4
Bầu không khí trong nửa ván bài sau có thể nói là vô cùng kỳ lạ.
Giang Thần và cậu thanh niên vẫn luôn mồm nói chuyện ngồi ở bên cạnh anh ta đều không nói thêm gì nữa.
Đám trai gái đang ngồi ở đây thỉnh thoảng sẽ liếc trộm tôi một cái rồi quay sang nhỏ giọng bàn luận với nhau.
Hai người đàn ông còn lại ngồi ở trên bàn, cầm bài trong tay nhưng cứ nhìn Trì Dã rồi muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Trì Dã khó coi cực kỳ, anh bực bội rít một điếu thuốc sau đó ngửa đầu nhắm mắt, dùng tay còn lại xoa vuốt ấn đường.
Rõ ràng là một khuôn mặt tràn đầy dáng vẻ không ai bì nổi, vậy mà chẳng biết tại sao lại khiến tôi nhìn ra mấy phần chán chường suy sụp.
Tôi vô cùng mờ mịt, cũng thật sự không hiểu, đột nhiên trong lòng nảy lên chút bất an khó nói.
Mãi cho đến khi cục diện này bị hai người phụ nữ đẩy cửa bước vào đánh gãy.
Tôi nhận ra bọn họ.
Người mặc sườn xám tên là Ôn Tình, cô ta có một mái tóc xoăn dài, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Người còn lại có vóc người cao gầy, tên là Ngô Đình Đình, tính cách thẳng thắn, cũng vô cùng kiêu ngạo.
Và không khác gì những người đang ngồi ở đây, bọn họ cũng đều có gia thế rất tốt. Trong cái giai tầng đó chỉ có gia cảnh của Ngô Đình Đình thoáng có vẻ kém cỏi hơn chút. Nhưng cô ta rất nổi tiếng trong giới xã giao của bọn họ, quan hệ với mọi người đều rất tốt.
Bởi vì Ôn đại tiểu thư là bạn thân nhất của cô ta, hai người cả ngày như hình với bóng. Và còn vì mẹ của Trì Dã vô cùng thích cô ta, lúc còn nhỏ đã nhận cô ta là con gái nuôi.
Cũng chính vì như vậy nên cô ta luôn gọi Trì Dã là "anh trai", mối quan hệ của họ thân mật như anh em ruột.
Ngô Đình Đình một tay kéo Ôn Tình, tay kia thì cầm mấy túi mua sắm đồ xa xỉ, cả hai cười nói đi vào.
Cô ta nhìn thấy Trì Dã đầu tiên, mặt mày hớn hở đi qua, trong miệng vẫn còn kêu la không ngừng: "Anh ơi, em và chị Ôn Tình mới đi làm móng tay về chứ không thì đã đến lâu rồi, anh đến lâu chưa, hiệu suất làm việc của cái phòng nails kia chậm quá, nhưng móng tay mấy cô đó làm đúng là đẹp thật..."
Ôn Tình dịu dàng đứng ở một bên nhìn Trì Dã, miệng khẽ mỉm cười.
Nhưng chẳng mấy chốc mà bọn họ không cười nổi nữa. Vì phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ, cũng bởi vì đã nhìn thấy tôi.
Cảm giác và sự nhạy bén của phụ nữ vĩnh viễn đều mạnh hơn đàn ông rất nhiều.
Ngô Đình Đình gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tôi.
Đầu tiên là chần chờ, sau đó là xác nhận, cuối cùng là kinh ngạc và phẫn nộ: "Hứa Đường?! Sao cô lại ở đây?"
"Sao cô lại ở đây, ai đưa cô tới đây! Sao cô còn dám xuất hiện trước mặt anh tôi nữa, cô có còn biết xấu hổ không vậy!!"
Ngô Đình Đình chửi ầm một trận, ngay lúc tôi còn chưa phản ứng lại thì cô ta đã tức giận đi về phía tôi, chỉ chực chờ lao tới và x.é x.ác tôi ra.
