Dưỡng Long

Chương 36: Thời gian thoi đưa




Beta: Zoe
Năm tháng từ từ trôi qua, trong nháy mắt vung tay lên, bất quá là ai vẩy chút rượu Hoàng Lương, ai tỉnh khỏi mộng Nam Kha, nhân gian đã là mấy trăm năm.
Tuyết trắng phủ đầy trời như lông ngỗng, chỉ một đêm mà toàn bộ Tê Long Sơn liền được trải xuống một tầng tuyết trắng.
Hai thân ảnh một hồng một xám, đang chậm rãi đi dọc theo đường mòn phủ kín tuyết trắng. Hồng y nam tử đi trước thỉnh thoảng dừng lại, chờ người phía sau đuổi kịp, cuối cùng đơn giản nắm tay hắn, vừa kéo hắn đi vừa oán giận nói: “Ngươi mới hoàn dương, thân thể sao lại kém hơn trước kia nhiều như vậy, chỉ đi có mấy bước đã thở hổn hển rồi.”
Nam tử áo xám bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, sau khi hoàn dương ta bất quá là một sinh hồn, nếu không phải ngươi dùng yêu cốt trọng chỉnh thân thể ta thì sao ta có thể sống đến bây giờ.”
Hồng y nam tử có chút đăm chiêu nói: “Lục Hắc nói muốn thay ngươi đi tìm vài cọng cỏ linh chi trăm năm bồi bổ, cũng không biết có tìm được không?”
Nam tử áo xám lắc đầu thở dài: “Ngươi cứ khi dễ nó, lừa nó nói chỉ cần giúp ta tìm vài cọng cỏ linh chi trăm năm thì có thể hoàn toàn trừ bỏ âm khí trong cơ thể ta. Lúc này trời đang băng tuyết, dụ nó chạy ra ngoài, hi vọng đừng bị rơi vào hố tuyết nào đó.”
Hồng y nam tử bĩu môi nói: “Ai kêu nó chướng mắt như vậy, bây giờ không phải ta cùng ngươi đi ra tìm nó sao?”
Hai người này không cần nói, chính là Tần Thanh cùng Lục Cận. Từ sau khi Lục Cận hoàn dương liền lưu lại Tê Long Sơn, vẫn ở trong động phủ trước kia. Tần Thanh cũng không quay về Thương Lôi sơn, đường đường là Hồ Huyền chủ lại dính chặt lấy Lục Cận.
Đương nhiên, còn có một miêu yêu Lục Hắc kia.
Vốn dĩ Tần Thanh đã thành công lừa Lục Hắc chạy ra ngoài, cực kì đắc ý, thầm nghĩ cùng Lục Cận khoái hoạt trong thế giới hai người. Ai ngờ Lục Cận không yên lòng muốn đi tìm nó, hắn đành tâm không cam lòng không nguyện đi theo. Hai người tìm nửa ngày ở Tê Long Sơn, cũng không thấy một cái bóng, nhưng lại bất tri bất giác đi tới động phủ của sơn thần.
Lục Cận hơi ngừng cước bộ, Yến Chỉ Hoài đã mất tích thật lâu, mấy trăm năm qua không hề có tin tức. Sơn động này vẫn như trước được quét dọn sạch sẽ, vật phẩm bên trong không chút thay đổi trong mấy trăm năm qua.
Y biết, là con Mi Hầu tinh tên A Man mà Yến Chỉ Hoài trước kia dưỡng, vẫn luôn cố thủ ở động phủ này, ngốc nghếch chờ hắn trở về. Gần đây Lục Cận cũng đã tới vài lần, Mi Hầu tinh kia nay đã trưởng thành, ở Tê Long Sơn cũng là yêu quái có chút bản lãnh. Cũng không biết vì sao lại giống như thiếu tâm nhãn, nhận định Sơn thần sẽ không lừa nó, nói sẽ trở về liền nhất định sẽ trở về, cách mấy ngày liền trở lại sơn động này chờ, kiễng chân chờ đợi.
