Dưỡng Long

Chương 17: Đặt tên




Tuy Yến Chỉ Hoài đã đáp ứng lưu lại, nhưng hắn cũng không nguyện ý vào ở động phủ của Thần giao Đại vương. Hắn là một tiên quân đã quen thanh nhàn tự tại, trời sanh tính tình thích yên tĩnh, ở trong một hang yêu quái ồn ào, làm sao hắn chịu nổi. Thần giao Đại vương hiểu rõ điều đó, trực tiếp mang cái nhuyễn tháp kia đến sơn động Yến Chỉ Hoài đang ở. Y phân phó nhóm yêu quái thủ hạ không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy. Về phần đám nữ yêu muốn đi theo  hầu hạ y, cũng bị y đuổi về hết.
Ban đầu Yến Chỉ Hoài cũng không muốn thấy mấy nữ yêu xinh đẹp diễm lệ vây quanh y, nên cũng vui vẻ với quyết định này. Thần giao Đại vương khó khăn lắm mới có thể sống cùng hắn, tự nhiên rất vui mừng, y liền quấn quít lấy Yến Chỉ Hoài: “Ngươi nên đặt tên cho ta đi?”
Yến Chỉ Hoài bật cười: “Nhiều năm như vậy mà ngươi cũng không đặt tên cho mình sao?”
Thần giao Đại vương đỏ mặt, quay đầu nổi giận nói: “Năm đó ngươi chê ta quá nhỏ, không chịu đặt tên cho ta. Bây giờ ta đã hơn sáu trăm tuổi, còn chưa có cái tên đàng hoàng nào.”
Yến Chỉ Hoài giễu cợt y: “Ngươi không phải gọi là Thần giao Đại vương sao?”
Thần giao Đại vương giận dỗi, xoay người không để ý tới hắn. Yến Chỉ Hoài cười cười, xoay người y lại, đưa tay kết ấn, điểm vào mi tâm Tiểu giao, lẩm nhẩm pháp quyết. Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là Dung Sâm. Tên này sẽ theo ngươi một đời một kiếp, ngươi nhớ kỹ chưa.”
Tiểu giao giật mình một chút, yên lặng niệm hai lần, cười nói: “Tên này nghe hay lắm, sao ngươi nghĩ ra được thế?”
Yến Chỉ Hoài khoanh tay tùy ý nói: “Tất nhiên là ta thiên tân vạn khổ nghĩ ra rồi.”
Dung Sâm, tên này như đã khắc vào tâm y, vô luận như thế nào cũng vô pháp xóa đi. Vạn sự vạn vật, một khi đã có tên, liền sẽ có trói buộc, huống chi hắn dùng pháp ấn thêm vào, cho dù là bốn trăm năm sau Tiểu giao tu thành Thần long, thoát thai hoán cốt, tên này cũng  không thay đổi.
Có lẽ tương lai, hắn có thể tìm được bằng chứng y đã từng thuộc về mình trên người Tiểu giao, cũng chỉ là cái tên này mà thôi.
Dung Sâm vui mừng, nắm tay hắn, năn nỉ: “Ngươi kêu tên ta đi.”
Yến Chỉ Hoài nhìn y, dừng một chút, mỉm cười mở miệng: “Dung Sâm.”
Năm đó hắn như thế nào cũng vô pháp kêu tên này, người nọ khóa hắn ở đầu giường, bức hắn gọi tên mình, mà hắn chỉ quay đầu lạnh lùng trả lời: “Bệ hạ, thỉnh không cần ép ta nữa.”
Hắn gọi y là bệ hạ, gọi y là hôn quân, lại chưa bao giờ gọi một tiếng “Dung Sâm”. Ai ngờ sau khi luân hồi chuyển thế, lại vẫn cùng gặp lại y, rõ ràng vẫn cùng một linh hồn, bất quá là thay đổi một thân xác, trước kia chết đi, lấy một loại phương thức khác lại dây dưa với hắn lần nữa, nhưng hắn không cách nào trốn chạy.
