Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 54: Cẩm lý 3




Bây giờ gần đến giữa trưa, bên trong Ngự Thiện Phòng, mọi người đang vội vội vàng vàng như lửa bỏng dầu sôi.
Vừa đi vào Ngự Thiện Phòng, đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy bên trong Ngự Thiện Phòng có hơn trăm người, mỗi người đều có một trách nhiệm.
Kẻ thái rau thì thái rau, ai vo gạo thì vo gạo, thợ nhóm lửa thì đốt lò, người xào rau thì xào rau. Tất cả mọi người đều vội vàng, chỉ hận ngày đó ba mẹ sinh ra mình không thể có nhiều hơn mấy tay mấy chân...
Nhìn hơn trăm người đang không ngừng bận rộn, Nhạc Đồng Đồng không khỏi tặc lưỡi.
Chậc chậc chậc, không hổ là hoàng cung nha! Vẫn là không giống những nơi khác!
Chỉ là một ngự thiện phòng thôi mà đã có nhiều người như vậy , chớ nói chi là bên trong hoàng cung còn có rất nhiều cung nhân.
Trong lòng cảm thán, lúc này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc quét nhanh một lượt, liền để ý tới một người trung niên cao lớn đang chạy vội.
Mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người Đồng Nhạc Nhạc đã nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt bàn.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Đồng Nhạc Nhạc, quả thật vẫn doạ người trung niên đang bận rộn sợ mất mật.
Thân thể cứng đờ, đôi mắt mở to, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Chỉ là, đến khi nhìn rõ ràng, đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, chính là một con Tiểu Bạch Điêu lông xù, toàn thân trắng như tuyết thì trên mặt không khỏi sửng sốt.
"A, cái con này. Đây không phải là sủng vật Hoàng thượng mới mang về sao? Hình như gọi là Phượng Hoàng điêu linh tinh gì đó..."
Nghe thấy người trung niên nói như vậy, mọi người đang bận rộn một bên cũng nối đuôi nhau sửng sốt.
"Đúng vậy, Trương tổng quản, lần trước tôi có thấy con Phượng Hoàng Điêu này một lần. Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn từ xa, thế nhưng con Phượng Hoàng Điêu này đặc biệt dễ thương như vậy. Hơn nữa trên trán nó còn có ấn kí hình ngọn lửa, làm cho người ta đã gặp là không thể quên được!"
"Đúng vậy, ta còn nghe cung nữ hầu hạ Hoàng thượng trong Dưỡng Tâm Điện nói, bây giờ Phượng Hoàng Điêu này rất cao quý, nghe nói bởi vì nó cứu Hoàng thượng một mạng, quả thật Hoàng thượng đối đãi với nó như ân nhân cứu mạng, cho dù ăn uống ngủ nghỉ, cũng đều có con Phượng Hoàng Điêu này ở một bên!"
"Đúng vậy, ta còn nghe nói, Hoàng thượng còn tự mình đút cho Phượng Hoàng Điêu này ăn! Có thể nghĩ, Phượng Hoàng Điêu này có phân lượng không nhẹ trong lòng Hoàng thượng của chúng ta..."
Hoàng cung tuy lớn, căn bản cũng không có bí mật gì đáng nói.
Cho nên, những việc lặt vặt này, chưa được một lát, đã truyền khắp cả hoàng cung .
Nghe thấy bàn luận của mọi người bốn phía, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.
Không nghĩ tới hiện tại chính mình trở thành con chồn nổi danh rồi!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Trương tổng quản nghe được mọi người bốn phía bàn luận, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng có vẻ kinh ngạc.
"Chậc chậc chậc, đời trước Phượng Hoàng Điêu này có tích phúc khí gì sao? Lại có thể khiến Hoàng thượng sủng ái như vậy! Chỉ là, tiểu điêu nhi này đến chỗ này của ta, rốt cuộc là để làm gì?"
Ngay lúc Trương tổng quản mặt mày nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc nghe bọn họ nói nhiều như vậy rốt cuộc nói đến điểm quan trọng, lập tức ném con Cẩm Lý ( cá chép đỏ) trong miệng đến trước mặt Trương tổng quản.
Nhìn Cẩm Lý bị ném tới trước mặt bản thân, Trương tổng quản lập tức sửng sốt.
Sau đó lão từ từ ngước gương mặt đầy vẻ kinh ngạc lên mà nhìn Phượng Hoàng Điêu lông xù đang ngồi xổm trước mặt .
Khi thấy bộ dạng thèm nhỏ rãi của Phượng Hoàng Điêu kia, Trương tổng quản không khỏi thử thăm dò, dè dặt hỏi.
"Ý ngươi là, muốn ta nấu chín Cẩm Lý này cho ngươi ăn sao?"
Mặc dù biết trước mắt này, chỉ là một con thú nhỏ, nhưng khi nhìn vào một đôi mắt vô cùng trong suốt, ánh mắt hiện đầy linh khí, thì Trương tổng quản liền không tự chủ được mà thốt ra lời này.
Mọi người bốn phía nghe vậy, không khỏi mở miệng cười nhạo.
"Ha hả, Trương tổng quản, đây chẳng qua là một con tiểu điêu nhi mà thôi, làm sao nghe hiểu được ngài nói cái gì?"
"Chính là chính là. . ."
Nghe được mọi người bốn phía nói như vậy, gương mặt già nua của Trương tổng quản lập tức buồn bực, cũng hiểu được hành động mới vừa rồi của mình có hơi đần độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.