Đừng nói Lục Cận là người thành thật mềm lòng như vậy, liền ngay cả Tần Thanh cũng không nhẫn tâm đả kích nó, mỗi lần thấy nó còn muốn an ủi nó, dỗ ngọt nó nói Yến Chỉ Hoài qua vài ngày nữa sẽ trở lại.
Mấy trăm năm đều chờ đợi, còn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ mà chờ. Thật không hiểu Yến Chỉ Hoài lúc trước đã dưỡng nó như thế nào, dưỡng ra cái tính tình kiên nghị quật cường như vậy.
Hôm nau A Man cũng không ở trong động, chắc do tuyết lớn phủ kín đường nên chưa từng quay lại. Lục Cận thở dài một phen, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên nhận ra một cỗ long khí ẩn ẩn bay tới. Y liền ngẩn ra, xoay người lại, liền thấy nam tử một thân huyền y đang đạp mây bay tới.
“Long…… Quân?” Lục Cận ngẩn ngơ, thẳng đến khi bóng người tới gần, lúc này mới nhìn rõ ràng, người trước mắt thân mang long khí, khí thế bức người, mặt mũi rất giống Ích Thủy Long quân năm xưa, nhưng không phải cùng một người.
Tần Thanh ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Là tiểu Long quân năm đó kiêu ngạo muốn chết.”
Lục Cận sửng sốt một chút, người tới đã cười khẽ, chào hỏi: “Lục Thần Quân, lâu ngày không gặp.” Lại quay sang Tần Thanh mỉm cười tiếp đón, “Huyền Hồ chủ cũng ở đây, khéo thật, ở chỗ này lại gặp được cố nhân.”
Trong trí nhớ Lục Cận, tiểu Long quân này vẫn là nãi oa nhi kéo theo cái đuôi, còn bị Yến Chỉ Hoài đánh đòn. Nay đột nhiên thấy nó đã trở thành dáng dấp này, thật sự kinh ngạc vô cùng.
Y đã quên rằng y ngây người trong phủ mấy trăm năm, thế gian này thật sự đã thay đổi rất nhiều, khiến y không kịp phản ứng.
“Tiểu Long quân…… sao lại tới đây?”
Dung Cảnh chắp hai tay sau lưng, dừng mắt trước sơn động, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay trước, ta nghe thấy phụ cận Tê Long Sơn truyền đến long ngâm, ta còn tưởng rằng là phụ vương đã trở lại. Ai ngờ lúc tới đây vẫn là công dã tràng. Hôm nay bất quá là muốn thử vận khí, xem có thể nhìn thấy phụ vương ta không.” Thùy hạ mi mắt, cúi đầu thở dài, “Phụ vương không chịu gặp ta, là sợ ta không thể đối mặt y sau khi y nhập ma. Kỳ thật ta…. căn bản không quan tâm. Ta biết y có lặng lẽ đến nhìn ta, nhưng thế nào cũng không chịu hiện thân trước mặt ta.”
Ngữ khí tiêu điều cùng bi thương, Lục Cận cùng Tần Thanh đồng thời trầm mặc. Chuyện Dung Sâm nhập ma, tuy Lục Cận chỉ nghe Tần Thanh nhắc qua đôi câu, nhưng cũng biết nếu Long thần thiên giới nhập ma thì Thiên đình đã nổi lên một trận sóng gió. Xem ra mấy trăm năm này, ngay cả Dung Cảnh cũng chưa gặp qua Dung Sâm, nói vậy Dung Sâm đã đi tới Bắc thiên Ma vực.
Ngày đó Lục Cận vừa mới hoàn dương, khi trở lại Tê Long Sơn, cũng là một ngày đại tuyết long trời lở đất như vậy. Lúc đó hắn rõ ràng nghe được tiếng long ngâm tê tâm liệt phế. Nói như vậy, Dung Sâm nhất định đã tới đây, chỉ là lại ly khai mà thôi. Hai người đang êm đẹp, vì sao lại rơi vào kết cục một người mất tích, một người nhập ma như vậy. Mỗi lần Lục Cận nghĩ đến, đều không kiềm được thở dài.