Lúc bước gần tới thì Trì Dã giơ tay kéo cô ta lại.
Ánh mắt anh nặng trĩu, giọng nói cũng thâm trầm: "Tôi đưa cô ấy tới."
"Anh! Anh điên rồi à! Kiểu phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta anh còn quan tâm làm gì! Cô ta hại anh còn chưa đủ hay sao? Nhanh để cô ta biến sang chỗ khác đi!!"
Ngô Đình Đình trợn mắt, vẻ mặt không dám tin, giọng nói cũng tức gần ch.ết.
Tôi luôn là người có tính tình vô cùng tốt, cô ta cũng biết trước kia Hứa Đường là một người ít lời.
Nhưng ai cũng đều có tôn nghiêm và giới hạn của riêng mình.
Có rất nhiều người đang xem kịch vui ở nơi đây, tôi cũng cần sĩ diện, cho nên tôi đứng lên.
Tôi không nhìn Ngô Đình Đình mà dời mắt nhìn về phía Trì Dã, bình tĩnh nói với anh: "Chủ tịch Trì, xem ra ngài cũng không có ý định sẽ hợp tác với chúng tôi, đương nhiên tôi cũng không xứng đứng ở trước mặt ngài. Ở đây quá ồn ào, có chó đang sủa bậy, cho nên giao dịch của chúng ta cứ hủy bỏ đi, làm phiền ngài rồi."
Vừa dứt lời tôi khẽ gật đầu, xác nhận mình đã đủ lễ phép liền xoay người muốn rời khỏi đây.
Mà Ngô Đình Đinh lại giận không thể át, trông như đang muốn xông tới không chịu buông tha cho tôi.
Cuối cùng Trì Dã lên tiếng mới chặn đứng trò khôi hài này lại.
Anh nói: "Hứa Đường, em không muốn nghe một chút sao?"
Bước chân tôi khựng lại, tôi nhíu mày nhìn anh: "Nghe cái gì cơ?"
"Ngồi xuống nghe đi, ân oán còn chưa thanh toán xong, em không thể đi được."
Cái tên Hứa Đường này, từ ban đầu khi Giang Thần mở miệng gọi ra đã khiến sắc mặt của bọn họ thay đổi rõ ràng.
Tôi không thể nào xem nhẹ.
Cho dù năm đó tôi đá Trì Dã, danh tiếng vang xa trong giới của bọn họ thì cũng không đến mức khiến bọn họ phản ứng như vậy.
Cho nên hơi chần chờ một chốc, tôi vẫn lựa chọn ở lại.
Sau đó nhìn Ngô Đình Đình đang phẫn nộ tột đỉnh kia gằn từng câu từng chữ lên án tôi, mắng tôi ác độc, mắng tôi vô tình.
Tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó, bởi vì tôi đã nghe được một vài chuyện từ cô ta mà trong quá khứ tôi không hề hay biết.
Năm đó chia tay với Trì Dã, tôi sợ anh dây dưa không chịu dứt nên cắt đứt vô cùng sạch sẽ.
Đổi số điện thoại di động, xóa hết tất cả các tài khoản mạng xã hội, sau đó mua vé xe lửa đi Đông Bắc, nán lại ở đó gần hai năm.
Anh họ và chị dâu tôi làm việc ở đó, cũng đã mua nhà định cư. Vậy nên hai năm đó tôi đi làm ở một công ty không lớn không nhỏ, lúc rảnh rỗi sẽ trông bé con cho anh chị.
Trong Lễ hội điêu khắc trên băng, anh họ và chị dâu đưa bé con đi chơi cùng với tôi, bé con vòng tay qua cổ tôi cứ bập bẹ gọi cô ơi cô ơi mãi.
