Nghe thấy thế, Đông Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người cứng đờ.
Nàng giương gương mặt nhỏ nhắn tinh tế nhìn trân trối mà không dám tin.
Nàng trừng mắt thật to, con ngươi như sắp rớt ra ngoài, lắp bắp nói:
“Cái…cái gì? Chà rửa tất cả nhà xí trong cung?"
Trời ạ!
Đây chẳng phải là muốn nàng chết còn tốt hơn sao?
Phải biết rằng, nhà xí ở cổ đại không giống với nhà vệ sinh ở hiện đại, cọ rửa một chút thì sạch sẽ!
Nhà xí ở đây được dùng đều là dùng thùng chứa phân.
Vừa nghĩ đến Tô công công muốn mình phải cọ rửa các thùng phân bẩn thỉu như vậy, Đông Nhạc Nhạc không khỏi liên tưởng đến nào là phân kinh tởm, nào là nước tiểu linh tinh…
Dạ dày nàng bắt đầu cuồn cuộn.
Trên gương mặt trắng nõn hiềm thấy của nàng càng lúc càng xanh lè, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ muốn bất tỉnh.
Đối với vẻ mặt như sắp chết của Đồng Nhạc Nhạc, Tô công công lấy làm rất hưởng thụ, càng tỏ ra vẻ đắc ý, nụ cười trên khóe miệng càng tỏ ra nham hiểm đắc ý.
"Ha ha. Đúng vậy! Thế nào, không được sao? Chẳng lẽ tối hôm qua ngươi được Lan Lăng Vương bảo hộ một lần, thì ngươi liền cho rằng bản thân mình ưu tú hơn người sao !?"
Nói tới đây, Tô công công nhíu mắt lại, trong mắt không ngừng lóe ra từng tia sắc lạnh.
"Hừ! ta nói cho ngươi biết, cho dù là ai bảo hộ ngươi đi nữa thì ngươi cũng chỉ là một tên nô tài hèn mọn! Là nô tài thì phải có bổn phận và nhận thức của nô tài! Bây giờ ta muốn ngươi đi chà rửa thùng phân, ngươi dám không nghe sao?"
Những lời nói tàn nhẫn của Tô công công khiến cho mọi người câm như hến, tất cả đều không dám lên tiếng.
Câu nói cuối cùng kia càng lộ rõ sự khiêu khích và uy hiếp. Đây rõ ràng là nói với Đồng Nhạc Nhạc rằng ở đây hắn có chức vị lớn nhất, nếu như nàng không làm theo, cho dù là hắn có muốn nàng chết thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Đồng Nhạc Nhạc nghe xong những lời khinh thường cùng uy hiếp đó, trong lòng nàng tràn đầy tức giận, lúc này nàng thật sự rất muốn giết người.
Dù nàng là cô nhi, nhưng từ nhỏ đến lớn, tuy là cô nhi nhưng nàng được mọi người xung quanh đối xử rất tốt, chưa bao giờ nàng phải chịu ủy khuất nhục nhã như thế.
Nếu như ở hiện đại, bị người khác uy hiếp lăng nhục như vậy, nàng khẳng định sẽ không nói hai lời mà liền hung hăng dạy dỗ người đó một trận rồi mới nói sau.
Là ngươi kiêu ngạo, là ngươi tai quái !!!
Bất đắc dĩ…
Nơi này chính là triều đại phân rõ tôn ti trên dưới, bên trong hoàng cung này, quan lớn xưa nay có thể đè nén người ta chết được!
Nếu như bây giờ nàng hành hung Tô công công giống như trước đây, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nàng sẽ không thể sống được đến sáng mai...
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là ... Cắn răng nhẫn nhịn!!!
Dù trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tức giận, nhưng nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hai tay giấu trong ống tay áo đã nắm thành quyền thật chặt, đầu ngón tay cắm sâu vào trong da thịt, nhưng nàng vẫn không thấy đau!
Đồng Nhạc Nhạc âm thầm thề, đừng để cho nàng có cơ hội! Bằng không, nàng nhất định sẽ không tha cho hắn, nàng phải làm cho hắn quỳ trên mặt đất mà gọi nàng là cô nãi nãi!
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc không ngừng căm phẫn trong lòng, Tiểu Quế Tử đứng bên cạnh, nhìn thấy một bên ánh mắt tràn đầy hung hãn, độc ác của Tô Công Công, một bên Đồng Nhạc Nhạc tức giận đến đỏ cả mặt .
Tiểu Quế Tử sợ Đồng Nhạc Nhạc nhịn không được làm ra chuyện gì dại dột, nên hắn bất chấp tất cả, lập tức quỳ rạp xuống đất, cầu xin Tô Công Công:
“Xin Tô Công Công bỏ qua cho, Tiểu Nhạc Tử không có ý tứ gì khác, thỉnh Tô Công Công không nên tức giận”
Tiểu Quế Tử quỳ trên mặt đất cầu xin, trong lòng không ngừng khẩn trương.
Trên gương mặt bầu bĩnh của hắn không che giấu được sự lo lắng và căng thẳng. Hắn rất sợ Tô Công Công thật sự muốn xử phạt Đồng Nhạc Nhạc.
