Dưỡng Long

Chương 22: Gặp tiểu long quân




Yến Chỉ Hoài ở Tê Long Sơn hai trăm năm, thổ thần ban đầu của nơi này được thăng làm Thành hoàng, Yến Chỉ Hoài cùng ông làm hàng xóm thời gian dài như vậy, cũng coi như thâm tình, cố ý đến tiễn. Hắn hỏi thổ thần mới nhậm chức là ai, thì Thành hoàng sắp đi nhậm chức vuốt chòm râu hoa râm, cười nói: “Nghe nói là người trẻ tuổi uổng mạng, lúc còn sống là bộ khoái danh tiếng, chết rồi thì diêm vương thương y cả đời trung trực, liền phong y làm thổ địa.”
Yến Chỉ Hoài hơi vuốt cằm, nghĩ rằng người trẻ cũng tốt, vị thổ địa trước đây, y như lão tiên sinh, lại nghễnh ngãng, Yến Chỉ Hoài cùng ông nói chuyện rất vất vả. Thần tiên trong Tê Long sơn, tổng cộng chỉ có một thổ địa, còn lại đều là chút tiểu yêu. Yến Chỉ Hoài nhàn rỗi không có việc làm, thuần dưỡng mấy con hùng tinh hầu tinh, chúng thường xuyên cống nạp chút mật ong hầu nhi nhưỡng, xem như khá tiêu dao.
Chờ thêm mấy ngày, thổ địa Tề huyện mới nhậm chức quả nhiên được đưa đến Tê Long Sơn, ngay tại phụ cận miếu thổ địa tìm sơn động, sửa sang thành động phủ liền vào ở. Yến Chỉ Hoài tản bộ tới, tự xưng là sơn thần Tê Long Sơn, thổ địa thành thật kia cũng tin, thái độ khiêm tốn thỉnh hắn sau này chỉ giáo nhiều hơn.
Thổ địa họ Lục, kêu Lục Cận. Thường xuyên qua lại nên hai người dần thân quen, Yến Chỉ Hoài rất thích Lục Cận tính tình thành thật trung hậu. Sau khi hắn làm Tán tiên tiêu dao, không thể lên Thiên đình, bạn cũ cũng không gặp nhiều. Chỉ có Lăng Hoa tiên quân vẫn thủy chung nhớ thương hắn, thường xuyên tới thăm, mang đến chút tiên quả tiên nhưỡng, hắn liền kêu Lục Cận cùng ăn chung. Lục Cận chưa bao giờ thấy qua những thứ này, tự nhiên tò mò, hỏi hắn từ nơi nào đến. Yến Chỉ Hoài cười bí hiểm, nói là hội bàn đào đưa đến.
Lục Cận cổ quái nhìn hắn, trên mặt đã có vài phần không tin. Yến Chỉ Hoài cười cười, tự lấy mai quả chậm rãi cắn xuống.
Ngẫu nhiên Lục Cận cũng muốn hỏi hắn, hắn cả ngày dạo chơi bên ngoài, nói đi tìm tiên hữu các nơi chơi cờ phẩm trà – sao gã không thấy đám người này đến thăm hắn? Yến Chỉ Hoài ậm ờ, chỉ trách chính mình làm thần tiên quá nghèo, không có đồ để chiêu đãi bằng hữu, hết cách nên đành phải đi ăn chực người khác.
Lục Cận cũng nghĩ như thế, gã đã rất nghèo, nhưng tốt xấu còn có cái miếu đổ nát, thỉnh thoảng vài lương dân đến thắp hương, cung phụng chút đồ ăn. Nhưng Yến Chỉ Hoài cả cái miếu đổ nát cũng không có, thay vì nói là sơn thần, thì nói là Đại vương Tê Long Sơn, sai khiến vài yêu quái thay hắn trông coi động phủ, đám yêu quái này còn rất cung kính với hắn, luôn miệng ‘tiên quân’.
Yến Chỉ Hoài cười nói với Lục Cận: “Ngươi không biết chứ Thần giao Đại vương trước kia của Tê Long Sơn là bạn cũ của ta. Đám yêu quái đã quen mặt ta, tự nhiên cung kính với ta.”
Lục Cận vừa nghe cái tên kia xong đã bật cười, liền hỏi: “Cái gì mà Thần giao Đại vương, là thủ lĩnh của yêu quái Tê Long Sơn?”
Yến Chỉ Hoài gật đầu.
“Hiện tại Thần giao Đại vương kia đã đi đâu rồi?”
Yến Chỉ Hoài nhìn phương xa, chậm rãi nói: “Y may mắn tu luyện thành tiên, đã sớm vào Thiên đình.”