Trời rất lạnh, nhưng cuộc sống cũng rất bình tĩnh. Khi nhìn thế giới băng tuyết rực rỡ sắc màu ấy, tôi tin tưởng rằng bản thân mình có thể quên Trì Dã đi, và có thể sống một cuộc sống tốt hơn rất nhiều.
Nhưng anh không thể quên được.
Khi chúng tôi nói lời chia tay, mọi thứ đều rất căng thẳng. Anh hiểu rõ tôi đang thật sự nghiêm túc nên bắt đầu trở nên khủng hoảng.
Nhưng anh vẫn ôm lấy hy vọng, rằng đợi khi cả hai bình tĩnh một thời gian rồi anh lại buông thể diện xuống dỗ dành tôi quay về.
Mãi cho đến khi phát hiện tôi đã biến mất.
Lời tạm biệt thật sự trước nay đều diễn ra trong sự im lặng dài lâu.
Thế giới này rộng lớn như vậy, biển người chen chúc hối hả, để người với người có thể gặp nhau đã là may mắn biết chừng nào.
Khi đã hòa vào biển người rồi, nếu không có duyên số trời ban thì chẳng có ai nhất định phải ở bên ai hết.
Chúng ta đều vô cùng bé nhỏ, cho nên trải qua đau đớn xong, phải học được cách lãng quên, học được cách buông bỏ.
Nhưng Trì Dã không học được.
Anh tìm tôi ở khắp nơi như đã phát điên, dò hỏi toàn bộ những người xung quanh tôi, cuối cùng tâm trạng anh sụp đổ khi đang lái xe, xảy ra tai nạn giao thông ở ngay cầu Hòa Bình.
Anh bị thương rất nghiêm trọng, sau khi cấp cứu đã được đưa thẳng vào ICU.
Sau này anh tỉnh lại rồi, nhưng cả người đều trở nên suy sút, không tài nào phấn chấn lên được.
Anh nhờ mẹ anh tìm tôi giúp anh, để tôi trở về nhìn anh một lần.
Hồi tôi ở Đông Bắc, quả thực có một ngày anh họ đã nhận được một cuộc điện thoại của cô ở nhà gọi tới.
Cô nói là mẹ của Trì Dã tìm cô, nói rằng con trai bà ấy nhập viện rồi.
Anh họ hỏi tôi có muốn trở về xem không. Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói mình sẽ không về. Rất nhiều người nói tôi ý chí sắt đá, nhưng lúc đó tôi thật sự không biết anh gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy, còn suýt chút nữa đã mất mạng.
Tôi cứ nghĩ là anh lại đang bày trò gì muốn lừa tôi. Bởi trước anh đã từng dùng cách này để lừa tôi một lần rồi.
Quá trình lãng quên một người rất thống khổ, nhưng tôi đã bước ra bước đầu tiên, tôi không muốn bỏ dở giữa chừng.
Tôi nghĩ, cố gắng chịu đựng một chút nữa đi, chịu đựng qua rồi anh sẽ học được cách buông mọi thứ xuống thôi.
Sau này anh thật sự đã không còn tin tức gì nữa.
Hai năm sau Mỹ Trân nói trong tay anh Tần có một hạng mục rất tốt, muốn tôi quay về nơi đây phát triển.
Tôi suy nghĩ một lúc, cứ ở Đông Bắc mày mò mãi quả thực cũng chẳng có kỳ ngộ gì, liền đồng ý rồi thu dọn đồ đạc quay về.
Thành phố này rất lớn, vòng xã giao của mỗi người cũng đều cố định, như tôi và Mỹ Trân cùng với anh Tần, ba chúng tôi mới là cùng một loại người.
Là những người bình thường nhất.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cơ hội để tôi và Trì Dã có thể gặp lại là cực kỳ nhỏ bé.
Quá khứ đã thành quá khứ, quan trọng nhất là phải đi trên con đường phía trước cho thật tốt.
Sau khi quay về tôi từng hỏi Mỹ Trân, khi đó Trì Dã thật sự nhập viện sao?
