Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi lộ vẻ mất mát.
"Chỉ thiếu một chút nữa. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng than vãn.
Một bên, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận.
"Chết tiệt, con này rõ ràng đã thành tinh cư nhiên lại né tránh, nhưng mà lần này ta nhất định sẽ không để ngươi tránh thoát!"
Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Vũ lần nữa rút ra một cây cung tiễn, đối với đại bạch hổ kia nhắm tới.
Chỉ là, con đại bạch hổ kia vừa mới thoát được hai tiễn, rõ ràng đã bị chọc giận, làm sao có thể ở nơi này ngoan ngoãn tùy ý Độc Cô Ngạo Vũ công kích nó!?
Lúc này, Độc Cô Ngạo Vũ cầm lấy cung tên nhắm ngay nó, chỉ thấy con đại bạch hổ kia lập tức há ra miệng rộng, lộ ra răng nanh bén nhọn kia.
Lập tức, một tiếng gầm lên, càng là từ trong miệng đại bạch hổ rít gào thành tiếng.
Không hổ là vua trong rừng!
Cùng với một tiếng gầm lớn này làm rung động núi sông, âm lượng quá mức ghê gớm dường như toàn bộ mặt đất đều phải lâm vào chấn động.
Ở trên cây, chim con sợ đến vội vàng phất cánh, bay tán loạn.
Bốn phía, động vật không biết tên càng là sợ đến vội vàng bỏ chạy.
Chớ nói chi Cố Duy Nhất bọn họ đang cưỡi ngựa.
Chỉ thấy hai con ngựa này, theo một trận rít gào của đại bạch hổ lập tức sợ đến vội vàng vung lên vó ngựa, sau đó hí dài một tiếng, tràn đầy kinh hoảng.
Cùng với hành động này, Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ cũng không có đề phòng, nhất thời từ trên lưng ngựa ngã xuống.
"Ôi, đau quá. . ."
Hung hăng té lăn trên đất, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trên người mình xương khớp đều bị ném vỡ.
Gương mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia, giờ phút này bởi vì đau đớn mà mặt nhăn tít lại.
Chỉ là, không còn chờ Cố Duy Nhất suy nghĩ nhiều, chỉ thấy hai con ngựa bọn họ cưỡi, giờ phút này đã chạy trối chết.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy lo lắng.
Dù sao, ở nơi rừng sâu này, trừ nàng và Độc Cô Ngạo Vũ ra thì không có những người khác.
Giờ phút này, ngựa bọn họ cưỡi đi lại không có nghĩa khí chạy trối chết, chỉ để lại bọn họ đối chọi với con đại bạch hổ. . .
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh.
Lập tức mắt nhung nhanh chóng liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ vừa lúc vuốt cái mông, từ trên mặt đất gian nan đứng lên.
Trong miệng còn không ngừng tức giận oán trách.
"Chết tiệt, ngã chết ta, đợi Gia trở về nhất định phải làm thịt ngươi!"
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất không biết là nên cười, hay là bất đắc dĩ mới phải.
"Đều lúc nào rồi, còn nói những lời này, chúng ta nhanh chạy đi!"
"Chạy cái gì! ?"
Nghe Cố Duy Nhất nói lời này, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt sửng sốt, không giải thích được.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy một con đại bạch hổ, lại giương nanh múa vuốt chạy tới chỗ bọn họ, lúc này Độc Cô Ngạo Vũ sợ đến đôi mắt mở to, giật mình la lên thành tiếng.
"A, con cọp đuổi tới, chạy mau a!"
Nghe được lời này, Cố Duy Nhất trong lòng cũng giật nảy lên một cái.
Chỉ thấy, con đại bạch hổ kia, giờ phút này thật sự nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ bên này.
Nhìn thấy con đại bạch hổ, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, đôi mắt tràn đầy nguy hiểm, còn nữa răng nanh bén nhọn kia. . .
Thấy vậy, Cố Duy Nhất càng là sợ đến thân thể chấn động mãnh liệt, lập tức rút lên hai chân, dường như điên cuồng hướng phía trước chạy đi.
"Chạy mau a!"
