Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 300: Lăng Thương, ta rốt cuộc tìm được ngươi (đại kết cục tam)




Vừa nghĩ tới người sau, Đồng Nhạc Nhạc liền thấy lòng dạ rối bời.
Đặc biệt tưởng nhớ lại, hôm đó nàng ở trên đường cái thiếu chút nữa bị xe ngựa đâm phải, nam nhân tóc bạc cứu nàng kia, rốt cuộc không phải là hắn! ?
Nếu như nói rằng là hắn, như vậy, phải chăng là trên người hắn đã trúng độc của con bọ cạp! ? Nếu mà là thế, như vậy không phải hắn đang lâm nguy trong sớm tối sao! ?
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền càng cảm thấy lòng dạ rối bời.
Hơn nữa, nàng biết, việc hắn xuất hiện , liền đại biểu, hắn khẳng định vẫn còn ở Thương Lang Quốc. Chỉ là, hắn một mực đều ở né tránh nàng thôi.
Vì thế, cho dù như thế nào, nàng nhất định phải tìm được hắn! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói với Linh nhi.
"Linh nhi, ngươi có thể giúp ta làm một việc sao! ?"
"Duy Nhất, ngươi nói đi! Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm!"
Linh nhi nghe vậy, lập tức không nói hai lời liền vỗ ngực nói.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng ấm áp, liền mở miệng nói.
"Linh nhi, ta lo lắng trên người hắn trúng độc con bọ cạp. Ngươi từng nói qua, nọc độc của Độc Hạt tử , ngoại trừ là người chế độc ra, liền chỉ có ngươi cùng Vô Tình bà bà có thể giải tỏa. Cho nên, ta muốn ngươi dán cáo thị, nếu như hắn thật sự thân trúng kịch độc, cũng có thể tìm được ngươi và Vô Tình bà bà điều trị."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Linh nhi trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, nàng vẫn không tin, người kia phải chấp nhận nguy hiểm lớn như vậy , để cứu Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ là, vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy , nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Hảo, nếu có vấn đề gì! Ta lập tức đi làm là tốt rồi, ta còn sẽ phát tán người đi, công bố việc này cho cả Thương Lang Quốc biết. Nói như vậy, nếu hắn thật sự thân trúng kịch độc, cũng có thể tìm được ta để điều trị ."
Nghe được lời này của Linh nhi, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cong lên một cái, ánh mắt nhìn Linh nhi, đều là có ý cảm kích.
"Linh nhi, cám ơn ngươi!"
"Duy Nhất, chúng ta là bằng hữu, không cần nói điều này!"
"Ừ, chúng ta là bằng hữu!"
Cuộc đời này, có thể gặp được bằng hữu đối với nàng tốt như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cuộc đời này đủ rồi!
. . .
Lần này vẫn còn là từ sau khi Đồng Nhạc Nhạc mất đi trí nhớ, lần đầu tiên chính mình một người rời khỏi hoàng cung.
Nàng từ sau khi tỉnh lại, liền một mực sống ở bên trong hoàng cung, cực kì ít đi ra ngoài, nên đối với Kinh thành, cũng chưa quen thuộc.
Chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có một niềm tin, chính là nhất định phải tìm được hắn!
Cho nên, cho dù thế giới bên ngoài xa lạ cỡ nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng không sợ hãi.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới, nếu như nam nhân tên là Lăng Thương kia, thật sự vì nàng mà bị chất độc cắn trả, thì hắn cũng chỉ có thời gian năm ngày .
Nghĩ đến trong vòng năm ngày này, hắn vẫn còn không có được giải dược điều trị. Vừa nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu lòng dạ rối bời.
Nỗi bối rối sợ hãi mất đi hắn, khiến Đồng Nhạc Nhạc ăn không biết ngon, đêm không chợp mắt được.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, kỳ thật nam nhân kia, một mực liền đang ở đâu đó bên cạnh nàng.
Có lẽ, hắn là đang lẩn tránh nàng!
Vừa hắn không đến tìm nàng, như vậy, nàng liền đi tìm hắn chăng! ?
Coi như hồi đó Độc Cô Ngạo Phong nói qua, ban đầu nam nhân này làm thương tổn nàng như thế nào, khiến cho nàng mất đi đứa bé.