Đồng Nhạc Nhạc vốn là tức giận đến mức muốn giết người, nghe những lời này của Tiểu Quế Tử, nhìn lại hắn lúc này đang vô cùng khẩn trương cầu khẩn Tô Công Công.
Thấy vậy, lửa giận trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức tan biến mất, đổi lại nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và cảm động!
Ở bên trong hoàng cung này, mạng người còn rẻ hơn rau cỏ, mọi người vì bảo toàn mạng của mình, đều là bo bo giữ mình, thế nhưng Tiểu Quế Tử lại nhiều lần giúp đỡ nàng như vậy…
Một phần tình nghĩa này, sao khiến cho nàng không khỏi cảm động chứ?
Trái ngược với sự cảm động của Đồng Nhạc Nhạc, sau khi nghe những lời của Tiểu Quế Tử, Tô Công Công hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức nhìn sang Đồng Nhạc Nhạc.
“Ngươi thật sự không có ý tứ đó sao?”
Giọng Tô Công Công tràn đầy xem thường cùng giễu cợt.
Nghe thấy những lời không có ý gì hay ho kia cùng với gương mặt tô son điểm phấn lộ ra ánh mắt hung ác, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thật sự hắn rất đáng ăn đòn.
Chẳng qua là, nhìn Tiểu Quế Tử đang quỳ rạp xuống đất không ngừng vì mình mà cầu xin, nàng đành cắn răng nói:
“Tô Công Công, nô tài thật sự không có ý tứ đó, nô tài sẽ làm thật tốt những gì Tô Công Công phân phó, nô tài sẽ không để Tô Công Công thất vọng”
Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này cơ hồ là phát ra từ kẽ răng.
Nàng tức giận đến muốn nội thương, nhưng để bảo vệ tính mạng và không phụ lòng của Tiểu Quế Tử, nàng nhịn!
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, lại nhìn thấy rõ ràng nàng vô cùng tức giận, nhưng không thể không cúi đầu, Tô Công Công không khỏi lấy tay che miệng cười đắc ý.
“Aaaaa… coi như ngươi thức thời!”
Nói xong lời này, hắn liền ly khai, có điều trước khi đi, hắn hướng mắt đến Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt trở nên âm u và khinh thường.
Đáp lại hành động này của hắn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khẽ nhếch môi.
Sau khi Tô Công Công đi khỏi, mọi người xung quanh cũng dần tản ra.
Chỉ có vài tiểu thái giám đứng lại cùng Đồng Nhạc Nhạc đồng thời đưa ánh mắt đầy thông cảm nhìn nàng.
“Tiểu Nhạc Tử, ngươi thật đáng thương, cũng vì gương mặt này của ngươi, Tô Công Công nhất định sẽ hận chết ngươi”
“Đúng vậy, nhưng mà, vì mạng sống, Tiểu Nhạc Tử ngươi sau này làm việc gì cũng phải nhẫn nhịn. Dù sao trong hoàng cung này, chuyện sống chết của nô tài là chuyện không đáng để nhắc đến.”
“Đúng, đúng, Tiểu Nhạc Tử, nhịn một chút, mọi chuyện liền trôi qua.”
Đối với sự quan tâm của mọi người xung quanh, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết giật giật khóe miệng, nụ cười bất đắc dĩ , so với khóc càng khó coi hơn.
“Cảm tạ các ngươi quan tâm, các ngươi nhanh đi làm công việc của mình đi.”
Thẳng đến khi mọi người đã đi hết, Đồng Nhạc Nhạc lại đem ánh mắt đặt trên người Tiểu Quế Tử,
Càng nhìn Tiểu Quế Tử, ánh mắt nàng càng không che dấu được xúc động.
“Tiểu Quế Tử, lúc nãy ngươi nói đỡ cho ta, ta không biết phải cảm kích ngươi như thế nào. Vì ta mà ngươi đắc tội với Tô Công Công, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nghĩ đến con người Tô Công Công lòng dạ hẹp hòi, Đồng Nhạc Nhạc liền vì Tiểu Quế Tử mà không khỏi lo lắng.
Người nghĩa khí như Tiểu Quế Tử thế gian này ít có, nàng quả thật không muốn Tiểu Quế Tử vì chuyện của nàng mà bị Tô Công Công gây khó dễ.
Sau khi nghe Đồng Nhạc Nhạc nói những lời lo lắng này, Tiểu Quế Tử chỉ mở miệng cưởi một tiếng như không có gì đáng ngại:
“Không có việc gì! Đi ra ngoài, bằng hữu giúp nhau là chuyện nên làm. Chẳng lẽ, ta và Tiểu Nhạc Tử ngươi không phải là bằng hữu sao?
“Ha ha, đúng vậy, bằng hữu, chúng ta là bằng hữu, phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta, Tiểu Nhạc Tử, ở đây xin thề, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tiểu Quế Tử ngươi có việc, cho dù ta có liều cái mạng này, ta nhất định cũng sẽ giúp ngươi!”
“Ha ha, được!”
Gió mát chầm chậm thổi tới, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, tình bằng hữu giữa hai người cứ như vậy mà dần lớn lên.