Thần giao Đại vương nói lời ngoan độc xong, trở lại động phủ không bao lâu liền bắt đầu hối hận. Ở chung với Yến Chỉ Hoài lâu như vậy, còn không biết tính tình hắn là loại ăn mềm không ăn cứng sao? Mình nhất thời xúc động nói lời ngoan độc như vậy, nếu chọc Yến Chỉ Hoài nổi giận rồi, nếu thật sự mặc kệ hắn, mọi chuyện hỏng bét hết thì sao? Sớm biết vậy mình nên ăn nói ngon ngọt, hống Yến Chỉ Hoài đồng ý ở lại Tê Long Sơn này nhiều ngày một chút, đến lúc đó từng bước làm hắn tâm động, thời gian nhiều như vậy, còn sợ mình không có cơ hội sao?
Y càng nghĩ càng chán nản, chờ lát nữa sẽ đi tìm Yến Chỉ Hoài, lại sợ hắn giận dữ không để ý tới mình, còn nói như vậy thật tuyệt, chẳng lẽ đi nói với Yến Chỉ Hoài, đó là đùa giỡn sao? Mặt mũi Thần giao Đại vương còn để vào đâu được nữa a.
Muốn đi cầu hắn lại không muốn mất thể diện, không đi tìm hắn trong lòng lại khó chịu, Thần giao Đại vương tự giam mình trong động phủ, không ăn cũng không uống, làm bọn thủ hạ đều sợ hãi, không biết Đại vương đang bị gì nữa. Liên tục ba ngày, thấy Đại vương bọn họ vẫn nhốt mình trong phòng không chịu đi ra, vài tiểu yêu không có cách nào khác, đành phải đi tìm Ngọc Cơ nương nương thương lượng.
Ngọc Cơ nương nương này, vốn là một khối Ngọc Thạch thiên nhiên ở Tê Long Sơn, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, tu thành hình người. Nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, lại thập phần thông minh, năm đó bị hắc hổ tinh xưng vương xưng bá Tê Long Sơn coi trọng, ép buộc cướp về làm thiếp, may mắn Thần giao Đại vương đánh bại hắc hổ tinh kia, nên mới giúp nàng không gặp nguy hiểm. Từ đó nàng liền toàn tâm toàn ý với Thần giao Đại vương, thầm nghĩ ở lại phụng dưỡng y, chỉ tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, mặc dù Thần giao Đại vương giữ nàng lại, nhưng cũng không sủng ái nàng bao nhiêu. Chính là nàng thông minh hơn các nữ yêu khác một chút, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, ít khi chọc giận Thần giao Đại vương, lại có thể thay y chia sẻ chút sự vụ, bởi vậy Thần giao Đại vương phá lệ thân cận nàng hơn. Thời gian trôi qua, đám yêu quái thủ hạ của Thần giao Đại vương liền coi như nàng là sủng cơ của Thần giao Đại vương, thấy Đại vương có chuyện gì phiền lòng, sẽ đi tìm nàng ra chủ ý.
Ngọc Cơ nương nương nghe tiểu yêu báo lại xong, tự nhiên cũng lo lắng vạn phần, vội vàng đi chỗ Thần giao Đại vương tìm y. Thần giao Đại vương trong lòng đang phiền, thấy nàng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi tới làm gì? Đi ra ngoài!”
Ngọc Cơ tiến tới trước, cười nói:“Đại vương có chuyện gì không hài lòng, nói ra cũng tốt, Ngọc Cơ mới có thể giúp người ra chủ ý, tội gì hành hạ thân mình như vậy?”
Thần giao Đại vương lạnh lùng: “Ngươi có thể ra chủ ý gì? Ta đã đắc tội người mà ta để ý nhất, bây giờ hắn cũng không chịu tới gặp ta, ngươi có nghĩ ra biện pháp gì không?”
Ngọc Cơ nương nương vừa nghe, nội tâm nhịn không được ghen tị vạn phần, thầm nghĩ là yêu tinh phương nào, khi nào mị hoặc được Đại vương, mà mình lại không biết? Cố gắng lộ ra bộ dáng trấn định, khẽ cười nói: “Chuyện này có khó gì, Đại vương đi xin lỗi một tiếng, dỗ dành sẽ hòa hảo ngay thôi.”
Thần giao Đại vương hừ một tiếng, không đáp lại, sau một lúc mới nói: “Hắn cũng không phải nữ nhân, sao có thể dỗ dành liền hòa hảo được.”
