Edit : Angelina Yang
"Phải chăng là lạnh quá! ? Ta lập tức cho người ta chuẩn bị nước nóng và trang phục sạch sẽ cho ngươi! ?"
Nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, lại thấy gương mặt Mạc Tiêu Diêu tràn đầy căng thẳng lo lắng không vui , Cố Duy Nhất vốn ngây người với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Sau đó, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cay đắng cười một tiếng.
"Mạc Đại ca, chúng ta đến uống rượu đi! ?"
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
"Quận chúa đâu! ?"
Bên ngoài mưa to không ngừng trút xuống tầm tã, Độc Cô Ngạo Phong hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng ở cung Dục Lân, đôi mắt động lòng kia càng là nhanh chóng liếc nhìn bốn phía.
Nhìn thấy cung nhân quì gối đầy đất , chỉ có lại không thấy một người khiến hắn muốn gặp mặt kia.
Thấy vậy, chân mày Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức hơi hơi liếc xéo, mở miệng hỏi tiểu cung nữ đang quỳ rạp xuống đất.
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cúc Vận trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức, hé mở làn môi hồng, nói ra chi tiết.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Quận chúa thật sớm liền xuất cung , nói là muốn đích thân nghênh đón Hoàng thượng."
"Tự mình nghênh đón trẫm! ?"
Nghe được lời Cúc Vận nói, chân mày Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, ở trong đồng mâu màu hổ phách kia, càng là hiện lên vài phần nghi hoặc.
Dù sao, chuyện hắn hồi cung , mọi người đều biết. Mà lộ tuyến hắn hồi cung, cũng chỉ có một con đường.
Chính là, hắn tịnh không hề nhìn thấy Cố Duy Nhất, không phải sao! ?
Chẳng lẽ là, nàng đã xảy ra cái gì bất ngờ ! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi giật nảy lên một cái.
Lập tức, hé mở làn môi hồng, liền trầm giọng nói với thị vệ đứng ở phía sau.
"Người đâu, phái người xuất cung, tìm Quận chúa trở về!"
"Vâng!"
. . .
"Ha ha, nào! Mạc Đại ca, chúng ta cạn chén! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng cười ha ha, sau đó, liền giơ ly rượu trong tay lên, mở miệng cười nói với nam nhân ngồi ở đối diện chính mình.
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất đúng là ngẩng đầu lên, tợp một cái liền uống cạn ly rượu ngon cầm trong tay.
Chỉ cảm thấy mùi rượu đậm đặc xộc vào mồm, rượu trôi qua cổ họng, trong dạ dày càng là nóng bỏng.
Trong dạ dày thì nóng, nhưng mà, Cố Duy Nhất lại cảm giác trong lòng vẫn lạnh giá, như băng.
Cả người, phảng phất như đặt mình trong hầm băng vạn năm lạnh lẽo, lạnh quá lạnh quá.
Ở trong đầu, càng là không ngừng lặp lại hình ảnh đã thấy vừa rồi.
Nhìn thấy nam nhân khiến chính mình tưởng nhớ ba năm, mong đợi ba năm, rốt cuộc chờ đến ngày trở về thì lại thân mật cùng một nữ nhân xinh đẹp như thế.
Ba năm gặp lại, không phải vô cùng cao hứng như nàng ảo tưởng mấy trăm lần , mà là đổi lấy cõi lòng tràn đầy thê lương.
Trái tim của nàng, bị làm tổn thương.
Giờ phút này, nàng không dám lại nghĩ tới nam nhân để cho nàng nhớ thương kia, cũng không dám hồi cung, chỉ là muốn làm cho chính mình say mèm.
Bởi vì chỉ cần chính mình uống say rồi, liền cũng không có bất kì phiền não gì.
Phiền não đã không có, trong lòng cũng sẽ không đau đớn như vậy . . .
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất lại cầm lấy bầu rượu trên bàn, tự rót vào ly rượu trống rỗng cho chính mình.
Chỉ là hiện tại, không biết phải chăng là uống quá nhiều rượu, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bầu rượu này quá nặng quá nặng. Sức lực trên người, hình như cũng bị rút cạn sạch.
