Trong lòng thở dài, sau khi Cố Duy Nhất nhận lấy thỏi bạc, liền cẩn thận đi tới phía trước.
Nhìn thấy một dáng người cao lớn mảnh khảnh kia, cùng gương mặt tuấn tú, có lẽ đời này kiếp này, bọn họ cũng sẽ không gặp lại! ?
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nảy lên một cảm xúc lộ rõ mất mát.
Tuy nhiên, ngay vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất lưu luyến không rời, bỗng thấy bốn phía bên trong bụi cỏ xung quanh nàng, phút chốc liền xông ra mấy chục người hắc y nhân mặc áo đen bó sát, trên mặt che miếng vải đen, cầm trong tay vũ khí sắc bén.
Lúc đầu vừa nhìn đến cảnh này, trong đầu Cố Duy Nhất chết lặng ngay tại chỗ !
Nàng trái lại!
Tình hình này là đang giờ diễn kịch đánh võ sao! ?
Ngay trong thời gian Cố Duy Nhất nghĩ vậy, chỉ thấy tất cả Hắc y nhân này cầm trong tay vũ khí, bay tới bên nàng!
Tình huống như vậy, Cố Duy Nhất bị hù dọa cho giật mình, đại não bỗng trống rỗng mất một lúc.
Tuy vậy, do lớn lên trong võ quán, lại thường xuyên có người đến phá quán, cho nên đối với với tình huống này, Cố Duy Nhất vẫn còn thừa sức kịp phản ứng.
Nếu như trước kia, Cố Duy Nhất khẳng định nàng có thể vô cùng kiêu ngạo mình là đệ nhất, dù sao nàng từ nhỏ đã theo ông ngoại tập võ, võ công của nàng cũng là không sai.
Nhưng đối mặt với khung cảnh hiện nay, Cố Duy Nhất chính mình có tự hiểu lấy.
Không kể thân thể tiểu tử gầy yếu hiện tại của nàng, lại mới mười hai mười ba tuổi, chân yếu tay mềm, giống như gió thổi qua đã có thể thổi bay rồi.
Nhìn đám người hắc y nhân trước mặt... trong tay cầm vũ khí sắc bén, vừa nhìn đã thấy rõ khí thế hùng hùng hổ hổ, võ công không kém, một ngón tay của người ta đã có thể làm nàng mất mạng! ! !
Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Duy Nhất chỉ có một điều, đó là trong ba mươi sáu kế, chạy chính là thượng sách !!!
Vì nàng rất yêu quý sinh mệnh!
Dù sao hiện tại, nàng cũng xuyên qua thành một người gầy trơ xương, nàng nhận thấy, còn sống là tốt rồi.
Nếu chết, có khi đầu thai thành heo hoặc thành cẩu, nàng không muốn nha!
Thấy thế, Cố Duy Nhất lập tức xoay người, liền nhấc chân chạy.
Nhưng xung quanh đều là bụi cỏ tươi tốt hầu như không có chỗ trốn, hơn nữa hắc y nhân, giống như mọc nấm, ai nấy đều không ngừng bay tới, hơn nữa, càng ngày lại càng nhiều người.
Trong khoảnh khắc, Cố Duy Nhất không biết chính mình nên chạy hường nào cho phải.
Đã thấy, hai bên nhân mã xáp lại, âm thanh binh khí lạnh lùng va chạm vào nhau, không những vậy tiếng kêu thảm thiết, thanh âm của vật nặng ngã xuống đất, liên tiếp không ngừng, rất náo nhiệt.
Cố Duy Nhất sợ đến quá chừng!
Cặp mắt đen nhánh, không ngừng nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng, ánh mắt liền rơi vào một cây đại thụ ở gần nàng.
Chỉ thấy cây to này, nhánh cây tươi tốt, lại khác các cây đại thụ khác rất nhiều.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất lập tức không nói hai lời, liền chạy tới dưới cây đại thụ, sau đó dùng cả tay chân, hai ba lần chớp mắt, liền bò lên trên.
Phải biết rằng, khi còn bé, nàng thường xuyên trèo cây, ở trên cây lấy trứng chim chơi đùa, cho nên Cố Duy Nhất không mất nhiều sức lập tức leo tới tán cây.
Phục ở trên thân cây, càng nhìn rõ một màn phát sinh ở dưới, vô cùng chi tiết và rõ ràng thu vào trong mắt.
Nhìn ra có năm sáu chục hắc y nhân, ai nấy đều người mặc y phục giáp đen, che mặt, cầm trong tay vũ khí sắc bén. Nhưng nam nhân tuấn tú bên kia, lại chỉ có mười mấy người!