Nhưng tin tức Mỹ Trân biết được cũng có hạn, vì sau đó Trì Dã đã ra nước ngoài, gia đình anh không muốn lộ ra quá nhiều, trong giới cũng chẳng có ai dám đưa miệng đi chơi xa.
Cho nên tôi mới có thể ở sáu năm sau đó, đứng ở nơi đây biết được rằng mạng sống của anh đã từng rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế nào.
Cũng biết sau đó anh đã mắc phải chứng bệnh nào đó về tâm lý, có khuynh hướng tự mình hại mình, phải ra nước ngoài trị liệu trong một thời gian dài.
Ngô Đình Đình nói tôi là hung thủ gi.ết người, không có tư cách xuất hiện ở trước mặt anh của cô ta.
Anh của cô ta đã từng thích tôi như vậy, thế mà ngay cả trở về thăm anh một lần thôi tôi cũng không chịu, nếu tôi còn liêm sỉ thì bây giờ lập tức hãy biến đi, sau này vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Giây phút đó sắc mặt của tôi hẳn đã trắng bệch, vẻ mặt đờ đẫn.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Trì Dã, đối mặt với ánh mắt đen láy mà bình tĩnh của anh.
Bình tĩnh lặng yên, nhẹ như mây gió.
Vành mắt của tôi rất nóng, hẳn là đã đột nhiên không nén được mà rơi lệ.
Ngô Đình Đình nói đúng, tôi không nên xuất hiện, cũng không nên cầu xin anh cho Giai Sang một cơ hội.
Anh không nợ tôi cái gì cả.
Ở đây có nhiều người như vậy, những ánh mắt rơi vào người tôi, hoặc là trào phúng, hoặc là phỉ nhổ. Tôi ngửa đầu ngăn lại nước mắt như muốn vỡ đê mà ra, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào.
Tôi nói với Trì Dã: "Xin lỗi chủ tịch Trì, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, thật sự xin lỗi anh, mong anh hãy bảo trọng."
Nói dứt lời liền cúi đầu thật sâu chào anh.
Lúc rời đi tôi bước qua bên người anh, Trì Dã lại chợt đứng lên. Anh kéo tay tôi lại, tôi ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi anh vương ý cười, chứa đựng ý tứ không thể nói rõ cũng chẳng thể tả được.
Anh ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế anh vừa ngồi, đứng ở bên cạnh tôi, dáng người anh cao lớn vững chãi, sau đó anh chậm rãi sờ vào cổ tay áo sơ mi của mình.
Anh lịch thiệp và bình tĩnh như vậy, bàn tay có khớp xương rõ ràng đặt trên vai tôi, cúi người nói với tôi một câu: "Hứa Đường, tôi đã nói ân oán của chúng ta còn chưa thanh toán xong."
Vẫn là chất giọng trầm ấm đặc trưng của anh, trong đó còn chứa thêm mấy phần lạnh lẽo.
Tay của tôi không khỏi siết chặt lại, suy nghĩ không biết có nên nghĩ cách báo cảnh sát hay không.
Mãi cho đến khi anh đứng thẳng người, mắt nhìn về phía Ngô Đình Đình, không nhanh không chậm nói: "Cô cũng biết là tôi thích cô ấy à?"
Ngô Đình Đình không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Anh..."
"Biết rõ là tôi thích Hứa Đường, vậy sao lúc trước còn muốn bắt nạt cô ấy?"
5
Lời này của Trì Dã vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tôi cũng trố mắt nhìn về phía anh, trong đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tay anh đặt trên vai tôi khẽ vỗ về, nâng tay lên sờ soạng mặt tôi, sau đó cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: "Em phải chịu nhiều tủi thân như vậy, tại sao lúc trước em không nói? Em coi tôi là cái gì?"
"Trì Dã...
"Anh!"
Giọng nói của tôi và Ngô Đình Đình gần như là vang lên cùng một lúc.