Coi như chỉ là hành động rót rượu dễ dàng , vào giờ khắc này, cũng có vẻ đã khó khăn như vậy.
Nhìn thấy rượu ngon không ngừng bị chính mình đổ ra trên bàn rượu , trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hiện lên một cơn ảo não và lửa giận.
Sau đó, nàng cũng không rót rượu nữa, mà trực tiếp cầm lấy bầu rượu kia, kề miệng bình vào sát cái miệng nhỏ nhắn của mình, liền như vậy mà há to miệng uống một ngụm lớn.
Đang lúc Cố Duy Nhất từng ngụm từng ngụm tính toán uống cho chính mình say mèm. Đột nhiên, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, ngay sau đó, bầu rượu trên tay nàng, đã bị người dùng lực lấy đi.
Kèm theo đó bên tai vang lên giọng nói tức giận mang theo vẻ không vui.
"Hiện tại ngươi rốt cuộc là uống rượu, có lẽ tại tưới rượu! ? Có người nào uống rượu giống như ngươi vậy sao! ?"
Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều là vẻ không vui phẫn nộ.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ là có hơi quay đầu, lẳng lặng nhìn nam nhân xinh đẹp ngồi đối diện chính mình, tràn đầy không vui nhìn mình.
Với nam nhân trước mắt này, mặc dù chỉ là mới gặp nhau ba lần. Thế nhưng nam nhân này, trên mặt luôn hiện ra một nụ cười hờ hững , bất cần đời, bướng bỉnh không chịu khuất phục mà lại phóng khoáng như vậy. Phảng phất tất cả mọi chuyện trong thiên hạ là vui vẻ, là âu lo, đều chưa bao giờ quan tâm.
Vậy mà bây giờ, từ trên mặt nam nhân nàng lại nhận thấy được sự không vui và tức giận.
Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất không khỏi cong lên một cái, liền bắt đầu bắt đầu cười duyên 'Khanh khách' .
"Ha hả a. . . Mạc Đại ca, hiện tại là ngươi đang tức giận sao! ? Ta còn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ ca tức giận đây!"
Cố Duy Nhất vừa cười nói khanh khách . Lập tức, nàng càng là nhẹ nhàng vươn ngón tay búp măng kia, từ từ đưa tới trán Mạc Tiêu Diêu tìm kiếm. Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng dùng ngón tay, đi xoa cái trán có hơi nhăn nhăn kia của Mạc Tiêu Diêu.
Đối với hành động của Cố Duy Nhất , Mạc Tiêu Diêu chỉ là mấp máy đôi môi đỏ mọng một cái. Lập tức, duỗi bàn tay ra, liền gắt gao túm chặt bàn nhỏ bé làm chuyện xấu của Cố Duy Nhất , rồi hé mở làn môi hồng, nhỏ giọng quát.
"Hiện tại là ngươi bị làm sao vậy! ? Là gặp phải chuyện khổ sở gì! ? Hay là ai bắt nạt ngươi! ? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi dạy hắn! Những truyện cực lớn không phải còn có ta sao! ? Cần gì phải giống như ngươi bây giờ, không thương tiếc thân thể của mình mà đột nhiên tưới rượu! ?"
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, trên mặt mặc dù phẫn nộ không vui, nhưng mà lại không che dấu chút nào sự lo lắng quan tâm đối với chính mình. Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất cảm động rất nhiều, càng cảm thấy uất ức .
Chỉ là hiện tại, nàng đều không muốn nói cái gì, cũng không suy nghĩ một chút nào, chỉ là muốn uống cho thật say.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất cố nhịn những giọt nước mắt nơi khóe mắt, môi hồng cong lên một cái, không khỏi mở miệng cười nói với Mạc Tiêu Diêu.
"Ha hả a, Mạc Đại ca, ta không sao, chỉ có đơn thuần là muốn uống rượu. Chẳng lẽ, ca không thích cùng ta uống rượu sao! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, khóe miệng tuy đang cười, chỉ là, có trời mới biết, lòng của nàng hiện nay đau đớn đến đâu.