Cố Duy Nhất mở miệng kinh hô, đã đem hết khí lực từ khi bú sữa mẹ ra, không ngừng chạy như điên về phía trước.
Dù sao, lúc này không trốn đợi làm cơm trưa cho đại bạch hổ à.
Phải biết rằng, tự mình biết mình nàng vẫn phải có.
Hiện nay ngựa đã chạy, trên người bọn họ cũng không có vũ khí gì, coi như nàng biết võ công, chỉ là nàng cũng không trông cậy vào võ công của mình có thể đối phó vua trong rừng!
Giờ phút này, trừ chạy ra không có lựa chọn nào khác!
Trong lòng nghĩ thế, Cố Duy Nhất hướng tới phía trước chạy thục mạng.
Chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía, không ngừng lui lại phía sau.
Cố Duy Nhất không biết chính mình chạy thật là nhanh, cũng không biết chính mình rốt cuộc chạy có xa lắm không.
Giờ phút này, nàng không dám dừng lại.
Khóe mắt quét nhanh một lượt phía sau, chỉ thấy con đại bạch hổ kia, đang gắt gao đuổi phía sau bọn họ đây!
Mà Độc Cô Ngạo Vũ, đang chạy phía sau nàng.
Cũng không biết, con đại bạch hổ truy đuổi bọn họ tới khi nào! ?
Sớm biết vậy, mới vừa rồi nàng cũng không cùng Độc Cô Ngạo Vũ đấu trận gì gì đó, vì một quyết định mà đánh mất tính mạng, cái đó thật khôngkhông có lời a!
Ngay lúc Cố Duy Nhất trong lòng ảo não, chỉ nghe phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng, còn vì tiếng Độc Cô Ngạo Vũ kêu đau giật mình.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Độc Cô Ngạo Vũ luôn chạy sau theo nàng, lại té lăn trên đất!
Mà con đại bạch hổ kia cách hắn không xa. . .
Thấy vậy, Cố Duy Nhất càng là sợ đến linh hồn nhỏ bé đều đã không còn.
Nếu như nàng chạy về phía đó, rất có khả năng bị đại bạch hổ đuổi kịp.
Chính là, nếu như nàng không quay về. . .
Không có khả năng!
Bởi vì, thấy chết mà không cứu, nàng không làm được!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là cắn răng, lập tức xoay người, chạy tới chỗ Độc Cô Ngạo Vũ.
"Ngươi như thế nào!? Mau đứng lên a!"
Dùng sức đỡ Độc Cô Ngạo Vũ, sau đó Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, lập tức lo lắng hỏi.
Nghe được lời nói, lại bị Cố Duy Nhất dùng sức đỡ lên, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt sửng sốt, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, đều là kinh ngạc.
"Ngươi. . ."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Dù sao, hiện giờ chính là thời gian chạy trốn, nếu như một chút vô ý, sẽ bị con đại bạch hổ ăn sống nuốt tươi.
Mới vừa rồi hắn bởi vì lo lắng một cái mới vô ý té ngã trên đất, trong lòng cũng có chuẩn bị đại bạch hổ ăn sống nuốt tươi.
Không ngờ, tiểu nữ oa này chạy trước hắn, lại trở về.
Cái người Lùn Đen Xấu này không phải một mực ghét hắn nhất sao!? (ôi meoi có ai chê con gái nhà người ta như vậy ko trời)
Hơn nữa, người này sáng nay không phải còn nói qua sau này nếu gặp nguy hiểm sẽ không bao giờ trở lại cứu hắn sao!?
Hiện tại, nguy hiểm ngay trước mắt, nếu như hắn ngã xấp xuống, con đại bạch hổ khẳng định ăn hắn, sau đó nàng liền an toàn rời khỏi không phải sao!?
Tại sao nàng lại đặt cược sinh mệnh vào nơi nguy hiểm này quay trở lại cứu hắn!?
Rốt cuộc là tại sao!?
Ngay lúc Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng kinh ngạc, Cố Duy Nhất không biết tâm tư Độc Cô Ngạo Vũ.
Lại thấy Độc Cô Ngạo Vũ đúng vào lúc này sững sờ, cho là hắn là bị rối trí, chưa từng suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là mở miệng lo lắng thúc giục.
