Đường Chuyên

Chương 11: Người bất thường ngựa cũng bất thường




Mặc kệ bọn họ, ai bảo ta là quan chứ, sau này bọn họ biết cái lợi trong đó sẽ cám ơn ta, nhìn bọn họ từng người nhảy vào thùng nước muối, Vân Diệp co cẳng chạy ra bên sông, nước muối dính vào chỗ mẫn cảm đau chết, tên khốn Trình Xử Mặc đã chạy trước rồi.
Khung cảnh bên sông đúng là tráng lệ, ba trăm hán tử chỉ quấn mỗi khố ngồi bên đống lửa, tây cầm bánh hành, ăn thịt dê, trông mà đến tởm. Không ai nói gì cả, chỉ nghe thấy tiếng nhai nhồm nhoàm, tiếng húp canh xùm xụp.
Vân Diệp thấy hình như là nhìn nhầm, ba nghìn cái bánh hỏa đầu quân và hai phụ nhân làm nửa ngày biến mất tích, cái bánh này Vân Diệp chỉ ăn nổi hai cái, ăn thêm một miếng thịt dê là bụng no nứt rồi, thế mà cái đám chết tiệt kia mặt còn đầy oán trách, nói là ăn chưa no, vừa ưỡn cái bụng như trống vừa ợ nói đồ ít quá, ngày mai bọn họ đi săn, nhất định bắt hê dê của đất Lũng về. Thịt dê phải ăn thế này mới có vị, trước kia ăn phí hết thịt, bánh cũng ngon, vợ mình mà không làm nổi bánh thế này, trở về đánh cho một trận.
Hai phụ nhân che mặt khuân một cái sọt lớn tới, bên trong là rau dại như bồ công anh, địa cốt bì, có lợi cho tiêu hóa và giải độc, cũng là món rau dại thượng phẩm. Vân Diệp cũng lấy hai miếng cho vào miệng nhai, cả ngày ăn nhiều thịt quá bị bệnh dạ dày, vốn dùng trà là tốt nhất, không có đành ăn cỏ vậy.
Trình Xử Mặc thấy Vân Diệp ăn, bản thân cũng học theo, thế là mỗi người lấy một ít để ăn. Chẳng nói cho bọn họ biết nguyên nhân, làm theo là được, làm gì có lắm chuyện cho mà hỏi như thế. Không thấy Trình Xử Mặc cầm quân à, lấy mấy nắm đấm là đủ rồi. Vượng Tài thật là ngoan, chả bao giờ hỏi gì, tới rỏ ăn cỏ, tri kỷ nhất của mình là nó rồi.
Ban ngày bận rộn hình như không làm tiêu hao hết tinh lực của đám người này, tên nào tên nấy ngây ra nhìn trăng không ngủ. Hán tử già nhất vuốt bộ râu tang thương, ngâm nga một bài hát, nghe nửa ngày mới hiểu nổi:" Khi ta đi, dương liễu quyến luyến, khi ta về, gió tuyết bay bay." Lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai câu đó, bao năm chiến loạn này cuối cùng hi vọng bình định, đoán chừng ai cũng thấy quá đủ với cuộc sống lưu tán hỗn loạn rồi, người sống sót sau chiến trận đều đầy khao khát cùng sợ hãi về cuộc sống ổn định. Không biết người thân kia có còn hay không, khi ra đi là mùa dương liễu xanh ngắt, nàng quyết luyến nắm tay ta không cho ta đi. Nay ta về rồi, vì sao chỉ có tuyết lớn tung bay?
Vân Diệp biết nguyên ý không phải giải thích như thế, nhưng lúc này y thực sự không nghĩ ra ngụ ý nào thỏa đáng hơn thế. Lần đầu tiếp xúc với thế giới tinh thần của n gười thời Đường, Vân Diệp thậm chí cảm thấy mình là người thời Đường chính cống, nếu không vì sao tim lại đau như thế.
Công danh sắp tới tay, tân binh vì câu này mà nhiệt huyết sôi trào, nhưng binh sĩ lâu năm thì không, bò được ra từ đống người chết là may mắn rồi, tuyệt đối không đem mạng sống ra đi đổi thứ hư vô xa xăm, sống gặp người nhà là khao khát lớn nhất của họ.
Vân Diệp nằm ngửa trên thảm tắm ánh trăng, Trình Xử Mặc thì hứng thú kéo đi kéo lại cái khóa giây, hắn thực sự không hiểu nổi, sao cái thứ nhỏ bé này kéo một cái hai hàng răng nhỏ liền khép lại, còn rất chắc chắn nữa.