Chỉ là, bắt đầu từ hôm đó nhìn thấy nam nhân kia, thấy ánh mắt hắn hướng tới chính mình vừa ẩn nhẫn lại che giấu thâm tình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, chân tướng của sự việc cũng không phải như Độc Cô Ngạo Phong nói.
Cho nên, nàng nhất định phải tìm được hắn, nhất định! ! !
Trong lòng ôm ấp ý kiên định này, Đồng Nhạc Nhạc liền thu thập xong một bao quần áo đơn giản, rồi rời khỏi hoàng cung.
Ở trong một năm qua, Độc Cô Ngạo Phong đối đãi với nàng phi thường thật là tốt, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất.
Còn nữa những đồ trang sức, lăng la tơ lụa này, càng là hết rương nọ tới hòm kia. Chính là, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng không có mang đi thứ gì, chỉ là tùy tiện tìm hai bộ quần áo để thay, và một chút ngân phiếu thôi.
Đồng Nhạc Nhạc lúc đi, cũng không có đi tìm Độc Cô Ngạo Phong.
Bởi vì nàng cảm giác được, nếu nàng đã lựa chọn rời khỏi đây, hà tất lại đi gặp mặt, để rồi lần nữa làm trái tim hắn bị thương! ?
Đối với chuyện tối hôm qua Độc Cô Ngạo Phong làm như vậy đối với chính mình, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề tức giận.
Bởi vì vốn là, chuyện tình yêu này, đều là thân bất do kỷ.
Thật giống như, Độc Cô Ngạo Phong thân bất do kỷ yêu thương nàng.
Mà lòng của nàng, lại chỉ dồn vào trên người nam nhân khác . . .
Trong lòng kêu lên, có lẽ, đời này kiếp này, nàng cũng sẽ không có lần gặp lại Độc Cô Ngạo Phong.
Có lẽ, nàng cả đời này, cũng không tìm được hắn . . .
Chính là, cái đó giống như gì! ?
Nếu, nàng đã lựa chọn đi tìm hắn, liền nhất định phải đi thôi!
Trong lòng ôm tâm tư này, Đồng Nhạc Nhạc một thân một mình rời khỏi hoàng cung.
Sau khi nói lời từ biệt với Linh nhi mặt đầy nước mắt, Đồng Nhạc Nhạc lưng đeo bao quần áo, một thân một mình rời khỏi hoàng cung, đi ở trên đường cái phồn vinh kia.
Chỉ thấy, đưa mắt nhìn khắp một vòng, phố lớn Kinh thành, bốn phương thông suốt, người đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng.
Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình rốt cuộc phải đi đâu tìm kiếm hắn. Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, chỉ cần chân thành và kiên định, nàng nhất định sẽ tìm được hắn!
Trong lòng có niềm tin này, Đồng Nhạc Nhạc đi được già nửa ngày. Giờ cũng là mệt mỏi, liền tùy tiện tìm một cái khách sạn ngồi xuống, thuận tiện dùng bữa cơm.
Cũng do đói bụng, Đồng Nhạc Nhạc hôm nay so với mọi ngày thì ăn nhiều hơn.
Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng đi lại nhiều, tìm người là một chuyện đòi hỏi thể lực , nàng cần phải ăn no nuôi dưỡng tinh thần, mới có thể đủ có sức lực đi tìm hắn!
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đang chậm rãi ăn, nàng không biết, tại một góc nhỏ nào đó của khách sạn, có vài đạo ánh mắt bỉ ổi , đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . .
"Đại ca, thử nhìn vị cô nương kia! Dung mạo thật xinh đẹp!"
"Đúng vậy, quả thực là Đại mỹ nhân thế gian hiếm thấy a! Lão Tử sống nhiều năm như vậy , cho tới bây giờ vẫn còn đều chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy ! Chậc chậc chậc, chỉ là nhìn dáng vẻ của nàng , vóc người kia đã đủ để cho trong lòng Lão Tử ưu tư. Cũng không biết, đến lúc cao hứng,phải chăng là cũng sẽ tiêu hồn như vậy ! ?"
"Ha hả, đó là tự nhiên. Chỉ là nhìn thấy mà đã tiêu hồn như vậy , đừng nói để cho. . . Hì hì. . ."
Nói xong lời cuối cùng, mấy tên du côn kia lập tức hì hì cười rộ lên, dáng vẻ đó, cực kỳ bỉ ổi . . .
