Dưỡng Long

Chương 39: Trốn tránh




Khoảnh khắc Dung Sâm xoay người, Yến Chỉ Hoài theo bản năng liền vươn tay, trong nháy mắt chạm đến ống tay áo của y thì Dung Sâm lại hóa quang biến mất.
Cứ như vậy để mình hắn lại ma điện, cho dù hắn muốn đuổi theo, cũng không thể đi khỏi nơi này. Bây giờ hắn không khác gì phàm nhân, không hề có chút pháp lực, căn bản không phá được kết giới ở bốn phía ma điện.
Yến Chỉ Hoài chậm rãi hạ mắt.
Trước khi đến đây, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý. Mặc kệ khi Dung Sâm nhìn thấy hắn, sẽ phẫn nộ quở trách hắn cũng tốt, giận dỗi hắn cũng được, cho dù nắm áo hắn, nói tuyệt đối không tha thứ hắn, hắn cũng nhất định tận lực giải thích, chỉ cần Dung Sâm còn chịu nghe hắn nói.
Hắn chỉ không ngờ, ngay cả gặp hắn mà Dung Sâm cũng không muốn.
Lăng Hoa vừa đi, hắn không còn tiên khí hộ thể, ma khí trong ma điện này mãnh liệt như nước, liền bắt đầu từng chút hướng về hắn. Thân thể phàm nhân làm sao thừa nhận được ma khí tà ác, trên trán Yến Chỉ Hoài bắt đầu chảy mồ hôi, hai mắt cũng không tự chủ nhắm lại, cực lực chịu đựng cảm giác không khoẻ.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Yến Chỉ Hoài mở mắt ra, rồi lập tức ngây dại.
Trước mắt, không biết khi nào xuất hiện một nam tử. Tóc dài qua vai, chu y váy dài, bên hông buộc dây lưng, khuôn mặt kia lại cực kì tương tự hắn.
Yến Chỉ Hoài khiếp sợ nhìn nam tử, chỉ thấy khuôn mặt giống hệt mình chậm rãi gợi lên tươi cười.
Dịu ngoan đáng yêu, cười đến phong tình vạn chủng. Sau đó nam tử kia cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Trong mấy trăm năm nay, ma tôn tặng rất nhiều ma thị cho Long quân, nam nữ đều có, Long quân đều lạnh nhạt từ chối. Chỉ có ta được Long quân giữ lại, tùy thời hầu hạ.” Gã liếc nhìn Yến Chỉ Hoài, ý cười bên môi càng sâu, “Ta còn nghĩ rằng người mà Long quân thích năm đó, sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào, thì ra không hơn gì thế này.”
Gã vốn là một ma thị bình thường trong Vạn Hư cung, được ma tôn ban cho Long quân xong thì lẫn vào một đám ma thị không thiên kiều bá mị thì phong tình vạn chủng, nghĩ đến sau này sẽ không được Long quân chú ý tới. Ai ngờ Long quân vừa nhìn đến gã lần đầu tiên, lại cho gã ở lại, ngay chính gã cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
Thẳng đến sau này, khi ma tôn cùng Long quân uống rượu, gọi gã tiến đến hầu hạ, khi ma tôn chỉ vào gã hỏi Long quân, có phải khuôn mặt này giống như đúc người Long quân năm đó chung tình không, Long quân chỉ lạnh lùng nở nụ cười.
“Nếu giống như đúc, ta sẽ không lưu lại. Chẳng lẽ ma tôn nghĩ rằng tới bây giờ ta còn chấp nhất một người sao?”
Ngữ khí lãnh đạm làm gã giật mình.
“Ha ha ha.” Ma tôn cười lớn, nâng chén, “Nói rất đúng, với thế lực của bản tôn cùng Long quân hiện nay, trong thiên hạ muốn gì mà không được, Long quân cần gì phải chấp nhất một người? Thương nhớ có ích gì, bất quá là một cái túi da thôi, chỉ cần Long quân để mắt, trong Vạn Hư cung ta, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”
Long quân cười nhẹ, một hơi uống hết rượu.
Từ đó gã liền ghi tạc trong lòng, muốn nhìn thử người Long quân thích khi xưa, đến tột cùng có diện mạo ra sao. Cho đến hôm nay, ma tôn gọi gã ra, phân phó gã ẩn thân trên điện, đợi lệnh hành sự, gã mới có cơ hội thấy được người muốn thấy.
Vừa thấy xong cũng ngơ ngẩn nói không nên lời.
Nếu là một nam tử dung nhan tú lệ cũng liền thôi. Cố tình lại là một người sắc mặt tái nhợt như quỷ, nguyên bản mặt mày coi như thanh lãng, cũng bị che lấp bởi sự uể oải. Cảm giác giống như hắn từng bệnh nặng một hồi, không thể khỏi hẳn, luôn làm cho người ta thấy tùy thời sẽ lại đi tới quỷ môn quan.
Thêm một đầu tóc bạc ghê người, càng cảm thấy thê lương.
Gã không biết, khi Yến Chỉ Hoài bị phong ấn dưới đất, cũng đã là bộ dáng này.
Hắn chính là nghi hoặc, vì sao Long quân năm xưa lại ái mộ một nam tử như vậy? Khó trách vừa rồi Long quân trên đại điện luôn lạnh lùng, thật sự là trong Vạn Hư cung, tùy tiện một ma thị cũng có tư sắc gấp trăm lần nam tử này.
Thân là ma vật, không bị quản chế bởi quy luật trong thiên địa, tận tình miệt mài, tự nhiên thích nhất tất cả vật hoa mỹ kiều diễm. Không nói đến trong hậu cung của ma tôn cơ thiếp như mây, người người vô cùng yêu mị, còn Long quân tự nhiên cũng thích sắc đẹp, sao có thể chấp nhất với người nam tử này?