Đối với Cố Duy Nhất cực kì đau lòng, Mạc Tiêu Diêu nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy nụ cười tràn đầy cay đắng kia của Cố Duy Nhất. Đôi mắt quyến rũ, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, môi hồng cong lên một cái.
"Hảo, đã như vậy, ta liền cùng ngươi ra sức uống rượu ."
Mạc Tiêu Diêu mở miệng vừa nói, lập tức, lại tự mình rót rượu cho Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hé mở làn môi hồng, ha hả cười nói.
"Ha hả, Mạc Đại ca, ca thật là người tốt. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng cười nói, mắt nhung cố nén giọt lệ trong suốt liền chậm rãi nhìn nam nhân xinh đẹp trước mắt.
Nhưng không biết, hiện tại chính mình, rốt cuộc xinh đẹp đến đâu!
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt đã có vẻ say rượu, Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động mãnh liệt.
Phảng phất, nội tâm hắn vốn bình tĩnh, bị một quả chùy sắt thật lớn hung hăng nện một cái.
Ngay sau đó, tim đập cũng không sai vài nhịp.
Chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này, đẹp quá, đẹp quá!
Đối với mỹ nhân, Mạc Tiêu Diêu đã sớm thấy nhiều nên không lạ. Trong thiên hạ, có mỹ nữ nào mà hắn chưa từng nhìn thấy! ?
Hơn nữa, nếu như thật sự muốn gặp mặt mỹ nhân, hắn đứng trước gương là có thể thấy.
Chỉ là, đã sống hai mươi bốn năm, lại chưa từng có một nữ nhân, khiến hắn đột nhiên sinh ra kinh ngạc.
Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt, hôm nay rõ ràng là trải qua một phen trang điểm tỉ mỉ.
Một bộ váy tơ lụa mỏng màu tím nhạt mặc trên người, khiến cho dáng người thướt tha nhiều vẻ kia của nàng, đúng là đã thể hiện ra ngoài vô cùng tinh tế.
Một mái tóc đen nhánh, quả là được tết thành một búi tóc rất khác biệt . Ở giữa búi tóc, không có cài dư thừa những sợi tơ lụa đỏ thắm, chỉ là cắm một chiếc trâm gài tóc tinh xảo xinh xắn hình bông mộc lan .
Tuy là như thế, lại khiến nữ nhân trước mắt, càng cảm thấy thanh nhã thoát tục.
Đặc biệt giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng kia của nữ nhân.
Làm cả gương mặt hồng hào, đẹp như tranh vẽ, đôi môi chúm chím đỏ mọng, mà thu hút cái nhìn của người ta nhất, là một đôi mắt long lanh đã say ngà ngà đầy nước mắt mông lung .
Nó thầm mang theo vô tận ai oán, uất ức, tội nghiệp đau khổ.
Làm cho người ta nhìn thấy, cũng không nhịn được muốn ôm nàng thật chặt vào trong ngực để che chở.
Chỉ là, hai gò má ửng đỏ kia, lại khiến cho vẻ tội nghiệp đau khổ đó của thiếu nữ, càng tăng thêm vài phần vô cùng quyến rũ.
Giờ phút này, nhất cử nhất động của nữ nhân , càng là hiện rõ vẻ quyến rũ tự nhiên , mang theo nét dụ hoặc trí mạng khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ đều bị thu hút!
Thấy vậy, gương mặt Mạc Tiêu Diêu đầu tiên là có hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là có thêm vài phần si mê và tối tăm chính mình cũng không biết . . .
Đối với vẻ kinh ngạc si mê của Mạc Tiêu Diêu, Cố Duy Nhất cũng không biết chút xíu nào.
Giờ phút này, nàng vừa uống từng ngụm từng ngụm rượu ngon, chỉ cảm thấy, trước mắt bắt đầu quay cuồng choáng váng, thấy tất cả cảnh vật, đều là lắc la lắc lư, không thực rõ ràng.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi ra sức lắc lắc đầu, chân mày đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái. Chỉ là, đến lúc thấy Mạc Tiêu Diêu ngồi ở trước mặt, lại đột nhiên bắt đầu cười khanh khách.