Về phương diện nhân số, bên phía nam nhân tuấn tú, hiển nhiên là yếu thế.
Tuy là vậy, nhưng nam nhân tuấn tú bên kia, lại không hề bị rơi vào hoàn cảnh xấu!
Mặc dù chỉ có mười mấy người, nhưng vừa nhìn liền biết rõ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa võ công cao cường, đủ để một đấu năm!
Kết quả trong khoảnh khắc, đôi bên liền giao đấu ngang ngửa.
Cố Duy Nhất một bên vừa phục ở trên cây, vừa lẳng lặng đánh giá tình huống, ánh mắt không khỏi nhìn vào một đạo bóng dáng cao to màu đỏ sậm.
Chỉ thấy nam nhân cầm trong tay một tay trường kiếm sắc bén, tay đưa mạnh mẽ nhanh nhẹn, xuất thủ vừa chuẩn vừa mạnh!
Kiếm vừa vung lên, chính là máu bắn tung toé văng khắp nơi.
Nhìn thấy những hắc y nhân đối phó nam nhân tuấn tú, không phải bị nhát kiếm chém rớt đầu, thân bị chặn ngang chém đứt, thì cũng phải đứt tay đứt chân, té trên mặt đất kêu thảm thiết liên tục.
Mặc dù trước kia Cố Duy Nhất cũng thích xem phim truyền hình, nhưng khung cảnh này vẫn là lần đầu tiên mà tự bản thân nàng trải nghiệm.
Mỗi giây trôi qua, Cố Duy Nhất lại cảm thấy dạ dày bắt đầu không ngừng quay cuồng .
Chun mũi, ngửi được là từng đợt mùi máu tươi nồng nặc.
Chỗ trước mắt đã máu chảy thành sông, thây người như ngả rạ, đứt tay đứt chân, đầu nở hoa, kêu thảm thiết liên tục …
Phong cảnh rừng cây vốn như họa, bây giờ biến thành “Địa Ngục nhân gian”, Cố Duy Nhất cũng không nhịn được nữa, liền nôn ra ồng ộc ở trên cây.
Cố Duy Nhất nôn thốc, một chút cũng không chú ý tới, cành cây nàng trèo lên, từng chút một, bắt đầu không chịu nổi sức nặng của nàng. . .Nàng lại không hề phát hiện ra. . .
Cùng lúc đó, ở bên dưới gốc cây, mười mấy hắc y nhân lạnh lùng binh khí cầm trong tay, bao vây một đạo bóng dáng màu đỏ sẫm.
"Hừ! Cẩu hoàng đế! Hôm nay, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi! Các huynh đệ, lên!"
Cùng lúc hắc y nhân cầm đầu ra lệnh, mười mấy hắc y nhân lạnh lùng cầm trong tay binh khí, liền vội vàng vọt tới chỗ nam nhân bị bọn họ vây vào giữa.
Bị mười mấy hắc y nhân bao vây, nhưng trên mặt nam nhân tuấn tú cũng không có một tia sợ hãi.
khi nghe được lời hắc y nhân cầm đầu, đôi môi đỏ mọng của nam nhân tuấn tú chỉ có hơi cong lên, nụ cười khinh thường nở rộ trên gương mặt tuyệt sắc.
"A. . . Chỉ bằng vào các ngươi! ?"
Vừa dứt lời, trường kiếm trên tay của nam nhân tuấn tú lại lần nữa phát động thế công, đánh cho hắc y nhân vọt tới hoa rơi nước chảy.
Mắt thấy, những hắc y nhân lạnh lùng ai nấy đều nhanh ngã xuống, đôi mắt nhỏ dài lộ ra bên ngoài của hắc y nhân cầm đầu không khỏi hơi nhíu lại, trong mắt lập tức xẹt qua một tia âm u xảo quyệt.
Thừa dịp mười mấy hắc y nhân đang theo nam nhân tuấn tú giao chiến, hắc y nhân cầm đầu liền giương đoản tiễn, nhắm thẳng vào nam nhân tuấn tú phía trước. . .
Giờ phút này ánh mặt trời sáng lạn, lọt qua kẽ hở lá cây, từ từ tỏa ra.
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống trên đầu đoản tiễn, càng lộ rõ màu lam xỉn, tản ra làm cho người ta sợ hết hồn hết vía ...
Hiển nhiên, thứ trên đầu mũi tên ấy là kịch độc ...
Nhìn thấy nam nhân tuấn tú đang cùng mười mấy hắc y nhân giao chiến không ngừng, thời cơ tốt như vậy nam nhân áo đen cầm đầu, tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Lập tức ngón tay bắn đoản tiễn ...
