Thì ra Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong trong truyền thuyết , người mà khiến cho mọi người trong cung vừa nghe đã thấy đau đầu, liền chính là cái bộ dạng này a!?
Tướng mạo quả là không tồi, chỉ là, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo nên vừa nhìn liền biết, đây là hạng người tính khí nóng nảy không an phận!
Làm thế nào hai huynh đệ, trông mặt mũi không sai biệt lắm, cá tính lại hoàn toàn không giống nhau !?
Hơn nữa, nhìn thấy thiếu niên trước mắt vào giờ phút này một tay đang túm lấy mình, khó chịu muốn chết.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức giãy dụa thân thể phản đối.
"Mẹ nó! Hỗn đản! Thả ta xuống!"
Thiếu niên này, tướng mạo cũng đẹp mắt, nhưng làm thế nào lại không hiểu lễ phép như vậy !?
Lần đầu tiên gặp mặt liền bắt nàng như vậy, khiến nàng cảm thấy chán ghét!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa hung hăng quẫn động thân thể, muốn tránh thoát khỏi ràng buộc của thiếu niên.
Mặt khác nàng hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt để tỏ vẻ phản đối!
Dù sao, từ sau khi đi tới triều đại này đến giờ, Đồng Nhạc Nhạc luôn được vị đế vương trẻ tuổi Huyền Lăng Thương hết mực sủng ái, chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy! ?
Mẹ nó!
Mặc dù hiện tại nàng là một con chồn, nhưng chồn cũng có tôn nghiêm của chồn !!!
Giận !!!
Đối với vẻ mặt đầy tức giận của Đồng Nhạc Nhạc, sau khi Huyền Lăng Phong chỉ một tay tóm được con tiểu điêu này nhi, liền dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, chăm chú đánh giá con tiểu điêu được hoàng huynh sủng ái này đến đây đi.
Phải biết rằng, hoàng huynh hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không thích gần gũi với bất kỳ động vật nhỏ nào. Tại sao lúc này đột nhiên lại nuôi một con tiểu điêu nhi !?
Ban đầu khi nghe cung nhân bẩm báo, hắn còn có chút không dám tin đâu !?
Cho nên, khi nhìn thấy con tiểu điêu nhi này vừa vào đến Ngự Thư Phòng, liền chạy thẳng tới trong lòng hoàng huynh, Huyền Lăng Phong đúng là sinh ra hứng thú thật lớn .
Hiện nay nhìn một cái, đôi mắt lập tức sáng ngời.
"Chậc chậc chậc! Không ngờ quả thật là con Phượng Hoàng Điêu trong truyền thuyết đã biến mất trên trăm năm !"
Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày đầy niềm vui bất ngờ.
Ban đầu lúc mà nghe được hoàng huynh của mình có sủng vật là một con Phượng Hoàng Điêu , hắn còn không tin.
Dù sao, Phượng Hoàng Điêu đã biến mất trên trăm năm, làm thế nào mà xuất hiện được! ?
Hiện tại đã nhìn thấy!
Chỉ thấy tiểu tử kia trên tay mình, toàn thân lông trắng như tuyết cực kì mềm mại, tứ chi ngắn tũn, thân hình thon thả, tai hình tam giác,cái miệng nho nhỏ.
Một đôi mắt đen lúng liếng, phảng phất như màu đen của mã não thạch, rất đẹp!
Chỉ là, thu hút ánh mắt của người ta nhất, có lẽ chính là ấn ký Hỏa Diễm trên trán kia!
Một dấu ấn đỏ như lửa, nằm ở giữa trán trắng như tuyết, rất là chói mắt!
Cũng khiến cho này con Phượng Hoàng Điêu trước mắt vốn đã dễ thương không thôi, lại tăng thêm vài phần đặc biệt và tôn quý!
Càng nhìn, Huyền Lăng Phong càng thích.
"Ha hả, Phượng Hoàng Điêu này vóc dáng thật đáng yêu! Nếu hiện tại là Phượng Hoàng Điêu đã biến mất hơn trăm năm, hoàng huynh ngươi, con Phượng Hoàng Điêu này, có lẽ chính là con Phượng Hoàng Điêu duy nhất trên thế gian này! Để ta nhìn xem, Phượng Hoàng Điêu này rốt cuộc là giống cái hay là giống đực. Nếu mà mang đi phối giống , sau này khẳng định sẽ sinh rất nhiều Phượng Hoàng Điêu!"
Huyền Lăng Phong vừa nói, một bên vừa vạch đi cái đuôi đang che mất hạ thân Đồng Nhạc Nhạc.
Phải biết rằng, Đồng Nhạc Nhạc nói như thế nào, cũng là một cô nương! Cho nên, sau khi Huyền Lăng Phong dùng một tay xách nàng, nàng theo bản năng cụp cái đuôi lại che kín dưới thân mình.
Bị thiếu niên đáng ghét trước mắt này xách lên, Đồng Nhạc Nhạc đã chịu đựng, cố kìm nén khi bị lăng nhục.
Hiện nay, khi nghe thấy lời nói của thiếu niên này, Đồng Nhạc Nhạc càng nổi cáu!
Mẹ nó !?
Phối giống!!???
Từ như vậy chỉ dùng cho động vật, lại dùng cho nàng, quả thực là một sự sỉ nhục lớn !?
Mẹ nó! Ngươi mới đi mà phối giống! Cả nhà các ngươi đi mà phối giống !!!