưng mà hiện tại, hắn, hắn lại hôn nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, tròng mắt trợn to cực đại, đại não hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, Đồng Nhạc Nhạc càng hung hăng dùng tay đánh vào ngực người nam nhân kia.
Nhưng mà, dù nàng có đánh mạnh thế nào, hắn cũng giống như một tòa Thái Sơn, không hề dịch chuyển.
Còn nữa… nụ hôn kia, nàng cảm thấy càng cuồng nhiệt…
Đối với nụ hôn của nam nhân này, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng rối loạn, chỉ muốn đẩy hắn ra.
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc càng giẫy giụa đầu mình, chỉ muốn tránh né nụ hôn của hắn.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, hắn lập tức dùng tay chế trụ lấy gáy nàng, một tay còn lại nắm chặt lấy cằm nàng, không ngừng gia tăng lực đạo hôn nàng…
Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy sắp không thở nổi.
Hơn nữa, bị nam nhân này hôn, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, chính là đẩy hắn ra…
Tâm nàng loạn như ma, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc bất chấp tất cả, hung hăng cắn một cái.
Ngay lập tức, trong miệng nàng tràn ra một cỗ mùi máu tươi.
Đồng thời một tiếng kêu của nam nhân vang lên.
Nhưng mà rốt cuộc thì môi hắn cũng đã rời khỏi.
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn sụp đổ, "Oa" một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc khóc như mưa.
"Hu hu hu… hoàng thượng, người không nên như vậy, không nên…"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khóc vô cùng thương tâm, đầy bất lực, giống như một tiểu hài tử bị khi dễ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc như mưa, dáng vẻ kinh hoảng đầy khổ sở, ban đầu Độc Cô Ngạo Phong lòng đầy lửa giận, dần dần tỉnh táo lại.
Hiện tại hắn vô cùng bối rối và áy náy.
"Thật xin lỗi, Nhạc nhi, trẫm không cố ý, thật xin lỗi, thật xin lỗi…"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, liên tục nói lời xin lỗi.
"Nhạc nhi, ngươi tha thứ cho trẫm, trẫm cũng không hiểu tại sao vừa rồi lại làm như vậy, giống như có ma xui quỷ khiến vậy, mới có thể làm tổ thương ngươi, thật xin lỗi, Nhạc nhi, ngươi tha thứ trẫm được không?"
Đáp lại những lời xin lỗi của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khóc nức nở không ngừng được, nước mắt long lanh trắng ngần, giống như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng rơi xuống.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, vô cùng hoảng hốt, trong lòng giống như đang ăn hoàng liên đắng vậy.
Môi hồng cong lên một cái, nụ cười kia, so với lúc khóc càng khó coi hơn, đầy cay đắng, uể oải.
"Nhạc Nhi, nụ hôn của trẫm, ngươi thật sự chán ghét đến vậy sao?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, cảm thấy đầy bất đắc dĩ,
Hơn nữa, trong lòng cũng biết, dù mình làm nhiều việc hơn nữa, trong lòng nữ nhân này, từ đầu đến cuối đều không có hắn…
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong vô thức lui về phía sau, dần dần cách xa nữ nhân đang khóc như bão táp mưa sa.
Thấy Độc Cô Ngạo Phong rốt cuộc cũng rời khỏi, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả thân thể đều mềm nhũn, tựa như toàn bộ sức lực trên người đều tiêu biến mất.
Thân thể nàng tựa trên bức tường lạnh lẽo từ từ trượt xuống đất.
Ngồi dưới đất, Đồng Nhạc Nhạc ôm chặt hai đầu gối.
Hiện tại, chỉ có dáng vẻ này nàng mới có cảm giác an toàn.
Thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc như một tiểu hài tử bất lực, Độc Cô Ngạo Phong cứ ngây người nhìn về phía trước, trên gương mặt tuấn tú kia, đầy buồn bã…
Bởi vì, giờ này khắc này, hy vọng trong lòng của hắn, đã hoàn toàn tan biến.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể chiếm được tâm của người nữ tử này, cuộc sống của đầy một màu đen…
…
"Cái gì? Duy Nhất, ngươi muốn rời khỏi hoàng cung ?"
Hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc đang ở thu dọn quần áo trong tẩm thất.