Đối với chính mình đã bị người khác nhòm ngó Đồng Nhạc Nhạc, lại rất tự biết.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là muốn ăn xong điểm tâm , nghỉ ngơi một phen, sau đó tiếp tục đi tìm nam nhân kia.
Ăn uống no đủ, Đồng Nhạc Nhạc liền vén màn.
Mang bao quần áo, Đồng Nhạc Nhạc liền rời khỏi khách sạn. Vừa đi tìm một hồi, liền đã là đến lúc mặt trời lặn.
Nhìn thấy phía tây trời chiều từ từ ngả bóng. Tại phía tây, trên tầng mây tỏa ra ánh vàng rực rỡ vạn trượng, làm khắp cả bầu trời đằng tây đều phảng phất như một dải lụa hoa mỹ được được nhuộm.
Nhìn thấy giờ này phút này, quang cảnh hùng vĩ xinh đẹp như thế , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại tăng thêm phiền muộn.
Cảnh đẹp như thế, nếu mà bên mình lại có một người, có thể cùng nàng chậm rãi tán thưởng khen ngợi là tốt rồi. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phiền muộn vô cùng, mắt nhung nhẹ nhàng cụp xuống, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lăng Thương, ngươi rốt cuộc ở nơi nào đây! ?
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.
Chỉ thấy xế chiều hôm nay, vì tìm kiếm Lăng Thương, bất tri bất giác, nàng liền đã ra khỏi phố lớn Kinh thành.
Chỉ thấy bốn phía, có núi vây quanh, cây cối tươi tốt, thỉnh thoảng, vẫn còn truyền đến tiếng gầm lớn của động vật không biết tên, kì lạ đáng sợ!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xoay người, tính toán trở về.
Nghĩ đến, nàng mới rồi đi qua bên kia, hẳn là có một khách sạn tương đối khá.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền xoay người, nhấc chân cất bước, tính toán đi trở về.
Tuy nhiên, liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người, chỉ thấy cách đó không xa, có mấy kẻ ăn mặc dáng vẻ lưu manh du côn, đang đứng mà hì hì cười không ngừng đối với nàng.
Hơn nữa, ánh mắt bọn chúng nhìn nàng, cực kì bỉ ổi, làm cho người ta nhìn thấy mà vô cùng không thoải mái.
Nhìn thấy mấy kẻ du côn kia, tên nào tên nấy đều dùng ánh mắt cực kì tởm lợm nhìn mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức giật nảy lên một cái.
Mặc dù một mực sống ở bên trong hoàng cung, được Độc Cô Ngạo Phong bảo vệ rất tốt. Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc không phải kẻ ngu, tự nhiên đã nhận ra điều không đúng.
Nghĩ tới ,đây chính là vùng hoang vu dã ngoại, người ở rất thưa thớt. Nếu như mấy kẻ này thật sự định gây bất lợi đối với chính mình . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến sắc mặt đại biến, tim đập càng là 'Thình thịch' nhảy loạn.
Lòng dạ rối bời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người lại, đi thẳng tới phía trước.
Đồng Nhạc Nhạc vừa đi rất nhanh về hướng trong rừng cây , khóe mắt càng là thỉnh thoảng nhìn lại phía sau , lưu ý động tĩnh mấy kẻ du côn kia.
Chỉ thấy, mấy tên du côn đó, lại thấy nàng đi tới trong rừng cây , lập tức vội vàng tăng tốc bước đi nhanh hơn, đuổi theo tới chỗ nàng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi 'Lộp bộp' một tiếng!
Quả nhiên, những tên này, là muốn làm điều bất lợi đối với nàng! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mất bình tĩnh, ở trong đầu, chỉ có một ý nghĩ, chính là
Chạy!
Chạy càng nhanh càng tốt! ! !
Bằng không, nàng rơi vào trong tay những tên du côn này, chỉ có một con đường chết! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dốc hết sức lực của mình, không ngừng chạy về hướng vào trong rừng cây!
Giờ phút này, vốn là đã là lúc mặt trời lặn, mặt trời chiều ngả về tây, ở trong rừng cây, cây cối tươi tốt. Càng là chạy tới vào sâu trong rừng cây , ánh sáng bên trong càng cảm thấy âm u .
Thỉnh thoảng, hình như có động vật linh tinh các loại gì đó, xẹt qua bốn phía mình.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ đến vừa sợ lại vừa bối rối.