"Ha hả a. . . Mạc Đại ca, ca thật thú vị!"
"Ta thú vị như thế nào! ?"
Vốn đang lúc đắm chìm trong sắc đẹp quyến rũ say đắm của thiếu nữ trước mắt . Đột nhiên nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Mạc Tiêu Diêu không khỏi hoàn toàn thức tỉnh. Lại thấy giờ phút này, Cố Duy Nhất chính lúc một tay chỉ vào hắn mà cười khanh khách , dáng vẻ trẻ con kia, thật sự dễ thương.
Phảng phất như một chú mèo con lười biếng, khiến cho người thương tiếc.
Đối với tâm tư của Mạc Tiêu Diêu , Cố Duy Nhất không biết. Giờ phút này, sau khi nghe được lời Mạc Tiêu Diêu nói, nàng lập tức cười khanh khách mà bảo.
"Kha kha kha . . . Mạc Đại ca, hiện tại làm thế nào ngươi có hai cái đầu ! ? Không, ba cái đầu mới đúng, kha kha kha, ngươi là quái thú sao! ? Vẫn sẽ trở thành ma thuật đây! ? Kha kha kha . . . Thật thú vị. . ."
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, mặc dù trong đó có đôi lời Mạc Tiêu Diêu không hiểu ý tứ. Có điều là hắn cũng biết, thiếu nữ trước mắt này, đã say không ít, hiện nay, đang nói lời say đây!
Nghĩ tới đây, Mạc Tiêu Diêu không khỏi cong đôi môi đỏ mọng lên một cái, trên mặt, đều là vẻ bất đắc dĩ.
"Duy Nhất, ngươi uống say rồi. Ta cũng không phải yêu quái, làm thế nào lại biến ra được nhiều đầu như vậy đây! ?"
Đối với lời Mạc Tiêu Diêu nói, chân mày Cố Duy Nhất lập tức cau lại một cái. Cả người phảng phất chú mèo con bị người ta dẫm lên cái đuôi, lẩm bẩm tràn đầy không vui.
"Không! Ta mới không có uống rượu đây! Ngươi nói bậy! Tửu lượng của ta rất tốt. Ta a, ta chính là tửu thần ngàn chén không say đây! Cho nên, ta không có say, ngươi mới say thì có!"
Cố Duy Nhất mở miệng, tràn đầy không vui mà ca thán.
Hàng mi kia cau lại gắt gao , còn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng , khiến cho nàng nhìn qua, thật giống như một đứa bé đang giận dỗi.
Thấy vậy, trong lòng Mạc Tiêu Diêu biết, hiện tại nàng đã không nghe gì nữa rồi.
Nếu như tâm tình của nàng không tốt, một lòng muốn say, thì hắn cũng không tiện làm ngược ý của nàng.
Nghĩ tới đây, Mạc Tiêu Diêu không khỏi mở miệng, cứ nói theo lời Cố Duy Nhất.
"Hảo hảo hảo, ngươi không uống say, ngươi là tửu thần, ngàn chén không say."
Nói xong lời cuối cùng, đến chính Mạc Tiêu Diêu cũng không nhịn được cười.
Nhớ lại, đã sống hai mươi bốn năm, chính mình chưa từng có giống như như bây giờ, dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con, đi dỗ dành một người thiếu nữ! ?
Nghĩ đến, hắn hôm nay cũng uống nhiều lắm.
Trong lòng buồn cười , Mạc Tiêu Diêu lại bắt đầu tự rót tự uống , lẳng lặng nhịn thiếu nữ trước mắt uống rượu đến nửa rồ.
Chỉ thấy thiếu nữ này, không chỉ có là đặc biệt nhất mà hắn từng gặp.
Trên giang hồ, mỗi người, khi nhắc tới tà giáo, ai cũng hốt hoảng sợ hãi chán ghét phẫn nộ, cứ nói tà giáo là tội ác tày trời.