Ngọc Cơ nương nương vừa nghe, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng thì ra không phải nữ yêu, vậy liền dễ xử lý rồi, Đại vương coi trọng người nọ như thế, chắc là bạn tâm giao cảm tình rất tốt? Nghĩ nghĩ, nàng lại thấp giọng cười nói: “Đại vương không chịu đi gặp người nọ, vừa hận hắn không đến, liền nhốt mình trong phòng tức giận cũng vô ích. Như vậy, Ngọc Cơ có một biện pháp, nhất định có thể làm người nọ chủ động tới gặp Đại vương.”
Thần giao Đại vương vừa nghe, lập tức từ trên tháp ngồi lên, vừa mừng vừa sợ nói: “Thật sao?”
Ngọc Cơ nương nương hé miệng cười: “Tất nhiên là thật a.” Thì thầm một hồi, Thần giao Đại vương đang nhíu mày dần dần thả lỏng, đến cuối cùng lại bật cười, nói: “Quả nhiên là hảo kế.”
Cho Ngọc Cơ nương nương lui xuống, y vừa cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, biện pháp tuyệt diệu như vậy sao không sớm nghĩ ra? Thần giao Đại vương vội vàng kêu vài tên thủ hạ tới, dặn dò một phen, cũng không để ý vài tên tiểu yêu hai mặt nhìn nhau vẻ mặt nghi hoặc, y vô cùng cao hứng phất tay kêu bọn họ lập tức đi làm, bản thân thì ngồi lại nhuyễn tháp, cầm gương đồng, bắt đầu ở trên mặt, trên người bắt đầu bôi bôi tô tô. (zoe: thần giao đại vương hảo mất mặt nha =”=)
Yến Chỉ Hoài ngồi trong sơn động, yên lặng suy nghĩ lời nói của Tiểu giao trước khi đi. Xem ra Tiểu giao tức giận hắn năm đó rời đi quá lâu, ngày tháng trôi qua liền trở thành chấp niệm. Hắn đã nói chỉ ở vài ngày liền quay về, lại không hề về thăm, người nọ tự nhiên phát cáu nói cái gì nếu hắn dám rời đi, sẽ bước lên ma đạo tu thành nghiệt long cho hắn xem — chẳng lẽ tu hành của Tiểu giao, lại vì hắn mà bị hủy đi?
Yến Chỉ Hoài cảm thấy mình cũng không nói cái gì quá đáng, bây giờ Tiểu giao thật sự không cần hắn nữa, cho dù không có hắn ở bên cạnh, bốn trăm năm sau cũng vẫn có thể tu thành long. Hắn đã đáp ứng sẽ thường xuyên đến thăm y, còn chưa đủ sao? Nếu cứ sống như trước đây, ngày đêm gần nhau, Tiểu giao lại theo hắn càn quấy, chẳng phải hắn lại cho mình một cái tâm ma tiếp theo? Vì hắn sợ cả hai dây dưa quá sâu thì tương lai không thể tách ra, mới nghĩ nhanh chóng rời xa y một chút, miễn cho bản thân cùng Tiểu giao đều rơi quá sâu. Ai ngờ lại phản tác dụng, Tiểu giao trời sanh tính tình bướng bỉnh, chỉ sợ y nói được làm được, nếu y thật sự nhập ma đạo, một phen khổ tâm mà hắn giúp y tu hành chẳng phải hoàn toàn uổng phí rồi sao.
Yến Chỉ Hoài cũng từng nghĩ tới cứ tiếp tục như thế không phải cách hay, chi bằng tàn nhẫn một lần, khi đã ra đi, thời gian trôi qua, có lẽ Tiểu giao sẽ không còn chấp nhất hắn như thế nữa. Nhưng mà…… Ba trăm năm đã trôi qua, Tiểu giao vẫn chưa từng quên hắn một ngày, làm sao hắn đi được? Hắn biết rõ nếu không ngừng lại, sau này nhất định rất rắc rối, Yến Chỉ Hoài vẫn không đành lòng cứ như vậy phất áo ra đi. Hay là chủ động đi xem y, cùng lắm cứ đáp ứng y trước, tạm thời ở lại Tê Long Sơn một thời gian, chuyện về sau…… Về sau lại từ từ nghĩ cách giải quyết. Hạ quyết tâm xong, đứng dậy ra cửa động, đã thấy một trận bụi mù cuồn cuộn, bay về phía sơn động hắn ở. Tập trung nhìn kỹ, đó là vài tiểu yêu quái đang hoang mang rối loạn chạy vội tới, vừa thấy hắn, khóc lóc thảm thiết nói với hắn: “Tiên quân, không tốt rồi, Đại vương chúng ta bị trọng thương, sắp không sống nổi!”
Yến Chỉ Hoài nghe xong liền chấn động, vội vàng nói: “Sao lại như vậy? Ai đả thương Đại vương?”