Một tiếng 'Vèo' vang lên, đoản tiễn sắc bén liền phi thẳng tới nam nhân tuấn tú ...
Cùng lúc đó, bên kia Hắc Phong tuy đang giao chiến với hắc y nhân, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng rơi tại nam nhân tuấn tú bên kia.
Dù sao, bảo vệ chủ nhân, là bổn mệnh của hắn!
Cho nên, Hắc Phong đương nhiên chú ý tới hành động của hắc y nhân cầm đầu kia, càng là sợ đến hết hồn hết vía, đôi mắt mở to. Hắc Phong mở miệng, sắc mặt đại biến:
"Chủ nhân, cẩn thận ám khí !!!"
Bên kia, nam nhân tuấn tú tại nghe được Hắc Phong lời nói, khuôn mặt tuấn tú vừa chuyển, nhưng đã không còn kịp rồi
Đoản tiễn có bôi kịch độc kia, nhanh như điện chớp phóng tới trên người nam nhân tuấn tú, đồng mâu màu hổ phách của nam nhân đó càng là trợn lên một cái.
Khi bên này đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thì Cố Duy Nhất vốn phục ở trên cây nôn ra ồng ộc lại nghe được âm thanh nhánh cây bẻ gẫy 'Răng rắc' một tiếng. . .
Nghe vậy, trong lòng nàng không khỏi giật nảy lên một cái, lập tức một cảm giác bất an mãnh liệt nhanh chóng tràn ngập trong lòng.
Trời ạ! không phải là. . .
Cố Duy Nhất sợ hết hồn hết vía không khỏi quay đầu nhìn một cái, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn Cố Duy Nhất như cảm thấy trái tim từ giọng cổ họng đã thoát ra đến nơi!!!
Chỗ cành cây nàng đang nằm, giờ phút này hoàn toàn gãy lìa.
Sau một khắc, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một hồi bất an mãnh liệt kéo tới, ngay sau đó, không chờ nàng kịp phản ứng, cả người nàng đã rớt xuống phía dưới!
"A. . ."
Cảm giác được thân thể không ngừng rơi xuống, Cố Duy Nhất sợ đến hết hồn hết vía, hé mở làn môi hồng, không kìm được giật mình la lên thành tiếng.
Phải biết rằng, vị trí chỗ nàng đặt mình, mặc dù không cao lắm, nhưng cách mặt đất cũng phải đến ba bốn thước!
Nếu từ nơi cao như vậy té xuống, không chết cũng tàn phế đi!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất sợ hãi.
Cảm thấy trái tim không chịu yên mà muốn vọt ra khỏi lồng ngực, đại não cũng trống rỗng, cái gì đều không nghĩ tới .
Cho đến lúc lâu như đã qua một thế kỷ, nhưng thật cũng chỉ ngắn ngủi trong vài giây. Cố Duy Nhất rơi vào trong vòng ôm của một khối ngực rộng rãi rắn chắc.
Chun mũi ngửi được, là một hồi khí tức nam nhân nhạt nhòa dễ ngửi, hình như là mùi vị của nắng.
Hai tay ôm nàng, thật là mạnh mẽ tràn trề sức lực, ấm áp như thế và có cảm giác vô cùng an toàn.
Ngây ngốc ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đầu óc Cố Duy Nhất lại lần nữa chết lặng .
Mới vừa rồi nhìn ở thật xa, chỉ cảm thấy nam nhân này tuấn tú vô song, giống như điêu luyện gọt rũa tỉ mỉ sắc sảo mà thành, đẹp đến mức làm cho người ta không rời mắt nổi!
Giờ phút này vừa nhìn ở khoảng cách gần, nàng cảm thấy nam nhân này đẹp mắt đến nỗi không thể tả bằng lời được.
Chậc chậc chậc, thế gian này, lại có khả năng có nam nhân tuấn tú như vậy! ? Như thế quả thực là muốn câu đi ba hồn bảy vía của nàng! ?
Ngay lúc thời gian trong lòng Cố Duy Nhất thở dài kinh ngạc, thì chỗ bả vai lại đột nhiên truyền đến một hồi kịch liệt đau nhói!
Đau nhói bất thình lình, khiến khuôn mặt Cố Duy Nhất lập tức nhíu lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đen thui lại gầy trơ xương sườn, bây giờ càng cảm thấy xấu.
"Ái, đau quá. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng kêu đau đến thành tiếng, nước mắt lập tức cũng trào ra.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bả vai đau đớn vô cùng, đôi mắt đẫm lệ không khỏi đổi hướng nhìn vào bả vai của mình, càng sợ đến mở to đôi mắt, không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu!