Tuy nhiên, cũng chỉ có thiếu nữ trước mắt này, nàng lại không có giống như những người khác.
Nàng lấy thân phận một người ngoài cuộc, tinh tường minh mẫn, công bằng chính trực phân tích giải thích, thật sự làm kinh động lòng người, lại làm cho trong lòng hắn kinh ngạc.
Giờ phút này, thiếu nữ này có dáng vẻ muốn uống thật say mượn rượu quên đời, cũng khiến hắn khó có thể tin nổi.
Thiếu nữ này, thật sự là rất đặc biệt, rất dễ thương . . .
Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạc Tiêu Diêu không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là không che dấu chút nào sự ưa thích và sủng ái. . .
Đối với Mạc Tiêu Diêu đang tự rót tự uống, Cố Duy Nhất giờ phút này, càng là uống tì tì hết chén nọ tới chén kia.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, mắt nhìn cảnh vật cứ thấy lắc la lắc lư.
Thân thể, càng là phảng phất bay lơ lửng ở trên đám mây. Cái loại cảm giác này, quả thực là tuyệt không thể tả.
Một tay cầm ly rượu, Cố Duy Nhất lại từ từ đứng lên, sau đó thất tha thất thểu loạng choạng thân thể, để hưởng thụ thật tốt cảm giác tuyệt đẹp giờ phút này.
Khóe miệng, càng là toe ra với nụ cười hớn hở.
"Ha hả, Mạc Đại ca, hiện tại ta thật vui vẻ, cho nên, ta muốn ca hát!"
"A! ? Thì ra ngươi còn có thể ca hát! ? Vậy ngươi hát xướng đi!"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, gương mặt Mạc Tiêu Diêu đầu tiên là sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Sau đó, hắn càng là làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe , tính toán tán thưởng khen ngợi giọng hát của thiếu nữ trước mắt.
Nhìn thấy Mạc Tiêu Diêu cổ động như thế , Cố Duy Nhất đầu tiên là cười khúc khích, sau đó, lại vùi đầu suy nghĩ một chút.
"Nên hát bài ca nào mới được đây! ? A, có rồi!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất đầu tiên là e hèm trong cổ họng để hắng giọng chính mình, sau đó, hé mở làn môi hồng, nàng liền bắt đầu hát.
"Chia tay ngày đó, ta nhìn ngươi đi xa, tất cả hứa hẹn hóa thành gió bay, một mình đi ở, trong gian phòng rộng lớn trống rỗng kia, yêu cùng đau lẫn lộn trong lòng ta . . ."
"Đêm nhớ tới ngươi, bao nhiêu hy vọng ngươi có thể ở bên cạnh ta, không biết trong lòng ngươi, còn có thể vì ta thay đổi hay không. . ."
"Nếu như ánh mắt của ngươi có thể cho ta, phút chốc phủ xuống. Nếu như ngươi có thể nghe được âm thanh tan nát cõi lòng, đang thầm lặng bảo vệ ngươi, im lặng chờ đợi kỳ tích. . ."
"Nữa rồi nữa rồi nữa rồi nữa rồi. . ."
Cố Duy Nhất hết lần nọ đến lần kia hát những câu tình ca thương tâm . Khi hát đến cuối cùng, cũng không biết chính mình rốt cuộc đã hát cái gì.
Hơn nữa, càng hát, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng thật chua xót, thật uất ức. Cuối cùng, càng là tay nâng bầu rượu, mà 'Oa' một tiếng khóc lớn lên .
"Ô ô ô, ngươi thật sự là một tên hỗn đản, hỗn đản, ô ô ô. . ."
Mạc Tiêu Diêu đang nghe nữ nhân trước mắt kêu như quỷ rống sói tru, khóe miệng còn không kịp giật giật, liền nhìn thấy thiếu nữ trước mắt đang ngây ngốc hát một ca khúc không biết tên, bỗng 'Oa' một tiếng, liền cao giọng khóc lớn lên .
Thiếu nữ trước mắt, đột nhiên khóc như vậy, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu trong lòng giật mình, lập tức bắt đầu trở nên vô cùng lúng túng.