Một tiểu yêu ấp úng: “Là…… Là một đại Ma quân từ núi khác tới, rất lợi hại, thừa dịp Đại vương nhà ta tuần sơn liền đánh lén sau lưng… Ai nha, Đại vương nhà ta sắp không được, tiên quân còn hỏi nhiều như vậy, mau mau đi cùng chúng ta!” Dắt Yến Chỉ Hoài bay đi.
Yến Chỉ Hoài lo lắng, đi theo bọn họ đến động phủ Thần giao Đại vương, lập tức bị đưa vào một gian phòng bố trí hoa lệ trong sơn động, thấy người nằm trên nhuyễn tháp đang hấp hối, y vừa thấy hắn, vội vàng trùm chăn lên người.
Tiểu yêu dẫn đường đóng cửa lui ra ngoài, Yến Chỉ Hoài đến bên tháp: “Ngươi bị thương sao? Rốt cuộc gặp ma đầu lai lịch ra sao, có thể khi dễ ngươi thành như vậy?”
Nói xong liền muốn xốc chăn lên xem xét thương thế của y, Thần giao Đại vương giãy dụa, khi hắn xốc chăn lên nhìn, Yến Chỉ Hoài không khỏi hít một ngụm khí lạnh — sao thê thảm quá vậy?
Chỉ thấy trên mặt Thần giao Đại vương nơi nơi đều là vết thương, ngay cả trên người cũng chằng chịt vết thương, rất thê thảm. Yến Chỉ Hoài rất đau lòng, mở miệng nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta trở về lấy chút đan dược đến chữa thương cho ngươi.”
Thân mình vừa động, liền bị kéo lại. Thần giao Đại vương lầm bầm: “Ngươi đừng đi……”
Yến Chỉ Hoài quay đầu lại, dỗ y: “Ta không đi, ta chỉ đi lấy chút đan dược……”
Thần giao Đại vương vẻ mặt thê lương: “Ta sắp chết…… Ngươi còn nhẫn tâm muốn đi sao?”
Yến Chỉ Hoài khẽ cau mày, lại ngồi xuống bên người y, vừa cẩn thận xem xét vết thương trên người y, Thần giao Đại vương vội vàng thối lui, trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, ướt lệ nhìn hắn: “Ta sắp chết.”
Yến Chỉ Hoài im lặng nhìn y.
“Ta…… Ta nghe nói ở nhân gian, nếu có người bệnh sắp chết, sẽ xung hỉ lấy may mắn.” Thần giao Đại vương ánh mắt bi thương, nói chuyện đứt quãng, “Nay ta…… Cũng sắp chết,có thể phải xung hỉ mới khỏi được ……” (xung hỉ:http://www.qdnd.vn/qdndsite/vi-VN/91/68/75/75/75/182071/Default.aspx)
Yến Chỉ Hoài trầm tĩnh: “Vậy ngươi muốn cách xung hỉ như thế nào?”
Thần giao Đại vương nôn ra hai bãi máu, mắt hạ xuống, ngữ khí thập phần thê thảm: “Ta biết ngươi nhất định không muốn …… Xung hỉ, không thì ngươi gả cho ta đi?”
Y đã chuẩn bị tốt chờ Yến Chỉ Hoài tức giận la mắng một chút, cũng chuẩn bị lại phun mấy bãi máu cho hắn xem, chuẩn bị giả chết. Kết quả Yến Chỉ Hoài lại nở nụ cười.
“Hảo.” Y không dám tin nhìn người nọ mỉm cười gật đầu, “Xung hỉ phải không? Vậy ngươi chuẩn bị tốt mũ phượng khăn hồng, chọn một ngày lành, ta nhất định thú ngươi, Đại vương.”
Thấy Thần giao Đại vương trợn mắt há hốc mồm, Yến Chỉ Hoài ý cười bên môi càng sâu: “Không muốn sao? Quên đi, kỳ thật cảnh tượng Đại vương đầu đội mũ phượng, mặc áo tân nương gả đi, nhất định rất xinh đẹp……”
Ai ngờ Thần giao Đại vương lại từ trên giường nhảy dựng lên: “Hảo, bổn vương gả cho ngươi!” (zoe: mất mặt quá đi =”=)
Tươi cười trên mặt Yến Chỉ Hoài cứng đờ.
“Ngươi đã không muốn gả cho ta, ta đây gả cho ngươi cũng giống nhau.” Thần giao Đại vương mở cửa phòng, cao giọng phân phó tiểu yêu canh giữ ở bên ngoài: “Chuẩn bị tiệc mừng, đêm nay bổn vương muốn thành thân.” Quay lại cười với Yến Chỉ Hoài, “Tiên quân, đừng trộm trốn đi, ai cũng biết tiên gia không nói đùa, không thể lật lọng a.”
Bỏ lại Yến Chỉ Hoài đang dại ra, y vui mừng đi ra.