Một trận trầm mặc, vẫn là Dung Cảnh lên tiếng trước, hướng về Tần Thanh cùng Lục Cận chắp tay nói: “Nếu hai vị nhìn thấy chủ nhân cũ của động phủ trở về, làm ơn báo ta một tiếng. Ta nghĩ…. Chỉ cần hắn trở lại, phụ vương cũng sẽ hiện thân.”
Năm xưa y không hiểu chuyện, không hiểu sự dây dưa giữa phụ vương và Yến Chỉ Hoài là như thế nào. Nếu không phải bản thân nói ra trước mặt Thái tử Nam Hải, có lẽ phụ vương sẽ không…. nhưng mà Yến Chỉ Hoài đã mất tích nhiều năm như vậy, thật sự còn có thể trở về sao?
Câu hỏi này cũng là điều Lục Cận cùng Tần Thanh tự hỏi. Nhưng cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ gật đầu đáp ứng nếu Yến Chỉ Hoài trở về Tê Long Sơn, nhất định sẽ báo cho tiểu Long quân một tiếng.
Thấy Dung Cảnh cáo từ rời đi, trong lòng Lục Cận cũng trầm trọng, cùng Tần Thanh nhìn nhau, lắc đầu thở dài định rời đi. Thẳng đến khi bóng người đi rồi, cách đó không xa một thân ảnh mới lén lút chạy tới.
Chính là mi hầu tinh A Man kia.
“May mắn sáng nay ta liền đi ra ngoài, không gặp phải tiểu Long quân kia.” A Man vỗ vỗ ngực, bộ dáng sợ hãi. Sau đó nó liền vào sơn động, nhìn chung quanh một vòng, gãi đầu lầu bầu, “Kỳ quái, hôm nay tiên quân sao còn chưa tới?”
Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng cười trầm thấp: “Sáng sớm ta đã đến đây, nhưng ngoài động có vài khách nhân không mời mà đến nên không tiện hiện thân, đành phải tạm thời ẩn thân thôi.”
Một đạo quang hoa hiện lên, trong sơn động đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh, mặt mày thanh tú, tiên khí trong trẻo, tay áo như bay. A Man lập tức cung kính gọi một tiếng: “Lăng Hoa tiên quân.” Lập tức khẩn trương hỏi, “Tiên quân có tin tốt không? Sơn thần đại nhân có thể tỉnh lại chưa?”
Lăng Hoa cười một tiếng, từ trong áo lấy ra một hạt châu sáng lấp lánh. Mắt A Man trừng lớn, chỉ nghe gã nói: “Ngươi ra ngoài động thủ hộ, trăm ngàn lần không được cho ai tiến vào, hiểu chưa?”
A Man vội vàng lên tiếng, chạy tới ngoài sơn động thủ hộ.
Lăng Hoa cúi đầu, nhìn hạt châu trong tay kia, cười khổ một tiếng: “Thiên tân vạn khổ, cuối cùng đã thu hồi đủ hồn phách của ngươi. Nhưng khỏa Tụ Hồn châu này của sư đệ ta cũng không thể trả lại cho hắn. Thiếu hắn ta một cái nhân tình lớn như vậy, ta nói Yến đại tiên ngươi nên bồi thường ta như thế nào đây?”
Ngày đó khi Yến Chỉ Hoài tìm được gã thì đã cách ngày đại nạn không xa. Lăng Hoa tức giận mắng: “Không phải ngươi đã kêu ta đừng động tới ngươi, mặc ngươi tự sinh tự diệt sao? Kéo dài tới lúc này mới đến tìm ta, ta tới Tê Long Sơn vài lần cũng không gặp ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã tìm được địa phương để chờ chết rồi chứ!”
