"Trời ạ! Ngươi đang đùa giỡn ta sao! ? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì bây giờ! ? Ta, nên làm cái gì bây giờ! ?"
. . .
Từ sau khi đọc quyển sách cổ thuật kia, mấy ngày nay Đồng Nhạc Nhạc đều có vẻ buồn bực không vui.
Bởi vì, nàng đang lo lắng, cũng không biết nàng trong tương lai rốt cuộc như thế nào.
Rời khỏi hoàng cung, hay là mỗi ngày cứ phải lo lắng đề phòng sống ở bên cạnh Huyền Lăng Thương ! ?
Nàng không biết được , sau này lúc hóa thân thành hình người mà bị Huyền Lăng Thương bắt được, hậu quả khi đó sẽ như thế nào.
Đến lúc đó, bí mật của nàng, khẳng định sẽ bại lộ.
Huyền Lăng Thương sẽ nghĩ như thế nào! ?
Sẽ coi nàng như yêu ma quỷ quái sao! ?
Nàng cầm quyển sách lén lút nhìn Huyền Lăng Thương????
Không, câu chuyện xưa giữa Bạch nương tử và Hứa Tiên đã nói cho nàng biết, việc như vậy là không có kết cục tốt. Lá gan nàng nhỏ nên không dám đón nhận kết quả mà nàng chưa biết này . . .
Chínhlà nàng bây giờ lại đều không làm gì được, chỉ có thể mỗi ngày lo lắng đề phòng
Tâm tình vẫn là không tốt lên không được.
Đối với biến hóa của Đồng Nhạc Nhạc mấy ngày nay, Huyền Lăng Thương đều nhìn thấy trong mắt.
Lúc này là sau giờ ngọ, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, vạn dặm không một bóng mây.
Ánh nắng vàng rực rỡ kia đang xuyên thấu qua những chiếc cửa sổ chạm trổ chiếu vào chênh chếch.
Khí trời như vậy thật là tốt, bình thường con tiểu điêu nhi này đều sẽ ra ngoài đi dạo chơi cho đến lúc bữa tối mới có thể trở về tìm hắn.
Chỉ là mấy ngày nay, con tiểu điêu nhi này lại dường như thay đổi tính tình , cũng không đi ra ngoài chơi.
Mỗi ngày đều có vẻ uể oải, đối với chuyện gì cũng đều không có hào hứng thực hiện.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương suy nghĩ trăm điều cũng không giải đáp được.
Sau đó hắn tưởng con tiểu điêu này không thoải mái, liền thỉnh ngự y đến đây kiểm tra.
Ngự y lại nói, tiểu điêu này là bởi vì làtâm tình bị áp chế, mới dẫn đến buồn bực không vui.
Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương càng thêm nghi hoặc.
Hỏi tiểu thái giám hầu hạ con tiểu điêu này, thì chỉ nói tiểu điêu nhi này gần nhất đều ở Tàng Thư Các chơi đùa. Chỉ là không biết tại sao, mấy ngày trước đây từ Tàng Thư Các trở về, liền thành bộ dạng này.
Nguyên nhân như thế nào, không người nào biết.
Càng là như thế, trong lòng Huyền Lăng Thương càng là lo lắng.
Trong lúc đang lo lắng thì giờ phút này, một tiểu thái giám đột nhiên vội vã tiến vào từ bên ngoài.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lan Lăng Vương đến."
"Uh, truyền hắn đi lại đây !"
Nghe được người đến bẩm báo, Huyền Lăng Thương chỉ là thản nhiên nói.
Tiểu thái giám nghe vậy, lập tức một mực cung kính lui xuống.
Một khắc sau, bóng dáng Lan Lăng Thiệu Giác liền lập tức xuất hiện ở bên trong Ngự Thư Phòng.
Con ngươi đen nháy ngước lên, nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác đang sải bước đi vào. Đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
Chỉ thấy nam nhân mặc một chiếc áo trường sam trắng như tuyết. Bên trên áo có thêu hai cành Thúy Trúc,Thúy Trúc uốn lượn từ ngực nam nhân đến dưới chân. Cùng với bước chân nam nhân từ từ đi tới, ống tay áo bỗng tung bay trông quả thực là tao nhã!
Mái tóc dài đen nhánh, chỉ là tùy tiện được túm thành một chùm nhỏ, phần còn lại xõa ở phía sau, phủ xuống hai vai. Gương mặt kia vốn là tuấn tú vô song càng tăng thêm sự nho nhã, hiền hậu!
Mi dài cong như cành trúc, mắt đen như than, mũi cao môi đỏ mọng, mỗi một bộ phận đều phối hợp hoàn mỹ.
Hơn nữa, điều khiến cho người ta động lòng nhất là nụ cười phơn phớt thấp thoáng trên khóe miệng nam nhân trông thực mê người.
Phảng phất, coi như trời sụp đổ xuống, thì nụ cười ở khóe miệng nam nhân cũng sẽ không mất đi.
Cho dù lúc nào cũng thế, nam nhân này đều làm cho người ta có một cảm giác thoải mái, ấm áp như vậy.
Giống như một cơn gió thoảng tháng ba, dễ chịu thoải mái mê người như thế . . .
Thấy nam nhân áo trắng trước mắt này đang tao nhã bước tới, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc lại không tự chủ được hiện lên chuyện đêm mười lăm trăng tròn ( là chuyện hóa thân thành người.)
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tim đập dồn dập, ngượng ngùng vô cùng hai trảo che mặt ,.Lan Lăng Thiệu Giác chính lúc đi vào Ngự Thư Phòng . Nhìn thấy phản ứng của tiểu điêu trong lòng Huyền Lăng Thương , khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức mặt mày giãn ra, cười phá lệ sung sướng.
"Ha hả, tiểu điêu nhi này là đang thẹn thùng sao! ?"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói như vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi đưa mắt xuống nhìn tiểu điêu đang nằm trong lòng mình.
Vừa vặn thấy tiểu điêu nhi vốn là tâm tình mệt mỏi , dường như phi thường ngượng ngùng mà lấy hai trảo che mặt.
Thấy vậy, huyết mâu Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, lại trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.
Chỉ cần tiểu điêu nhi này không uể oải mệt mỏi như vừa rồi là tốt rồi.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Huyền Lăng Thương như là nghĩ đến cái gì . Huyết mâu vừa ngước lên, liền rơi ở trên người Lan Lăng Thiệu Giác đang đứng trước mặt mình.
"Chuyện mà trẫm để ngươi xử lý , đều làm tốt sao! ?"
Nghe thấy Huyền Lăng Thương hỏi, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức mở miệng trả lời:
"Đã xử lý tốt . Ngoài ra hôm nay có Bắc Vũ Quốc mang vào cung không ít vàng bạc châu báu và Thiên Sơn Tuyết Liên. Đây là danh mục nhữngvật phẩm tiến cống này ."
Lan Lăng Thiệu Giác vừa nói, vừa đưa giấy tờ trên tay cho Huyền Lăng Thương .