Cái xẻng công binh của Vân Diệp bị hắn cầm múa mấy lần, cái món binh khí kỳ lạ này có thể chém, có thể đào, có thể chặt, còn có thể gấp lại vác trên lưng, là thứ binh khí hành quân phù hợp, chất thép thậm chí còn tốt hơn thanh đao luyện trăm lần của mình, hai thứ chém nhau, tia lửa tứ tung, xẻng không sao, đao thì mẻ một miếng nhỏ, mắt Trình Xử Mặc tí lồi ra ngoài, đao là do cha hắn tặng sinh nhật 15 tuổi, giá trị ngàn vàng, hắn luôn quý như trâu báu, mới có được ngủ cũng ôm nó, dựa vào nó chém đứt không biết bao nhiêu vũ khí quý của đám hoàn khố thành Trường An, thanh danh vũ dũng ba quân của Trình Xử Mặc quá nửa dựa vào thanh đao này, hiện giờ không ngờ lại thua cái xẻng.
Nghe Vân Diệp nói cái xẻng này dùng để đào đất, Trình Xử Mặc chỉ muốn đập đầu vào cây, tên chết tiệt đó nhiều bảo bối quá, hai thanh chùy thủ một ngắn một dài, có thể nói chém sắt như bùn, bên trên còn tầng tầng hoa văn, tựa ngọc không phải ngọc, bên trong còn có đóa hoa sen, cũng không biết là mọc ra thế nào, bảo bối như thế mà y lại đem đi cắt thịt, cắt xong còn tùy tiện lấy vải lau rồi ném vào bao.
Vì chuyện này Trình Xử Mặc bóp cổ Vân Diệp chất vấn nửa ngày, lấy đi cái dao to mới tha cho hành vi phá gia của Vân Diệp.
Trình Xử Mặc không sao hiểu nổi, vì sao dùng lưu ly đen ngàn vàn khó kiếm rải thành từng khối, thủ công vô cùng tinh xảo, đính dưới một cái hộp, tiếc nuối duy nhất là bên mép có hai cái lỗ, không biết để làm gì, hỏi Vân Diệp mà y không nói, chỉ không cho nạy lưu ly đen ra. Trong một cái hộp nhỏ xinh đẹp có một cái châm hoa để phụ nhân dùng, bên trên khóc biết mọc thứ bảo thạch gì, đúng thế, là mọc ra, chẳng thấy dùng cái gì để gắn hết, giống như bảo thạch mọc trên bạc vậy, ánh lửa chiếu qua là sáng dập dời.
Trời ơi! Rốt cuộc huynh đệ của mình là người thế nào? Toàn thân bảo vật lại coi như bùn đất, phương pháp chế muối người đời coi trọng hơn mạng sống tùy tiện nói ra, bảo đao mà mình nhìn trúng thì y lại tùy tiện đem tặng, không phải rượu ngon không uống, không phải đồ ngon không ăn, người khác bẩn một chút là nổi giận lôi đình, bát đũa phải dùng nước nóng tráng qua mới chịu sử dụng. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Mẹ cha cái thằng công tử gặp nạn này, đến hoàng tử công chúa cũng chẳng cầu kỳ như y, con ngựa nhỏ đi theo y đâu phải là ngựa, mà là ngựa đại gia, chẳng những không làm gì mà còn trái tính trái nết, ai chọc là nó cắn, hiện giờ bánh mà không có phết mỡ là nó không ăn, ăn xong bánh còn gặm cỏ tươi, Vân Diệp không uống danh tửu Kim Thành, đem nuôi lão nhân gia nhà nó hết. Tối ngủ còn phải ngủ trong lều, ngựa khác đứng ngủ, còn nó phải nằm ngủ.
- Huynh đệ, ân sư của ngươi rốt cuộc là ai? Huynh đệ cũng bất phảm, ra tay một cái là giải được đại nạn của đất Lũng, hiện khoái mã báo công đã phái đi, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng, đại lấy đủ muối, công này là chắc chắn rồi, huynh đệ nói cho ta biết chuyện ân sư của ngươi đi.
Vân Diệp thở dài, nói dối một câu phải dùng vô số lời dối trá duy trì, đành vậy, hôm nay mình nói dối tới cùng, kết liễu chuyện này luôn:
- Lúc nhỏ tiểu đệ chưa hiểu chuyện, chỉ nhớ lớn lên trong lòng ân sư, nói là sư đồ, thực chất không khác gì cha con, gia sư thường nói, tiểu đệ là nghiệp chướng trong mệnh của ông, nếu chẳng phải có đệ liên lụy thì mấy nắm trước đã rời cõi đời cho tự do tự tại. Nói với đệ cuộc sống như bèo trong hồ, có duyên thì tụ, duyên hết thì tan, đừng coi trọng sinh tử, cứ coi như là cuộc lữ trình, đệ và ân sư đều là người du lịch, ngắm phong cách khác nhau, thưởng thức cuộc đời khác nhau, giờ tới lúc chia tay, có duyên có lẽ còn gặp lại. Câu này làm đệ nghĩ mãi không hiểu, gia sư đã đi rồi, thân thể đã bị đệ theo di chưc hỏa táng thành tro, còn đâu ra duyên nữa?
- Sư phụ đệ là thần tiên à?
- Sư phụ là người luyện khí, nhưng hận nhất là chuyện quỷ thần.
- Sư phụ đệ có hay đánh đệ không? Cha ta đánh ta luôn, hiện giờ không đánh nhiều nữa, đôi khi ta không muốn nhận ông ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.