Có lẽ kiếp trước, hắn cũng không phải là hoàn toàn chưa từng động tình. Nhưng mà hắn không thể tha thứ những gì người nọ làm với mình, một chút tâm động kia, rốt cục cũng bị tan thành tro bụi. Tại thời khắc người kia uống rượu độc tự sát, hắn mai táng thi cốt xong, từ đó cứ khám phá hồng trần, đi trên con đường tu đạo cầu tiên.
Thì ra bọn họ trong lúc đó, nếu đổi một bắt đầu khác thì sẽ không gặp cùng kết cục. Nếu trong chốn u minh quả thật có tơ hồng trói buộc, hắn cùng với Dung Sâm, chỉ sợ đã buộc lên Tam Sinh Thạch, tháo không ra, không ngừng dây dưa.
Hắn chỉ là kêu một tiếng Dung Sâm, Tiểu giao liền lập tức vui vẻ ra mặt, quấn quít lấy hắn muốn kêu nhiều thêm vài tiếng. Cuối cùng Yến Chỉ Hoài thật sự bực mình, xua y ra ngoài tự đi kiếm ăn. Dung Sâm lại không chịu đi, đang muốn chiếm thêm chút tiện nghi, lại nghe thấy ngoài động có người cười nói: “Ta trên đường đi qua nơi này, phát hiện tiên khí của ngươi ngưng đọng trong núi nên tò mò lại nhìn. Ha, Lâm Hư a Lâm Hư, bảo bối yêu thú của ngươi là con giao này sao?”
Yến Chỉ Hoài cùng Dung Sâm sửng sốt, đã thấy trong ánh sáng, có người đang chậm rãi bước vào trong động, trường bào đỏ tươi, phiêu nhiên như tiên. Yến Chỉ Hoài kinh hỉ, cười nói: “Lăng Hoa, là ngươi sao?”
Người tới đúng là hảo hữu Lăng Hoa tiên quân của hắn, sắc mặt Dung Sâm hơi đổi, con ngươi trầm xuống, nhìn Lăng Hoa tiên quân từ trên xuống dưới, hơi thù địch mở miệng nói: “Ngươi là ai?”
Lăng Hoa tiên quân cũng cao thấp đánh giá y một phen, quay đầu cười nói với Yến Chỉ Hoài: “Ngươi vẫn không thích thứ hoa lệ, sao lại cố tình coi trọng yêu giao ăn mặc xinh đẹp như vậy?”
Thì ra sau khi Dung Sâm tự làm Đại vương Tê Long Sơn, nhóm thủ hạ thường xuyên tiến cống chút châu báu ngọc thạch cho y, y liền làm thành y phục hoa lệ trân quý mặc trên người, cảm thấy rất đẹp mắt. Vốn định thay Yến Chỉ Hoài làm vài bộ, kết quả bị hắn cự tuyệt không chút lưu tình.
Đối với thẩm mỹ của Dung Sâm, Yến Chỉ Hoài chưa bao giờ bình phẩm qua. Chính là trong mắt Lăng Hoa tiên quân, chỉ cảm thấy yêu giao này rất giống địa chủ mới phát tài chốn nhân gian, hận không thể mặc vàng mang bạc, toàn bộ gia sản đều mang trên người mới tốt. Trên đai lưng được khảm các loại bảo thạch, trên đầu còn cài một cây trâm lay động, trên người trái một khối ngọc bội, phải một chuỗi châu liên, cả người lấp lánh phát sáng, chói đến mức mắt người khác mở không nổi. Cũng không biết Yến Chỉ Hoài cả ngày ở với y, làm sao chịu đựng nổi nữa.
Dung Sâm vốn là yêu quái, không hiểu cái gì thanh nhã cao quý, chỉ cảm thấy mớ châu báu lấp lánh phát sáng đều thập phần đẹp mắt, mang trên người, đám thủ hạ đều khen ngợi cách ăn mặc của Đại vương làm cho dung mạo càng thêm loá mắt, hoa lệ cao sang. Y không rõ vì sao vị thần tiên đột nhiên xuất hiện phải tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, bằng bản năng đã nhận ra nụ cười hàm chứa mỉa mai không có hảo ý, nhất thời thay đổi sắc mặt.