Lục Cận nhìn thần sắc hắn, hình như có chút cô đơn, liền thầm nghĩ, Thần giao Đại vương kia chắc có từng giao tình thâm hậu với Yến Chỉ Hoài. Nhưng y cũng quá xấu xa, sau khi thành tiên vào Thiên đình, lại không trở về thăm hắn? Nghĩ tiếp, ngay cả yêu tinh Đại vương đều có thể tu luyện thành tiên vào Thiên đình, sao Yến Chỉ Hoài tu mấy trăm năm, còn làm một sơn thần nho nhỏ? Gã nghĩ với tính tình lười nhác như Yến Chỉ Hoài, chỉ sợ tu thêm mấy trăm năm nữa, vẫn chỉ làm sơn thần Tê Long Sơn thôi.
Lúc này ở Ích Thủy thủy phủ, Long quân vừa có thêm quý tử, Long phi sinh ra tiểu long tử, Dung Sâm đặt tên là Vinh Cảnh, coi hài tử như trân bảo. Long phi vốn yếu ớt, mà long tộc lại rất khó mang thai, từ lúc dựng dục đến khi ấp trứng đã hao hết thể lực của Long phi, sinh ra tiểu Long quân không bao lâu liền xuôi tay lìa đời.
Long quân đau xót ái phi đã mất, nên không còn ý niệm tái giá trong đầu, chỉ toàn tâm toàn ý nuôi nấng tiểu Long quân Vinh Cảnh. Vì thương nó thuở nhỏ mất mẹ, nên y liền phá lệ sủng nịch, kết quả dưỡng  ra một tiểu Long quân vô pháp vô thiên. Mới lớn được một chút thì đã biết khi dễ binh tôm tướng cua trong thủy phủ đến mức khổ không nói nổi, ngay cả Quy Thừa tướng cũng bị nó lén vẽ râu lên mặt.
Tiểu Long quân quấy rối chán chê thủy phủ rồi, liền thừa dịp Long quân không ở trong phủ mà lén tới nhân gian. Thấy tiểu hài tử ở nhân gian thì ngạc nhiên vô cùng. Nó thuở nhỏ chưa từng có bạn bè cùng tuổi, nên lập tức biến thành bộ dáng tiểu hài tử, xen vào trong một đám hài tử chơi đùa. Lúc đùa giỡn, khí lực của nó quá lớn, đều khi dễ tất cả hài tử oa oa khóc chạy đi. Tiểu Long quân ngơ ngác nhìn đám nhỏ kia khóc sướt mướt chạy mất, bỏ lại nó một mình đứng bên bờ, cảm thấy rất ủy khuất.
Nhưng nó vẫn muốn cùng đám tiểu hài tử chơi đùa. Vì thế nó thường xuyên lén lút đến trên bờ, nghịch ngợm gây sự ở gần thôn trang, sau khi bị Dung Sâm phát giác, giáo huấn vài lần, tiểu Long quân liền không dám nữa, đành phải chạy đến ngọn núi phụ cận, thấy một ít tiểu yêu quái, liền khi dễ bọn họ.
Một ngày nọ, tiểu Long quân chuồn khỏi thủy phủ, lên bờ lập tức đi về phía Tê Long Sơn. Trước khi nó từng bắt được một tiểu hầu tinh, sau khi khi dễ một phen, hầu tinh kia bị đánh cho đầu đầy cục u, khóc òa trốn đi, nói muốn tìm tiên quân đến làm chủ. Tiểu Long quân vừa nghe hầu tinh này có chỗ dựa vững chắc, nó càng hưng phấn, vội vã tới tìm tiểu hầu tinh.
Nó cũng không có phương hướng, chỉ chạy loạn dọc theo sơn đạo, rốt cục ở trước một sơn động phát hiện tiểu hầu tinh kia, đắc ý dào dạt đuổi theo bắt lấy. Hầu tinh kia vừa thấy tiểu tổ tông không thể trêu vào lại tới nữa, sợ tới mức run rẩy cả người, bị nó cưỡi trên người loạn đánh, không hề chống cự. Tiểu Long quân cười ha ha, nắm mao trên đầu hầu tinh, vênh váo tự đắc: “Không phải ngươi nói sẽ gọi lão đại đến làm chủ sao? Như thế nào, nhìn thấy bản điện hạ tới, tiên quân kia của ngươi liền sợ tới mức trốn đi, không dám ra ngoài ư?”
Đang hăng say khi dễ hầu tinh xui xẻo, đột nhiên nghe thấy một giọng nói tức giận từ phía sau truyền đến: “Ngươi là hài tử nhà ai mà hư hỏng như thế, người mấy ngày trước khi dễ A Man cùng Lục Nhãn chính là ngươi phải không?”