Chỉ cảm thấy, ở trong rừng cây, nguy hiểm chập trùng. Đặc biệt rừng cây vào đêm , độc xà mãnh thú gì cũng có!
Chỉ là hiện tại, phía sau nàng có mấy kẻ du côn đuổi theo, nàng là không thể quay ra được .
Trời ạ, hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ! ?
Nên làm cái gì bây giờ! ?
Ai có thể tới cứu nàng! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng cầu khẩn, chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, mất bình tĩnh.
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lúng ta lúng túng không biết làm sao, nàng cũng không hề chú ý tới dưới chân có mô đất.
Sau một khắc, chỉ cảm thấy mũi chân đau xót, cả người liền lập tức mất đi thăng bằng, cứ như thế mà ngã nhào tới trước người.
Cùng với 'bịch' một tiếng, cả người Đồng Nhạc Nhạc đã sóng xoài ở trên mặt đất.
Chỉ cảm thấy toàn thân tứ chi bách huyệt đều dường như vỡ vụn, đau đến gương mặt Đồng Nhạc Nhạc nhăn nhúm thành một cục.
"Ái, đau quá. . ."
Đồng Nhạc Nhạc ngã lăn trên mặt đất, nàng hé mở làn môi hồng, không khỏi đau đến kêu thành tiếng.
Tuy nhiên, còn không chờ nàng suy nghĩ nhiều, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười xa lạ đắc ý.
"Ha hả, tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là biết chạy a! Khiến chúng ta truy đuổi khổ cực a!"
"Chậc chậc chậc, tiểu mỹ nhân có đau không! ? Nào nào nào, để ca ca đỡ ngươi đứng lên chứ! ?"
Cùng với phía sau vang lên âm thanh không có hảo ý , Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật mình, cũng không để ý đau đớn trên người , lập tức đứng lên từ trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn một cái.
Không nhìn thì còn tốt, vừa nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.
Chỉ thấy có bốn năm tên du côn, giờ phút này đang đứng ở phía sau nàng.
Trong ánh mắt bọn chúng nhìn nàng, đều là bỉ ổi như thế , không có hảo ý, phảng phất những con sói đói đứng trước mồi săn . Mà nàng, liền là mồi săn trong bẫy của bọn chúng! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đôi mắt mở to, lập tức, liền nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, sau đó từng bước lui về phía sau.
"Các ngươi là ai! ? Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì đối với ta! ?"
"Ha hả a. . . Tiểu mỹ nhân, ngươi không nên sợ hãi, chúng ta chính là người tốt a! Ha ha ha ha. . ."
Trong đó một tên du côn nghe vậy, lập tức mở miệng nói.
Có lẽ, nói xong lời cuối cùng, chính hắn đều cảm giác được lời nói của mình rất nực cười, không khỏi bắt đầu cười ha ha .
Khiến cho mấy kẻ du côn nghe vậy, càng là đua nhau cười lớn.
"Ha ha ha ha, lão Tứ nhà ngươi này, mỗi lần cưỡng bức, sau khi ăn thịt một nữ nhân đều sẽ nói chính mình là người tốt, ngươi thật không biết xấu hổ a!"
"Ha ha, cái gì mà không biết xấu hổ! ? Ta đây chính là nói thật a! Bọn ta tiếp theo sẽ yêu thương nàng thật tốt, để cho nàng vui vẻ thoải mái. Chẳng lẽ, ta làm như vậy, không xem như người tốt sao! ?"
"Đúng đúng đúng, dựa theo ngươi nói như vậy, chúng ta toàn bộ đều là người tốt!"
"Ha ha ha ha ha ha, chúng ta đều là người tốt, cho nên tiểu mỹ nhân, ngươi không cần sợ hãi, để cho các ca ca đến yêu thương ngươi thật tốt đi. . ."
Vừa nói dứt lời, chỉ thấy mấy tên du côn kia, liền từng bước từng bước, đi tới chô Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến sắc mặt xoẹt lập tức, liền hoàn toàn không còn chút máu, tái nhợt không thôi.
Hai chân càng là không ngừng từng bước lui về phía sau.
Giờ phút này, nàng biết, chính mình dẫu có la to, cũng là vô dụng .
Bởi vì nơi này, chính là rừng cây người ở rất thưa thớt , cho dù nàng có gào rát cổ họng như thế nào, cũng là không có người cứu nàng !
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, giờ này khắc này, chính mình chỉ có tự cứu! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lại lần nữa nhấc chân cất bước, điên cuồng chạy về hướng phía trước.
