Dưỡng Long

Chương 46: Tử vong




Đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra, Huyễn Ma còn không kịp phản ứng, Lăng Hoa đã nhanh chóng ném khỏa Tụ Hồn châu cho Dung Sâm, hai tay lập tức kết ấn, thiết hạ kết giới, ngăn cách hắn và Huyễn Ma ở trong vòng kết giới.
Sắc mặt Huyễn Ma nháy mắt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng kết giới này có thể giam giữ được ta? Ta tùy thời đều có thể thu hồi khỏa Tụ Hồn châu kia!”
Lăng Hoa thản nhiên nói:“Vây được ngươi nhất thời liền được rồi.” Quay đầu hướng về Dung Sâm nói,“Tụ Hồn châu không thể ly thể quá lâu, mau đưa vào cơ thể Lâm Hư!”
Dung Sâm nguyên thần vừa mới hồi thể, thoáng thở dốc một chút, gật đầu, nâng thân thể Yến Chỉ Hoài dậy, hết sức chăm chú chậm rãi đưa khỏa Tụ Hồn châu kia vào trong cơ thể hắn.
Lăng Hoa quay đầu, hướng về Huyễn Ma mỉm cười:“Tiểu sư đệ, hiện tại có phải nên thanh toán nợ nần của chúng ta không?”
Huyễn Ma cười lạnh một tiếng:“Ngươi muốn giết ta? Ta cũng không phải là ta năm xưa, ngươi cho là chỉ bằng ngươi có thể giết được ta?”
Tiếng nói vừa dứt, trong kết giới rồi đột nhiên trào dâng một cỗ ma khí vô cùng mãnh liệt, toàn bộ cung điện đều bị chấn động. Kết giới cũng trở nên càng ngày càng trong suốt, lung lay sắp đổ, tựa hồ tùy thời đều có thể vỡ tan. Lăng Hoa đứng thẳng bất động, mặc cho ma khí mãnh liệt áp đến, biểu tình bình tĩnh như trước.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không nói, liền giết ngươi!”
Lăng Hoa thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt:“Ta đây cũng nói thật cho ngươi biết, người ngươi muốn tìm…… đã sớm không còn ở thế gian này.”
Huyễn Ma giống như bị sét đánh, con ngươi đột nhiên trợn to, cuồng nộ rống lên:“Không có khả năng…… Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!!”
Lăng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay vào ngực, lấy ra một khối ngọc bội, trên có khắc hai chữ “Lăng chiêu”, quăng xuống trước mặt Huyễn Ma:“Đây là ngọc bội trước khi chết hắn lưu lại cho ta, hắn nói đời đời kiếp kiếp cũng không muốn gặp lại ngươi.”
Huyễn Ma chậm rãi cúi đầu, nhặt lên mai ngọc bội kia, ngón tay run run vuốt ve lãnh ngọc. Lăng Chiêu vốn là tên của hắn sau khi nhập môn, mà mai ngọc bội này cũng là năm đó hắn tự tay đưa cho người nọ.
Như thế nào có thể…… người kia nhất định chờ hắn, hắn tìm nhiều năm như vậy, vô số ngày đêm, chưa bao giờ buông tha hy vọng…… Sao có thể đã không còn ở thế gian!
“Ha ha…… Ha ha ha ha……”
Bỗng nhiên bộc phát một trận tiếng cười điên cuồng, Huyễn Ma ngẩng đầu lên, đôi con ngươi như máu thê lương, nhìn chằm chằm Lăng Hoa:“Một khi đã như vậy…… Vậy ngươi cũng không cần sống nữa.”
Ngàn vạn đạo ma khí như lợi kiếm từ trong cơ thể hắn phát ra, lao về phía Lăng Hoa. Lăng Hoa vẫn không nhúc nhích, lúc bị ma khí xuyên qua, phát ra một tiếng thở dài.
Đúng vào lúc này Yến Chỉ Hoài mở mắt, nhìn đến Lăng Hoa bị mấy đạo ma khí xuyên qua thân thể, không khỏi kinh hãi, thất thanh hô:“Lăng Hoa…… Không thể a!”
Lăng Hoa cố sức quay đầu nhìn về phía hắn, khẽ cười cười, đôi môi hé mở, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ:“Quá muộn ……”
Thanh âm biến mất, chỉ thấy trong cơ thể Lăng Hoa đột nhiên tản mát ra một đạo quang mang tuyết trắng, lập tức tán ra vô số vòng tròn, dọc theo kết giới chậm rãi biến thành một trận pháp.
Huyễn Ma không dám tin nhìn Lăng Hoa:“Ngươi…… Tự tán nguyên thần, thiết hạ Hàng Ma trận……”
Lấy sinh mệnh làm đại giới, bày ra Hàng Ma trận, đây là muốn cùng hắn đồng quy vu tận sao?
“Không thể nào……” Huyễn Ma thì thào tự nói,“Bằng thực lực của ngươi sao có khả năng thiết hạ Hàng Ma trận……” Bỗng nhiên cuồng tiếu,“Năm đó năm sư huynh đệ hợp lực bày trận, còn không vây được ta, nay chỉ có mình ngươi thì có thể giết được ta sao?”