Chỉ thấy, tại chỗ bả vai cắm một đoản tiễn!
Đầu mũi đoản tiễn, thẳng đứng mà cắm sâu vào bả vai của nàng, lúc này chỉ lộ ra mỗi thân.
Thấy vậy, đôi mắt Cố Duy Nhất trợn tròn, kinh ngạc vô cùng.
Không trách được bả vai lại đau như vậy, hoá ra nàng trúng chiêu !!!
Trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng không chờ Cố Duy Nhất suy nghĩ nhiều, nàng đã thấy quay cuồng kịch liệt kéo tới.
Sau một khắc, cả người nàng liền nhanh chóng rơi vào trong bóng tối vô hạn. . .
. . .
Cùng lúc đó
Độc Cô Ngạo Phong ôm tiểu hài tử từ trên trời giáng xuống, trên gương mặt tuấn tú càng có thêm khoảnh khắc ngây ra trong chốc lát.
Mới vừa rồi, hắn cùng hắc y nhân giao chiến, không ngờ lọt vào tập kích ám khí.
Coi như sau này hắn có phát hiện, thì cũng không còn kịp rồi.
Không ngờ, vào đúng thời điểm này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó, một tiểu hài tử nhỏ gầy, liền từ trên trời giáng xuống.
Xuất phát từ bản năng, nên Độc Cô Ngạo Phong không cưỡng lại đưa tay ra tiếp.
Cảm thấy tiểu hài tử này vóc người nhỏ bé giống như một mảnh lông chim, không hề có sức nặng.
Độc Cô Ngạo Phong càng là nhận ra, tiểu hài tử này chính là tiểu khất cái mới vừa rồi to mồm lớn lối với Hắc Phong . . .
Chính lúc đang kinh ngạc, thì thấy đoản tiễn đã đâm vào chỗ bả vai tiểu hài tử.
Thấy thế, mày kiếm Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cau lại một cái.
Cùng lúc đó, Hắc Phong cũng cũng chạy đến.
"Chủ nhân, người không sao chứ! ?"
Hắc Phong mở miệng, trên mặt vuông chữ điền hung thần ác sát, không che dấu nổi lo lắng.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng.
"Không có việc gì, tiểu hài tử này đã chắn đi ám khí giúp trẫm."
"Cái gì! ? Tiểu khất cái này lại vì chủ tử chắn đi ám khí! ?"
Nghe lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, Hắc Phong trên mặt không khỏi sửng sốt, hiện lên vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời, trợn mắt há hốc mồm.
Đảo mắt nhìn nhanh một lượt, liền nhìn tại trên người Cố Duy Nhất trong lòng nam nhân.
"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới, tiểu khất cái này, lại thật trượng nghĩa!"
Hắc Phong mở miệng, mới vừa rồi bọn họ cho bạc tiểu khất cái, tiểu khất cái này hiểu được tri ân báo đáp, trong thời gian Độc Cô Ngạo Phong gặp khó khăn, liền không tiếc xả thân cứu giúp.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hắc Phong nhìn về phía Cố Duy Nhất, càng là tăng thêm vài phần kính nể.
Dù sao, hắn kính nể nhất, chính là người có nghĩa khí!
Trong lòng nhớ lại, Hắc Phong rút ra trường tiên, liền vụt tới hắc y nhân đang nhằm phía bọn họ.
Đừng xem Hắc Phong vóc người thô kệch, trường tiên cũng là rất uyển chuyển!
Chỉ thấy trường tiên dài nhỏ kia, theo hành động của Hắc Phong, như có sinh mệnh bình thường.
Vung lên giật lại một cái, chính là một người lìa đầu.
Hơn nữa mỗi lần xuất chiêu, thì không có phạm sai lầm!
Từng chút một, chỉ thấy hắc y nhân khí thế hùng hùng hổ hổ liên tiếp một người lại một người ngã xuống
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, đồng mâu màu hổ phách không khỏi có hơi nhíu lại.
Hé mở làn môi hồng, đối với những người khác trầm giọng nói.
"Lưu lại người sống!"
"Rõ!"
Nghe vậy, mọi người vội vàng lĩnh mệnh.
Tuy nhiên, mấy người hắc y nhân kia nghe vậy, không chờ buông tay chịu trói, liền vội vàng cắn lưỡi tự vẫn.
Nhìn thấy mấy chục hắc y nhân té trên mặt đất, không còn sự sống, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi trầm xuống.
"Chủ nhân, những hắc y nhân này đều cắn lưỡi tự vận, thuộc hạ trên người bọn họ kiểm tra một chút, đều không tra ra thân phận của bọn họ."