Ánh sáng bốn phía càng cảm thấy âm u , chỉ cần nàng có thể tìm một chỗ thật tối mà trốn đi, không bị những kẻ này phát hiện là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng chạy về hướng tới những bụi cây cối tươi tốt, âm u.
Đồng Nhạc Nhạc giờ này khắc này, ở trong đầu, chỉ có một ý nghĩ, chính là chạy chạy chạy! ! !
Cảnh vật tứ phía, không ngừng nhanh chóng trôi qua từ bốn phía, Đồng Nhạc Nhạc không biết chính mình rốt cuộc chạy thật là nhanh, càng không biết, chính mình lại chạy tới dưới một vách đá.
Nơi này, chính là địa phương nguy hiểm nhất Kinh thành. Bởi vì nơi này, thường xuyên sẽ xuất hiện chuyện vách đá sụp đổ . Đặc biệt, mấy ngày trước đây vừa mới trút xuống mấy trận mưa to tầm tã, nơi này càng là càng cảm thấy nguy hiểm .
Bình thường, nơi này căn bản không có người đi qua. Chỉ tiếc, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết chút xíu nào.
Giờ phút này, nàng chỉ là muốn chạy thoát khỏi đám du côn phía sau muốn gây bất lợi đối với chính mình mà thôi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức chạy tới phía trước. Nàng chỉ cảm thấy, bốn phía hình như càng có vẻ bắt đầu ươn ướt , mặt đất dẫm lên trên cũng là lỏng lẻo mềm nhũn, phảng phất như chạy trên mặt lớp bông bị dẫm nát , cực kì khó đi.
Thế nhưng, điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc thấy may mắn cũng là, mấy tên du côn dâm đãng kia, lại không thấy bóng dáng .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
Chẳng lẽ là, nàng đã bỏ lại mấy tên du côn kia! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không dám đi ra ngoài.
Nghĩ đến, nếu như hiện tại chính mình đi ra ngoài, bị bọn chúng phát hiện thì làm sao bây giờ! ?
Chính mình chẳng qua là một thiếu nữ thôi, nếu bị bọn chúng phát hiện. . .
Suy nghĩ một chút về kết quả kia, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.
Có lẽ hiện cứ ở lại chỗ này một buổi tối đi! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền dựa vào bức vách, từ từ ngồi chồm hổm xuống.
Mới rồi chạy đến toàn thân nóng hầm hập, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được bốn phía vô cùng lạnh lẽo.
Rõ ràng đã là đầu mùa xuân , mùa xuân ban đêm vẫn cực kì rét lạnh, đặc biệt ở các con đường núi hoang dã.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình càng ngày càng lạnh. Nàng không thể làm gì khác hơn là móc ra trang phục trong bao quần áo. Sau khi khoác lên rồi, nàng mới phát giác được hơi khá hơn một chút.
Bốn phía im ắng, chỉ có cách đó không xa , mấy loại động vật không biết tên đang không ngừng kêu to.
Giờ phút này, chỗ Đồng Nhạc Nhạc đứng, đưa tay không thấy được năm ngón, bốn phía hoàn toàn tối om. Im lặng như vậy, phảng phất ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được rõ ràng.
Càng là im lặng, Đồng Nhạc Nhạc không biết tại sao, trong lòng càng cảm thấy bất an. Phảng phất, dường như có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất an, đột nhiên, từng đợt âm thanh Ầm ầm! gầm vang, liền vang lên cách đó không xa từ phía trước nàng.
Nghe thấy âm thanh Ầm ầm! chợt lan đến, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, không biết nguyên nhân. Nàng chỉ là cho rằng đây là trời cao sét đánh, trời sắp mưa.
Thế nhưng, từng chút một, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, địa phương chính mình đứng, bắt đầu hơi có dấu hiệu chấn động , hơn nữa, còn nữa càng rung càng kịch liệt. . .
Cảm giác được điều này, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên một cái, lập tức hiểu ra được .
Đây không phải trời cao sét đánh , mà là, bùn núi sụp đổ ! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như thể Ngũ Lôi giáng xuống đầu , đại não chỉ trong khoảnh khắc trống rỗng.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức nhấc chân cất bước, vội vàng xông ra bên ngoài.
Nàng chỉ suy tính, nhanh lên một chút rời khỏi nơi này, nhanh lên một chút!