Vừa nghĩ như vậy, gã liền cảm thấy hôm nay người này tới đây, quả thực là tự rước lấy nhục.
Yến Chỉ Hoài bị gã nhìn chằm chằm đánh giá, trên mặt không chút biểu tình, tâm đã như chìm vào hàn băng, từng giọt từng giọt lạnh buốt thấm vào tâm can.
Trong nháy mắt hắn nhìn thấy người kia, thì đã có dự cảm không tốt. Mà lời nói tiếp theo của gã, hệt như đang chậm rãi đâm vào tâm hắn, từ từ đâm đến chỗ sâu nhất.
Luôn nghĩ rằng bản thân đối với Dung Sâm là không thể thay thế. Cho dù bị y hận, nhưng hắn vẫn là người duy nhất trong đôi mắt kia. Thì ra trong mấy trăm năm, Dung Sâm đã sớm quên đi hắn.
Khi Dung Sâm còn là Tiểu giao, hắn cũng từng bế quan tu hành vài trăm năm để phá tâm ma. Cho đến khi trở lại Tê Long sơn, tuy rằng Dung Sâm cũng náo loạn giận dỗi, nhưng vẫn đuổi theo hắn. Nay cảnh còn người mất, hắn có trở lại trước mặt Dung Sâm, đã muốn cái gì cũng không đúng rồi.
Thì ra tùy tiện người nào cũng có thể thay thế hắn.
Nếu sớm biết như thế…… Cần gì phải thiên tân vạn khổ, cầu Lăng Hoa tập hợp hồn phách hắn, cứu sống hắn làm gì? Nếu Dung Sâm sau khi nhập ma, ngay cả phân chấp nhất đối với hắn cũng biến mất, vậy hắn đến tìm y còn có ý nghĩa gì nữa?
Kiếp đầu tiên, hắn từng không chỉ một lần ngóng trông, hy vọng Dung Sâm có thể buông tha hắn, đừng dây dưa, điên cuồng chấp nhất với hắn như thế. Mà khi hắn rốt cục cũng động tâm, sau khi tự cho là đúng mà trả giá nhiều như vậy, hắn rốt cục có được sự giải thoát buồn cười như vậy.
Dung Sâm quả nhiên không còn chấp nhất với hắn nữa.
Yến Chỉ Hoài nhắm mắt lại, có lẽ ngay từ đầu chính mình đã sai rồi. Nếu không buộc Dung Sâm hóa rồng, hai người bên nhau ngàn năm, khi Dung Sâm hôi phi yên diệt vì Thiên kiếp, chính mình cũng tự tán hồn phách, cho dù cùng nhau biến mất trong thiên địa, ít nhất còn có được nhiều kí ức hạnh phúc như vậy.
Cho dù chết cũng không uổng phí.
Khi mở mắt ra lần nữa, Yến Chỉ Hoài chậm rãi nở nụ cười.
Muốn ở lại đây, chờ Dung Sâm tha thứ, hay là rời đi như thế, từ nay về sau đường ai nấy đi, không hề gặp lại?
Nếu là trước đây, hắn nhất định chọn xoay người rời đi. Sau đó dạo chơi thiên hạ, xem nhẹ sinh tử, mặc cho tạo hóa.
Chính là sau khi chết qua một lần, mới biết được có thể sống sót là chuyện không dễ dàng. Huống chi Lăng Hoa vì bảo trụ mạng của hắn mà không tiếc nghịch thiên, còn khiến cho Ma tôn thề sẽ không thu hồi Tụ Hồn châu. Thiên tân vạn khổ như thế, hắn mới có thể gặp lại Dung Sâm, thì sao còn dễ dàng buông tha được.
Mặc kệ là Dung Sâm tâm tâm niệm niệm trong mắt chỉ có mình  hắn, vì hắn mà phát cuồng cũng tốt, hay là Dung Sâm nhìn hắn như xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng cũng tốt, đều là Dung Sâm của hắn.
Người mà hắn từng một tay nuôi lớn, không tự chủ được mà yêu thương, luyến tiếc thương tổn.
Vô luận như thế nào, hắn cũng muốn thử một lần.
Quay đầu nhìn nam tử trước mặt, Yến Chỉ Hoài mở miệng: “Ngươi xuất hiện ở đây, chỉ vì nói với ta những lời này thôi sao?”
Người nọ ngẩn ra, lập tức cũng cười: “Đương nhiên không phải.”
“Như vậy, có thể nhờ ngươi hướng Ma tôn thông báo một tiếng, ta muốn gặp Lăng Hoa tiên quân?”
Việc quan trọng hơn, là làm sao rời khỏi đại điện này, tìm được Lăng Hoa, giúp hắn có cơ hội tái kiến Dung Sâm.
Tên ma thị kia nghe được lời hắn, nụ cười càng sâu: “Hết hy vọng nên muốn ly khai sao? Cũng đúng thôi, giờ Long quân cũng không muốn gặp lại ngươi, ngươi lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.” Gã tự cho là nhìn thấu tâm tư Yến Chỉ Hoài, tiến lên nhẹ giọng nói, “Đáng tiếc a, ngươi cho là Vạn Hư cung là nơi ngươi nói đến thì đến, nói đi thì đi sao? Ma tôn đã phân phó ta, vô luận như thế nào, cũng không thể dễ dàng thả ngươi đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Yến Chỉ Hoài còn chưa kịp phản ứng, bất ngờ bị gã chỉ tay vào mi tâm, ma khí nhập thể, nháy mắt liền mất đi ý thức.
“Ha ha a…… Phàm nhân, quả nhiên đều yếu ớt như thế a……”
Đó là một câu cuối cùng lưu lại bên tai Yến Chỉ Hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.