"Duy Nhất, ngươi đừng khóc , đừng khóc . . ."
"Ô ô ô. . . Mạc Đại ca, trong lòng ta khó chịu, thật khó chịu. . ."
Cố Duy Nhất vừa cao giọng khóc lớn, càng là vừa đưa tay, hung hăng đánh vào lồng ngực của mình.
Bởi vì, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình đau quá đau quá. Thật giống như, trái tim của nàng như đang bị thối rữa dần. Khiến cho nàng hận không thể đưa tay, móc trái tim bị thối ra. Nói như vậy, nàng đã không còn trái tim, cũng sẽ không lại đau đớn nữa.
Tuy nhiên, thấy Cố Duy Nhất tự đấm vào lồng ngực của mình như thế , thân hình Mạc Tiêu Diêu chợt lóe, nhanh chóng đi tới bên người Cố Duy Nhất.
Hắn duỗi bàn tay ra, liền gắt gao bắt chặt bàn tay nhỏ bé của Cố Duy Nhất, ngăn cản hành động tự mình hại mìnhcủa nàng.
Trên gương mặt xinh đẹp kia, hai hàng lông mày cau lại, gương mặt, đều là không che dấu nổi lo lắng.
"Đừng đánh nữa, Duy Nhất. . ."
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, cũng không biết nên an ủi thiếu nữ trước mắt này như thế nào.
Dù sao, thiếu nữ này, khóc thương tâm như vậy, khổ sở như vậy.
Nước mắt của nàng liền phảng phất như cơn hồng thủy phá đê, cứ như vậy tốc tốc rơi xuống, dẫu làm thế nào đều không sao dừng lại nổi rồi.
Chứng kiến dáng vẻ nàng khóc khổ sở như vậy, Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy, trong lòng trở nên khó chịu.
Đối với chuyện nên an ủi người khác như thế nào, hắn không hiểu.
Dù sao, cho tới bây giờ, hắn từ nhỏ một thân một mình, chưa từng cảm giác được, cái gì là ấm áp. Nên tự nhiên, cũng không từng để ý quan tâm đến bất luận kẻ nào.
Tuy nhiên, thiếu nữ trước mắt này, cũng là ngoại lệ. . .
Chứng kiến nàng hiện tại, khóc thương tâm như thế, hắn thật sự hận không thể bầm thây vạn đoạn cái kẻ đã khiến cho nàng thương tâm khổ sở như thế!
Liền vào lúc trong lòng Mạc Tiêu Diêu tức giận nghĩ vậy, Cố Duy Nhất giờ phút này chỉ cảm thấy cực kì đau lòng. Gương mặt xinh đẹp của nam nhân trước mắt kia , càng là từng chút một biến thành gương mặt tuấn tú vô song đã để cho nàng nhớ thương, đau lòng khổ sở .
Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt càng là cũng không hề chớp mắt nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, tùy ý để cho nước mắt trong khóe mắt , từ từ lăn qua hai gò má đỏ bừng kia.
Nhìn thấy nữ nhân trong lòng, đột nhiên trở nên im lặng , Mạc Tiêu Diêu thấy vậy, không khỏi cúi đầu vừa nhìn.
Chỉ thấy thiếu nữ trong lòng, đôi mắt nhung giờ phút này đang chứa đầy uất ức bi thương , mà nhìn chính mình chằm chằm.
Ánh mắt ai oán, thần sắc đau thương kia, càng là khiến Mạc Tiêu Diêu nhìn đến trái tim đều mơ hồ nhói lên một cái.
"Duy Nhất. . ."
Mạc Tiêu Diêu mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng.
Chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt, thật đáng thương, nhưng cũng thật mỹ lệ. . .
Xinh đẹp, khiến tim hắn đập dồn dập, cuối cùng, càng là không kìm hãm được, vươn tới đôi môi kiều diễm ướt át kia của nữ nhân gần hơn, lại tới gần. . .
Từng tấc từng tấc một, liền vào lúc đôi môi Mạc Tiêu Diêu, sắp sửa bao trùm lên cái miệng nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất. Đột nhiên, '"ầm" một tiếng, một tràng tiếng sấm vang dội, phút chốc vang lên.