Bằng không, nàng sẽ bị núi bùn chôn sống! ! !
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng là lại lần nữa nhấc chân cất bước, hộc tốc chạy về phía trước.
Tuy nhiên, bốn phía hoàn toàn tối om, Đồng Nhạc Nhạc chỉ vừa không cẩn thận, lại lần nữa té lăn trên đất .
Mà trên người nàng, càng là bắt đầu có những hòn đá lớn nhỏ lăn xuống.
Những hòn đá vụn này, giống như cơn mưa đập ở trên người, trên đầu, khiến toàn thân Đồng Nhạc Nhạc , cũng không có một chỗ nào là không đau!
Chính là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng là cố nhịn đau , chỉ là muốn rời khỏi nơi này nhanh lên một chút.
Bằng không, nàng sẽ bị chôn vùi ở chỗ này .
Nếu như nàng thật sự bị chôn vùi ở chỗ này, ai sẽ biết! ?
Ngoài ra, hắn, liệu sẽ biết chăng! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đau lòng khổ sở, đột nhiên, chỉ thấy một âm thanh quen thuộc tràn đầy lo lắng xa lạ , lại phút chốc vang lên từ cách đó không xa phía trước nàng.
"Nhạc nhi, ngươi ở nơi nào! ?"
Nam nhân mở miệng, trong âm thanh , đều là nỗi lo lắng không che dấu nổi.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc lại xa lạ đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng giật mình.
Hơn nữa, không biết tại sao, nghe thấy âm thanh này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, một hàng lệ trong veo, liền nhanh chóng tốc tốc chảy xuống từ trong khóe mắt.
Mới vừa rồi, nàng bị mấy tên du côn kia đuổi theo, nàng cũng không từng rơi lệ. Chính là, vừa nghe thấy một âm thanh xa lạ lại quen thuộc này, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác thật tủi thân.
Phảng phất đứa bé bất lực sợ hãi , nay gặp được người lớn, chỉ muốn trút hết toàn bộ ấm ức trong lòng.
Trong lòng uất ức kích động , đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền giật mình la lên thành tiếng
"Lăng Thương, ta ở chỗ này! ! !"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hướng tới nơi phát ra âm thanh mà hô.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, chính mình cả người cũng là hoàn toàn rung động.
Lăng Thương! ?
Nàng tại sao có thể nói như vậy! ?
Hơn nữa lời này, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.
Hình như, những lời này, đối với nàng mà nói, là tự nhiên , quen thuộc, đương nhiên như vậy . . .
Là Lăng Thương, là hắn, hắn rốt cuộc đã đến đây rồi! ! !
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi hiện lên một nỗi mừng thầm.
Cho dù hiện tại, địa phương nàng đang đứng là nguy hiểm cỡ nào.
Những hòn đá nện ở trên người vẫn đau như vậy, thế nhưng hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng không sợ hãi chút nào.
Bởi vì, hắn đã đến đây rồi!
Hắn rốt cuộc đã đến đây rồi! ! !
Coi như cả thiên địa đều sụp đổ , chỉ cần có hắn ở đây, nàng đều không phải sợ hãi!
Liền tại Đồng Nhạc Nhạc hoan hỉ suy nghĩ, chỉ nghe thấy vang lên cách đó không xa một hồi tiếng kêu giật mình
"Hoàng thượng, ngài không nên đi vào, bên trong là núi bùn sụp đổ!"
"Hoàng thượng. . ."
Cùng với vài tiếng kêu kinh hoảng vang lên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe. Chính mình cả người, liền bị ôm vào vào trong một lồng ngực rộng rãi.
Nam nhân ôm trong ngực, là rộng rãi như vậy, ấm áp mà quen thuộc.
Chun mũi, ngửi thấy được, là một mùi thơm Long Tiên Hương nhạt nhòa quen thuộc, lại làm cho cảm giác của nàng, có được cảm giác an toàn như vậy.
Là hắn!
Thật sự là hắn!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kích động, bên tai, đột nhiên vang lên như là tiếng thở phảo của nam nhân ,lại như là âm thanh kêu lên.
"Nhạc nhi. . ."
Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều là sự thương yêu.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, nước mắt tuôn ra càng nhiều.
Nàng hé mở làn môi hồng, không khỏi hô nhỏ.
"Lăng Thương, ta rốt cuộc đã tìm được ngươi . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.