Thân thể Lăng Hoa đã dần dần trở nên trong suốt, thanh âm lại như trước lãnh đạm bình tĩnh:“Năm đó ta chủ trận, bọn họ bất quá là phụ trận. Sở dĩ cho ngươi chạy thoát, chỉ vì……”
Chỉ vì mình nhất thời mềm lòng mà thôi.
Rõ ràng tự hắn lừa tiểu sư đệ vào trong trận, rõ ràng đã hạ quyết tâm, để tránh sau này hắn nhập ma, gây thành đại họa, không bằng sớm nhổ cỏ tận gốc, hoàn toàn phong ấn. Lại nhìn đến hắn thống khổ giãy dụa trong Hàng Ma trận, vẫn là nhịn không được mềm lòng.
Liền vì nhất thời mềm lòng, rốt cục để hắn chạy thoát, đợi cho thương thế khỏi hẳn, hoàn toàn nhập ma đạo, diệt sát sư môn, đuổi tận giết tuyệt vài sư huynh đệ bày trận năm đó.
Nếu không phải lúc ấy hắn đã thành tiên, ly khai sư môn, chỉ sợ cũng gặp phải độc thủ.
Mấy ngàn năm qua, hắn luôn hối hận, vì tư tâm của mình mà thả hổ về rừng, lại hại chết bốn vị sư đệ đồng môn. Nếu không thể chính tay giết Huyễn Ma, vì vài sư đệ báo thù, sao có thể an ủi bọn họ trên trời linh thiêng.
Nhưng mấy ngàn năm qua, Huyễn Ma ẩn cư trong Vạn Hư cung, nghiễm nhiên thành một trong tam đại ma chủ của Ma Vực, với thực lực của mình hắn, nếu muốn giết Huyễn Ma, thật sự là quá mức khó khăn. Mà mỗi khi hắn để tay lên ngực tự hỏi, cho dù có cơ hội đối mặt Huyễn Ma, hắn thực sự hạ thủ được sao?
Cừu nhân là hắn…… người bận tâm nhất cũng là hắn.
Nếu năm đó, hắn không có tư tâm thả tiểu sư đệ ra Hàng Ma trận, không lén lút hộ tống hắn xuống núi, không đáp ứng hắn, chỉ cần hắn không lầm đường lạc lối, mình nhất định sẽ chờ hắn trở về…… Trong cuộc sống kia hắn không dám mở miệng, tất cả hứa hẹn đều viết trong lòng bàn tay tiểu sư đệ. Nếu tất cả đều không phát sinh, lại như thế nào tạo thành thảm hoạ diệt môn sau này.
Tiểu sư đệ muốn tìm người kia…… không tồn tại trên thế gian, sao có thể còn chờ hắn trở về.
“Hết thảy, đều xong đi……”
Lăng Hoa thu hồi suy nghĩ, yên lặng nhắm lại hai mắt. Lúc tự tán nguyên thần, sinh mệnh hắn cũng đã đến cuối. Mấy ngàn năm đạo hạnh, không tiếc tiên thể thiêu đốt, đều hóa thành một đạo trận pháp, Huyễn Ma cho dù thần thông quảng đại, cũng tuyệt đối không thể thoát ra ngoài.
Sớm nên tự tay chấm dứt tính mạng của hắn, cũng là dây dưa do dự mấy ngàn năm, thủy chung vẫn không ngoan tâm được.
Kỳ thật…… Hắn đã đối nghịch sư môn từ lâu.
Vào cái chớp mắt lúc hắn động tình.
Huyễn Ma bị nhốt trong Hàng Ma trận, ma khí cùng tiên khí triền đấu, thân ảnh Lăng Hoa càng ngày càng trong suốt, mà bạch quang chói nhưng cũng càng ngày càng mãnh liệt, gắt gao trói buộc Huyễn Ma ở bên trong. Lăng Hoa hai tay chậm rãi nâng lên, đặt trước ngực, đã chuẩn bị kết hạ pháp ấn cuối cùng. Một kích cuối cùng này, đồng thời hao hết sinh mệnh hắn, Huyễn Ma tất nhiên cũng sẽ hôi phi yên diệt.
Đồng quy vu tận đi, sư đệ.
Trong nháy mắt, Huyễn Ma cực lực giãy dụa, đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ đậm, giống như xuyên qua Lăng Hoa, nhìn về phương xa, thì thào:“Ta chờ ngươi mấy ngàn năm…… Vì sao ngươi ngay cả chết cũng không nguyện gặp ta…… Vì cái gì……”
Lăng Hoa đột nhiên run lên, ánh mắt liền rối loạn. Chính vì một lát do dự này, đoàn bạch quang mãnh liệt nhất thời yếu đi, ma khí vẫn bị áp chế ngang nhiên trào dâng, nháy mắt hóa thành trăm ngàn lưỡi đao xuyên qua hắn trong phút chốc.
“Sao ta luôn…… ở thời điểm không nên mềm lòng, càng mềm lòng……”
Lăng Hoa bên miệng gợi lên một nụ cười chua sót, cuối cùng liếc mắt nhìn Yến Chỉ Hoài.
Đừng qua đây, Lâm Hư.
Bạch quang yếu đi, kết giới nháy mắt bị phá hủy, thân thể Lăng Hoa trong phút chốc tro bụi yên diệt, biến mất trong hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.