Tiếng sấm âm lượng lớn, kèm theo tia chớp trắng lóa kia, cơ hồ phải như bổ đôi cả thiên địa.
Cùng với tiếng sấm vang dội này vang lên, Cố Duy Nhất vốn đang cao giọng khóc lớn , đột nhiên cả người phảng phất như tỉnh táo lại.
Nàng mở to đôi mắt, môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.
"Sắc trời không còn sớm , hắn đã trở về, ta muốn đi gặp hắn!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất tức thì nhanh chóng xoay người, liền chạy nhanh tới cửa ra vào.
Khóe mắt, càng là chưa từng liếc nhìn Mạc Tiêu Diêu nữa. Phảng phất, Mạc Tiêu Diêu dường như không tồn tại . . .
Thấy vậy, Mạc Tiêu Diêu trên mặt sửng sốt, đôi mắt mở to. Lập tức, chân mày nhẹ nhàng cau lại một cái, một vẻ mất mát, liền từ từ hằn lên đuôi lông mày của hắn.
Chẳng lẽ, ở trong lòng thiếu nữ này , sớm đã có người khác! ?
Hiện tại, nàng đang khổ sở vì người kia. Cho nên, ở trong mắt nàng, trừ người kia ra, liền cũng không dung nạp được những người khác nữa, bao gồm. . . Hắn! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Tiêu Diêu, không khỏi nổi lên những tia cảm giác mất mát .
Chỉ là, còn không chờ Mạc Tiêu Diêu suy nghĩ nhiều mặt khác, lại thấy thiếu nữ kia đã thất tha thất thểu chạy đi ra ngoài. Lo lắng xảy ra bất ngờ, thân hình Mạc Tiêu Diêu chợt lóe, nhanh chóng chạy theo đi ra ngoài.
. . .
Cố Duy Nhất cũng không biết, chính mình rốt cuộc làm như thế nào trở lại hoàng cung.
Chỉ là giờ phút này, đầu óc nàng phảng phất như bị nhồi vào đầy đất thó, nàng không nghĩ tới điều gì nổi. Chỉ là trong lòng, lại kiên định được một việc, đó chính là
Nàng muốn đi nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong!
Cho dù trong lòng Độc Cô Ngạo Phong, phải chăng là đã có rồi người khác, thì nàng hiện tại vẫn muốn thấy hắn!
Trong lòng kiên định nghĩ vậy, sau khi Cố Duy Nhất trở lại hoàng cung, dưới ánh mắt đầy vẻ không dám tin của cung nhân bốn phía, trước tiên, liền chạy vào cung điện của Độc Cô Ngạo Phong.
Chỉ là, ở trong cung điện lớn như thế kia, lại không thấy bóng dáng của Độc Cô Ngạo Phong.
Vì vậy, Cố Duy Nhất lại nhanh chóng vọt tới Ngự Thư Phòng.
Vốn tưởng rằng, ở Ngự Thư Phòng sẽ được nhìn thấy nam nhân làm cho nàng nhung nhớ đã lâu . Nhưng mà, bên trong Ngự Thư Phòng cũng không có.
Thấy vậy, đầu óc Cố Duy Nhất đều đần độn.
Chẳng lẽ là, Độc Cô Ngạo Phong hắn, chưa có trở về, tất cả, đều là mộng sao! ?
Liền vào lúc Cố Duy Nhất ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đã lâu, liền chậm rãi vang lên từ phía sau nàng.
"Duy Nhất, ngươi là Duy Nhất sao! ?"
Giọng nói phía sau , quen thuộc như vậy, trầm thấp, khàn khàn, mang theo vài phần tra hỏi nghi hoặc. Nhưng so với giọng nói ba năm trước đây, giống nhau như đúc.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, thân thể, càng là không khỏi chấn động mãnh liệt.
Chỉ là, Cố Duy Nhất cũng không dám lập tức xoay người sang chỗ khác.
Bởi vì, nàng đang sợ hãi.