Sau khi Hắc Phong kiểm tra một phen, tiến lên đối diện với sắc mặt âm trầm của Độc Cô Ngạo Phong mở miệng nói.
Nam nhân nghe vậy nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng, lập tức đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi tại trên mặt tiểu hài tử bị chính mình ôm trong ngực.
Chỉ thấy trên môi tiểu hài tử giờ phút này đã từ từ chuyển sang màu tím, nếu như còn chưa kịp điều trị thì khẳng định tính mạng khó giữ được!
Nghĩ tới đây, nam nhân hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.
"Hồi cung!"
"Tuân lệnh!"
Nghe được lời nam nhân nói như vậy, mọi người vội vàng lĩnh mệnh.
Hắc Phong đi theo phía sau nam nhân, nhìn thấy tiểu khất cái được hai tay nam nhân ôm trong lòng, không khỏi tiến lên, mở miệng nói.
"Chủ nhân, không bằng để thuộc hạ chiếu cố tiểu khất cái này đi! ?"
Dù sao, chủ nhân nhà hắn thân phận cao quý, chính là cao cao tại thượng vua của một nước Thương Lang Quốc, làm sao lại để người có địa vị cao như thế lại hạ mình ôm một tiểu khất cái đây! ?
Mặc dù, tiểu khất cái này, đối với Gia chủ tử của hắn có ân cứu mạng. . .
Ngay lúc Hắc Phong nhớ lại, Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời của hắn, đồng mâu động lòng người nhẹ nhàng quét nhanh một lượt rồi rơi tại trên mặt tiểu hài tử đang hôn mê trong lòng.
Lập tức môi hồng hé mở, nhạt nhòa nói.
"Không cần."
"Ách. . . ! ?"
Nghe được lời nam nhân đã nói, trên mặt Hắc Phong không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần kinh ngạc.
Dù sao, bản thân hắn theo chủ nhân vài năm, cảm thấy chủ nhân tính tình lạnh lùng, không dễ dàng cùng người khác tiếp xúc thân mật.
Nghe nói, là bởi vì chủ tử trước kia bị tình gây thương tổn. . .
Hiện nay, chủ nhân lại ôm tiểu khất cái không rõ lai lịch này, hơn nữa cả người bẩn thỉu, căn bản không thấy được dung mạo chân thật. . .
Thật sự như vậy thì. . .
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây hay sao! ?
. . .
Cố Duy Nhất bỗng cảm thấy giờ phút này cả người bị vây trong nước sôi lửa bỏng.
Trong khoảnh khắc, cả người như đặt mình bên trong tại nham thạch nóng chảy nóng bức vô cùng, nóng đến nỗi nàng muốn tan ra.
Có lúc, lại giống như đặt mình trong hầm băng lạnh lẽo, lạnh lùng làm nàng chỉ rùng mình liên hồi.
Trời ạ, nàng đã chết rồi sao! ?
Nhưng nếu chết thì không hề cảm nhận được mới đúng! ?
Tại sao hiện tại, nàng lại khó chịu như thế, rất khổ cực! ?
Thân thể cực kỳ khó chịu, khiến Cố Duy Nhất cũng không nhịn được rên rỉ thành tiếng , nước mắt cũng không khỏi nhanh chóng rơi xuống.
Thật khổ cực, rất không thích. . .
Ô ô ô. . .
Ông ngoại, người ở nơi nào! ? Duy Nhất thật khó chịu. . .
Ngay thời gian Cố Duy Nhất khó chịu không thôi, Độc Cô Ngạo Phong cúi đầu nhìn thấy tiểu hài tử trong lòng mặt mày thống khổ, chỉ rơi rụng nước mắt, khiến mày kiếm không khỏi cau lại một cái.
"Ngự y, tiểu hài tử này không phải đã ăn Giải Độc Hoàn nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa tỉnh lại! ?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, âm thanh mặc dù nhẹ nhàng, nhưng ở trong giọng nói chất chứa sự uy nghiêm, không cho phép người khác kháng cự.
Nghe vậy, Trình ngự y trong lòng giật mình, đầu tiên là xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liền hé ra đôi môi, mở miệng giải thích.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu hài tử này, mặc dù đã dùng qua Giải Độc Hoàn mà Vô Tình bà bà lưu lại, nhưng vì phải trải qua thời gian dài bị xóc nảy mệt nhọc, làm cho kinh mạch và thân thể thật sự hư hại suy nhược, do vậy có dùng Giải Độc Hoàn, cũng phải mất vài ngày mới có thể tỉnh lại!"