Yến Chỉ Hoài sợ y tức giận, vội vàng hống y: “Đây là hảo hữu Lăng Hoa tiên quân của ta, thuận đường đến thăm ta. Ngươi về động phủ của mình trước đi, mang chút rượu và đồ nhắm sang đây, để ta chiêu đãi hảo hữu.”
Dung Sâm trừng mắt Lăng Hoa tiên quân một cái, mất hứng bỏ về. Thấy thân ảnh y biến mất ở cửa động, Lăng Hoa tiên quân cười nói: “Tính khí thật không nhỏ.”
Yến Chỉ Hoài bất đắc dĩ nói: “Y lại chưa từng đắc tội ngươi, cần gì thấy y liền chê cười y.”
“Ta thật sự rất giật mình.” Lăng Hoa tiên quân thu hồi vẻ mặt trêu tức, nói với Yến Chỉ Hoài, “Lấy tính cách của ngươi, muốn thu một yêu thú làm tiên sủng, ta nghĩ không phải lộc tinh cũng là linh quy, nên có chút phong cách cổ xưa, không đoán được lại là một yêu giao.”
“Giao thì sao? Y đã có sáu trăm năm đạo hạnh, tu thêm bốn trăm năm, liền có thể hóa rồng. Đến lúc đó ta chỉ sợ ngươi muốn cũng không kịp.” Yến Chỉ Hoài cười một tiếng, tùy ý nói.
“Hóa rồng? Ngươi nói nghe dễ quá.” Lăng Hoa tiên quân nhìn hắn, lắc đầu nói, “Hạ giới có bao nhiêu loài bò sát không phải thiên tân vạn khổ muốn tu thành long thân? Cá chép còn phải nhảy qua Long môn, đắc đạo được bao nhiêu? Ngươi ở tiên giới mấy trăm năm, có từng gặp qua yêu thú nào hóa rồng chưa?”
Yến Chỉ Hoài hạ mắt không nói.
“Long tộc luôn luôn cao ngạo, tối không chấp nhận được dị chủng hỗn tạp. Thiên Tru kiếp Lôi Trảm ngàn năm một lần, thần tiên cũng khó tránh nổi, vì muốn chặt đứt ý niệm trong đầu đám yêu thú vọng tưởng tiến vào Long tộc.” Lăng Hoa tiên quân thở dài, “Bằng không vì sao Long tộc cũng là họ hàng của ngao, ngươi từng gặp Thần Long dị tính chưa?”
“Tuy ít nhưng cũng không phải không có.” Yến Chỉ Hoài thản nhiên nói, “Có ta tương trợ, y tự nhiên có thể công đức viên mãn, tu thành chân long.”
Lấy thân thể hắn là Thái Ất Kim Tiên, tu hành ngàn năm, là Thiên Tru kiếp Lôi Trảm thì sao? Chỉ cần có thể bảo hộ Dung Sâm qua một kiếp cuối cùng kia, vào Hoán Long trì, ra rồi tự nhiên là thân thể Thần Long, cho dù Long tộc thượng giới không thừa nhận thân phận của Dung Sâm cũng không được.
“Ngươi còn nói sợ ta thèm khát, cũng không ngẫm lại cho dù y có phúc, may mắn tu thành Long thân, sau khi đến Thiên giới, ra khỏi Hoán Long trì, ngay cả ngươi là ai cũng quên không còn một mảnh, ngươi còn muốn thu y làm tiên thú?” Lăng Hoa tiên quân liếc hắn, “Ngươi vất vả giúp y hóa rồng như vậy, ngươi có được ưu đãi gì?”