Yến Chỉ Hoài cười khổ: “Biện pháp trước đây ngươi nói với ta thật quá sức mạo hiểm. Huống chi, lấy thân phận của ngươi lại đi Ma Vực xin sư đệ ngươi giúp đỡ, chẳng phải sẽ phạm Thiên Quy sao? Ta cũng không muốn ngươi bị khó xử a. Với lại, ta cũng không phải cố ý rời khỏi Tê Long Sơn, chẳng qua là bị Dung Sâm mang đi mà thôi.”
Lăng Hoa nhướng mày, sau một lúc lâu, cười lạnh nói: “Ta biết ngay mà, sao ngươi lại đột nhiên thay đổi tâm ý, chịu để ta cứu ngươi. Nguyên lai là vì Ích Thủy Long quân kia nên ngươi không muốn chết nữa, đúng không?”
Yến Chỉ Hoài thở dài: “Trước đây ta cảm thấy bất quá là hồn phi phách tán, xem như không có tiếc nuối. Bây giờ nghĩ lại, nếu ta may mắn vượt qua, cho dù không còn tiên thể nữa, cũng chỉ mong có thể ở bên y một kiếp này.”
Lăng Hoa trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ta không thể cam đoan chắc chắn thành công.”
Yến Chỉ Hoài gật đầu.
“Nếu ta mượn không được Tụ Hồn châu, ngươi sẽ hồn phi phách tán. Cho dù ta mượn được, nếu thu thập hồn phách ngươi không đủ, ngươi cũng vô pháp hoàn dương.”
Yến Chỉ Hoài cười khổ nói: “Điều đó ta đã biết, nhưng trừ cách này ra cũng không còn biện pháp khác, không phải sao? Nếu trốn không thoát, vậy đó là kiếp số đã định, tránh được thì là tạo hóa của ta. Lăng Hoa, hết thảy làm phiền ngươi.”
Lăng Hoa đi theo cười cười, đạm mạc nói: “Đúng vậy, dù sao bất quá chỉ là cái chết, ngươi thì sợ gì chứ. Ta thật muốn nhìn, con đường nghịch thiên này, ta đến tột cùng có đi hết được không.”
Gã mang Yến Chỉ Hoài về Tê Long Sơn, phong ấn phía dưới là bùn đất, phía trên là nước suối, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ. Sau đó dẫn hồn phách hắn ra, thừa nhận Thiên kiếp ‘ngũ lôi oanh đỉnh, thiên nhân ngũ suy’. Sau đó, lại dùng thời gian mấy trăm năm, từng chút từng chút thu thập từng mảnh hồn phách của Yến Chỉ Hoài. Bây giờ rốt cục có thể giải thoát hắn khỏi phong ấn, chỉ cần hồn phách nhập thể, Yến Chỉ Hoài liền hoàn dương.
Chỉ là sau khi Yến Chỉ Hoài hoàn dương thì tiên thể không còn nữa, dựa vào Tụ Hồn châu trong cơ thể mà hắn liền trường sinh bất tử, nhưng cũng trở thành một dị vật ‘phi quỷ phi tiên phi yêu’. (không phải quỷ, không phải tiên cũng chẳng phải yêu)
“Ngươi nhất định sẽ không ngờ được, Dung Sâm đã nhập ma đi?” Lăng Hoa thở dài một tiếng, “Y đã đi Bắc thiên Ma vực, sống trong Vạn Hư cung của sư đệ ta. Cho dù ngươi gặp lại y…… Chỉ sợ cũng không còn là cố nhân.”
Yến Chỉ Hoài hoàn dương xong, cho dù gã khuyên hắn đừng đi tìm Dung Sâm, người nọ có lẽ cũng không chịu nghe lời gã đi?
Cười khổ một tiếng, Lăng Hoa tiên quân ổn định tâm thần, nhắm mắt, chậm rãi vươn tay, bắt đầu thi hạ pháp ấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.