Nghe được tin tức này, Linh Nhi vội vã đến, người chưa đến, đã nghe thấy tiếng. Sau khi nghe thấy lời này, bóng dáng Linh nhi liền xuất hiện như mũi tên bắn thẳng từ ngoài cửa vào.
Đối mặt với sự ngạc nhiên của Linh nhi, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm đoán được, nàng nhẹ nhàng nhếch môi đỏ mỏng cười nói.
"Ừ, đúng vậy."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thần sắc lạnh nhạt, tựa như đang nói đến thời tiết như thế nào vậy.
Nhưng mà, đối với thái độ lạnh nhạt của Đồng Nhạc Nhạc, Linh nhi phảng phất chú mèo con bị người ta dẫn lên cái đuôi, toàn thân đều xù lông.
"Tại sao? Duy Nhất, tại sao ngươi lại muốn rời khỏi hoàng cung? Nếu như ngươi rời khỏi, Hoàng thượng phải làm sao? Ngươi cũng biết, Hoàng thượng sủng ái ngươi cỡ nào, ngươi thật sự tàn nhẫn muốn rời khỏi Hoàng thượng sao?"
Linh nhi mở miệng nói, mày liễu cau lại, tràn đầy vẻ bất mãn không tán thành.
Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong đối xử với Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tốt, mọi người đều thấy rõ, tất cả mọi người đều bị tình yêu của Độc Cô Ngạo Phong dành cho Đồng Nhạc Nhạc làm cho cảm động.
Duy chỉ có… người nữ nhân nhận được ngàn vạn lần sủng ái này, lại không hề lung lay.
Giờ phút này, biết được Đồng Nhạc Nhạc muốn rời khỏi hoàng cung, Linh nhi vô cùng lo lắng.
Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc cũng là bạn tốt với nàng, đột nhiên nàng rời đi, còn Hoàng thượng nữa, Hoàng thượng cũng giống như nàng, nếu Đồng Nhạc Nhạc rời đi, chẳng phải Hoàng thượng sẽ rất thương tâm sao?
Trong lúc Linh nhi lo lắng trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng cười nói.
"Linh nhi, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, ta và Hoàng thượng có duyên không phận, hơn nữa, ta xuất cung là vì muốn tìm một người!"
"Tìm một người? Là ai?"
Linh nhi nghe vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến đều gì, đôi mắt mở to.
"Chính là nam nhân cứu ngươi ngày đó? Ngươi sẽ không quên cho người đó mà còn đi tìm người đó? Duy Nhất, sao ngươi lại ngốc như vậy? Ngươi và hắn, chỉ là gặp mặt nhau một lần, coi như hắn đã cứu ngươi, nhưng mà, thì đã làm sai? Tại sao ngươi lại cố chấp muốn đi tìm hắn?"
Linh nhi mở miệng nói, mặt mày đầy vẻ nghi hoặc.
Nàng thật sự không hiểu, Hoàng thượng chiều chuộng Đồng Nhạc Nhạc như vậy, mà nàng lại không hề đáp lại.
Nhưng mà còn nam nhân kia… nàng chỉ gặp mặt có một lần lại cố chấp như vậy!
Đối với mặt mày nghi hoặc của Linh nhi, Đồng Nhạc Nhạc cũng không muốn nói nhiều.
Chỉ là nhẹ nhàng nhếch môi, mở miệng cười.
"Linh nhi, có một số việc, người không hiểu, hắn cùng ta, không chỉ gặp mặt một lần."
Coi như, Độc Cô Ngạo Phong từng nói, nam nhân kia làm tổn thương nàng rất nhiều, không tin nàng, còn giam lỏng nàng, hại nàng mất đứa con, nhưng mà những lời này cũng chỉ là lời nói một bên của Độc Cô Ngạo Phong thôi.
Từ hôm đó, nàng nhìn thấy một mặt khác của hắn, thì sự rung động trong lòng nàng, sự điên đảo mất hồn đối với hắn, đều làm cho nàng có cảm giác, sự thật mọi chuyện là không như hắn nói.
Còn nữa, nàng lo lắng.
Hôm đó, trên người nàng trúng độc bọ cạp, rốt cuộc Độc Cô Ngạo Phong hắn là có giải dược, hay là …
Vẫn còn một loại khả năng khác?