"Vẫn còn lo lắng làm cái gì!? Chạy mau a!"
"Hắc hắc hắc. . ."
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ mới phục hồi tinh thần lại, liền rảo bước đi nhanh tính toán tiếp tục chạy.
Ai biết, Độc Cô Ngạo Vũ mới bước một bước, chỉ cảm thấy cổ chân đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, khiến hắn không khỏi hô nhỏ một tiếng, hàng mi cau lại, vẻ mặt thống khổ.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trên mặt sửng sốt, mở miệng hỏi.
"Ngươi làm sao vậy!?"
"Chân của ta chỉ sợ là bị trật, đau quá!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, Cố Duy Nhất chân mày cau lại một cái, tràn đầy bối rối.
"A!? Bị trật!? Chết tiệt!"
Cố Duy Nhất mở miệng ảo não nói.
Sao lại đúng vào lúc này bị trật chứ.
Lại thấy con đại bạch hổ kia cách đó không xa, chỉ chốc lát sẽ đi tới.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất lo lắng không thôi.
Nếu như không trốn nhanh, con đại bạch hổ kia khẳng định sẽ đuổi kịp !? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ!?
Cố Duy Nhất trong lòng lo lắng, Độc Cô Ngạo Vũ cũng hiểu rõ tình cảnh hiện nay, do dự một khắc như là hạ quyết tâm, đối với Cố Duy Nhất mở miệng nói.
"Một mình ngươi chạy đi! Không cần lo cho ta , sau này thay ta giúp đỡ hoàng huynh thật tốt!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, Cố Duy Nhất chân mày cau lại, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói lại.
"Ngươi là đang nói cái gì!? Ta sao lại không có nghĩa khí bỏ ngươi ở lại đây như vậy!? Muốn chạy phải cùng chạy, sẽ phải chết liền cùng chết!"
Cố Duy Nhất một khắc do dự, liền nghiến răng nghiến lợi hạ quyết định này.
Nếu như vứt bỏ Độc Cô Ngạo Vũ một mình chạy trốn, nàng sẽ áy náy cả đời.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong thương tâm khổ sở.
Đã như thế, còn không bằng đi theo Độc Cô Ngạo Vũ cùng chết.
Ngay lúc Cố Duy Nhất suy nghĩ, nhưng không biết nàng đưa ra một quyết định, lại khiến trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ chấn động như thế nào!
Nghe được lời tiểu nữ oa trước mắt nói, lại thấy thần sắc trong mắt nàng thấy chết không sờn, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mãnh liệt, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất càng là không dám tin và rung động.
Dù sao, trước kia hắn chán ghét tiểu nữ oa trước mắt này như vậy.
Bởi vì trước đây, hiểu rõ hoàng huynh nhất chỉ có hắn.
Hơn nữa, cũng cho tới bây giờ cũng không có ai dám ngỗ nghịch, phản kháng hắn, đều chỉ có thể bị hắn khi dễ.
Chính là, cho đến khi tiểu nữ oa này xuất hiện, thế giới của hắn hoàn toàn không giống trước nữa!
Hoàng huynh đối với nàng thương yêu che chở, khiến hắn cực kỳ ghen tị.
Cho nên, hắn mới có thể khắp nơi tìm nàng gây phiền toái, đối với nàng càng là chán ghét cực kỳ!
Chính là hiện tại, tiểu nữ oa khiến hắn chán ghét cực kỳ, lại bởi vì hắn mà ngay cả mệnh cũng không muốn, thật sự là. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ kinh ngạc.
Chỉ cảm thấy, tiểu nữ oa trước mắt này, kỳ thật xem ra, cũng không có xấu và chán ghét như vậy.
Đặc biệt, trong mắt nàng thần sắc kiên định, rạng ngời, rất chói mắt.
Cũng được . . . Xinh đẹp. . .
Nếu như, bọn họ có thể tránh được kiếp này, hắn thề sau này không bao giờ khi dễ nàng. . .
Trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ nghĩ, Cố Duy Nhất không biết tâm tư hắn, lại thấy đại bạch hổ kia sắp đến, Độc Cô Ngạo Vũ lại bất động, chính lúc lo lắng.