Tiểu Long quân hoảng sợ giật mình, quay đầu lại nhìn, thì thấy đằng sau có một nam tử xa lạ, không biết hắn khi nào đến. Thấy hắn ăn mặc giản dị, không có hung thần ác sát lắm, tiểu Long quân liền không sợ hắn, hét lên: “Ngươi là lão đại của hầu tinh này?”
Yến Chỉ Hoài hơi hơi nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá tiểu Long quân, loài bò sát kỳ quái như vậy, xà không giống xà, thằn lằn không giống thằn lằn, đến tột cùng là từ đâu ra a? Lại liếc nhìn A Man bị loài bò sát này khi dễ đến mặt mũi bầm dập, khóc sướt mướt, không nhịn được có chút tức giận.
Nếu tiểu hài tử thiếu quản giáo, sẽ thật sự khiến người ta đau đầu.
“Nhà ngươi ở đâu? Cha nương không dạy cho ngươi rằng không được tùy tiện khi dễ người khác sao?”
Tiểu Long quân bĩu môi: “Người? Khi nào thì ta khi dễ người, đây không phải là một con yêu quái sao? Ai kêu nó vừa ngốc vừa kém cỏi, đánh không lại bản điện hạ, xứng đáng.”
Yến Chỉ Hoài càng nghe càng giận, tiến đến, bắt tiểu Long quân từ trên người A Man xuống, thần sắc lạnh lùng: “Xin lỗi A Man, hứa về sau cũng không đến khi dễ nó, ta sẽ tạm tha cho ngươi lần này.”
Tiểu Long quân ở trong tay hắn vừa đá vừa đạp: “Phi, nó là cái quái gì, bản điện hạ phải xin lỗi nó? Ta cảnh cáo ngươi, nếu không lập tức buông bản điện hạ ra……”
Nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Yến Chỉ Hoài giơ tay lên, “Ba ba ba” vài cái, mông tiểu Long quân lập tức nở hoa rồi.
Tiểu Long quân lớn như vậy, chưa từng bị đánh mông, đừng nói là đánh, ngay cả chạm cũng không ai dám chạm nó hắn dù là một ngón tay, bây giờ lại bị người này nắm trong tay, mấy bàn tay đánh xuống, trên mông đau rát, liền ‘Oa’ một tiếng khóc ra.
“Ngươi, ngươi là người xấu, người xấu!”
“Tê Long Sơn này là do bản thần tiên cai quản, ngươi cả ngày chạy tới quấy rối, còn thường xuyên khi dễ A Man, Lục Nhãn, ngươi nói coi ngươi có nên bị đánh hay không?” Yến Chỉ Hoài trong lòng biết mấy bàn tay này có đánh, không gây thương tổn da thịt, chỉ là có chút đau đớn thôi. Không giáo huấn tiểu loài bò sát không quy củ này một chút, đám tiểu yêu trong Tê Long Sơn còn không bị nó khi dễ hết đi.
Tiểu Long quân khóc càng lợi hại, khóc thút thít còn không quên đe dọa hắn: “Ngươi dám đánh ta…… Ô ô…… Ngươi chờ, coi phụ vương ta có đánh chết ngươi không ……”
Yến Chỉ Hoài buồn cười, còn phụ vương nữa chứ, loài bò sát này đến tột cùng là từ cái đỉnh núi nào tới đây, lại là tiểu hài nhi của Đại vương yêu quái?
“Phụ vương ngươi? Phụ vương ngươi có bao nhiêu tài cán? Là Đại vương yêu quái ở đỉnh núi nào a?” Yến Chỉ Hoài vừa buồn cười lại tức giận, đang nghĩ tới giáo huấn cũng đủ rồi, đánh thêm hai cái, trách cứ nó hai câu, liền thả tiểu loài bò sát này. Ai ngờ từ phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Vị tiên quân này, không biết liệt tử phạm vào lỗi gì, lại làm phiền ngài phải tự mình giáo huấn?”(liệt tử: con hư)
Tay Yến Chỉ Hoài còn nâng trên không trung, trong lúc đó toàn thân đều cứng ngắc.
Chậm rãi quay đầu, hắn nhìn thấy nam tử đứng sau lưng, ngọc quan hoa phục, phượng mắt tà thêu, môi đỏ hơi vểnh, tựa tiếu phi tiếu, khí thế bức người. (tựa tiếu phi tiếu: như cười như không)
Mỹ mạo xa hoa mà cao quý như thế, khí thế sắc bén mà cường hãn, rõ ràng là khuôn mặt mà hắn chưa bao giờ quên, lại xa lạ như vậy.
Yến Chỉ Hoài hạ mắt, khách sáo cười nói: “Thì ra là Long quân điện hạ, tiểu tiên không biết vị này là Long quân yêu tử, đắc tội rồi, thứ lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.