“Coi như ta tu công đức đi.” Yến Chỉ Hoài cười cười, “Dù sao cũng nhàn rỗi, nếu năm đó ta đa sự nhặt được y, tất nhiên không thể mặc kệ y.”
Lăng Hoa tiên quân nhíu mày, sau một lúc lâu, mới giận dữ nói: “Ta chỉ sợ ngươi ở chung với y quá lâu, đến lúc đó không dứt bỏ được, không phải sẽ thành Tâm ma của ngươi sao.”
Không phải gã lo lắng thừa, mà là Lâm Hư chân quân thật sự có chút khác thường, vì yêu giao kia thế nhưng lưu lại Tê Long Sơn, không phải một ngày hai ngày, mà là mấy trăm năm. Tiên gia vốn vô tình, mọi chuyện tự tại, có chấp niệm liền có ma chướng, lâu ngày tự nhiên sẽ sinh tình, chẳng lẽ Lâm Hư chân quân chưa từng nghĩ tới chuyện này?
Mà yêu giao kia, chứng kiến vẻ mặt hắn đối với Lâm Hư chân quân, rõ ràng là hữu tình, cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ là trăm hại vô lợi đối với Lâm Hư chân quân.
Yến Chỉ Hoài tránh tầm mắt gã, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta biết ngươi lo lắng cái gì. Yên tâm, ta tu hành ngàn năm cũng không phải là uổng phí, ngươi cũng không phải ngày đầu nhận thức ta, sao ta lại dễ dàng liền sinh ra Tâm ma.”
Lăng Hoa tiên quân nhìn hắn một lúc lâu, ngẫm nghĩ, cũng hiểu được Lâm Hư chân quân nói có lý. Hắn vị này bạn tốt, lúc làm người thì đã bị đoạn nghiệt duyên tra tấn gần như mất mạng, từ đó nhìn thấu hồng trần, đạo tâm bền vững, huống chi thăng tiên xong tu hành ngàn năm, tất nhiên là không thể coi thường, như thế nào lại dễ dàng sa vào tình chướng, cuối cùng đành nói: “Ngươi nếu biết nặng nhẹ thì tốt rồi.”
Đợi Dung Sâm mang theo rượu và đồ nhắm quay về động, Lăng Hoa tiên quân kia đã không thấy. Thần sắc Yến Chỉ Hoài bình thường, chỉ cười nói: “Ai kêu ngươi chậm chạp lề mề, tính tình hảo hữu kia nóng nảy, chờ không nổi nên đi rồi.”
Dung Sâm hừ một tiếng, nói: “Đi rồi càng tốt, ai cần gã đến đây.”
Cũng không biết thần tiên kia vừa rồi có nhân lúc y vắng mặt nói xấu y với Yến Chỉ Hoài không, chung quy y cảm thấy người nọ vừa nhìn thì biết quá cơ trí.
Yến Chỉ Hoài tiếp nhận bầu rượu trong tay y, nghe xong liền cười nói: “Là rượu mới mà Hầu nhi nhưỡng? Là rượu ngon hiếm có, bằng hữu của ta không có lộc ăn rồi, nhưng chúng ta đừng lãng phí.” Ngoắc bảo Dung Sâm ngồi xuống cùng uống rượu.
Dung Sâm ngồi cạnh hắn, rót rượu, bỗng nhiên cười nói: “Ngày mai ta và ngươi xuống núi, đi dạo nhân gian một chút, như thế nào?”
Yến Chỉ Hoài nhìn y một cái: “Cũng tốt, nhưng mà ngươi đột nhiên muốn đi nhân gian làm gì?”
Dung Sâm cười mà không nói. Vừa rồi y về động phủ, nghe thủ hạ của y nói, ngày mai là ngày nhân gian thờ phụng Nguyệt Lão, y muốn cùng Yến Chỉ Hoài đến miếu Nguyệt Lão cầu tơ hồng.
Cùng buộc tơ hồng, gắn kết ba kiếp. Y sẽ buộc chặt Yến Chỉ Hoài, sau này cũng sẽ không chia lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.