Người trước lo sợ bất an, người sau ngậm giọng nghẹn ngào, phẫn nộ đến cực điểm: "Anh, anh nghe ai nói bậy bạ vậy? Ai mà thèm bắt nạt cô ta! Cô ta là hạng người thế nào anh còn chưa rõ sao? Ngay cả một đầu ngón tay của chị Ôn Tình cô ta cũng không sánh nổi, anh đừng để bị cô ta lừa nữa..."
"Không nhọc cô hao tâm tổn trí."
Trì Dã cắt đứt lời của cô ta, giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi vô cùng: "Ngô Đình Đình, Sầm phu nhân chỉ từng dùng giọng điệu nói đùa sẽ nhận cô là con gái nuôi vào ngày cô còn bé, thực tế cũng chẳng ai cho là thật, là do nhà cô cứ dùng sức trèo lên mà thôi."
"Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, tôi dứt khoát nói rõ ràng cho cô hiểu, nhà họ Trì chỉ có một đứa con trai là tôi, tôi không có em gái nào cả, nuôi hay không nuôi cũng chẳng có. Chuyện ngày trước cô dùng danh nghĩa nhà họ Trì diễu võ dương oai ở bên ngoài thì coi như xong, từ nay về sau đừng có nhắc nửa chữ liên quan đến nhà họ Trì, cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi và mẹ tôi nữa, nghe rõ chưa?"
"Anh..."
"Còn nữa, sau này nhìn thấy Hứa Đường thì có bao xa biến đi bao xa, nhớ kỹ chưa?"
"Anh...."
Sắc mặt Ngô Đình Đình trắng bệch, đôi mắt trừng to không dám tin tưởng, khóc lóc tới nỗi lem hết cả lớp trang điểm trên mặt.
Thân thể của cô ta đang run rẩy.
Vì cô ta hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa như thế nào.
Trì Dã đang nói cho tất cả mọi người trong giới này biết rằng, từ đây nhà họ Trì và nhà cô ta đoạn tuyệt quan hệ.
Ngô Đình Đình không những mất hết thể diện, mà còn rất khó tiếp tục hòa nhập trong giới đó nữa.
"Trì Dã! Anh quá đáng lắm rồi đấy!"
Ôn Tình nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Ngô Đình Đình cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vành mắt ửng đỏ, giọng nói vừa thất vọng lại vừa tức giận: "Anh vì người phụ nữ suýt chút nữa giết chết anh mà ngay cả Đình Đình cũng không nhận, nhiều năm như vậy em ấy đối xử với anh thế nào, bọn em lại đối xử với anh thế nào? Sao anh có thể như vậy chứ!"
"Tôi thế nào, không tới lượt cô chỉ bảo."
"Anh..."
"Cô có quan hệ gì với tôi? Cha cô tới nhà tôi cũng không có tư cách nói nhiều như thế, Ôn Tình, tôi không kiếm chuyện với cô thì cô tự cầu phúc cho mình đi, xé rách mặt mũi không có lợi gì cho cô đâu."
Trì Dã có một khuôn mặt luôn mang vẻ bén nhọn và ác liệt, ngay từ khi tôi quen anh thì anh đã luôn là dáng vẻ như thế.
Hồi còn đi học anh thường xuyên đánh nhau.
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của anh. Duy chỉ chưa bao giờ thấy như giờ khắc này, anh đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông lịch sự lễ phép, dùng giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nhất, nói ra những lời nói ôn hòa cực độ.
Lời nói ôn hòa như vậy, lại khiến Ôn Tình lập tức thay đổi sắc mặt, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, lại không ai nói được một chữ nào.
Anh cầm tay của tôi, sau đó kéo tôi dậy.
Trước mắt bao người, anh không nói thêm một câu, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào.
Anh đẩy cửa ra, cất bước rời khỏi, cứ như vậy đường hoàng mà dẫn tôi đi.
Trên lầu quả thực đã có phòng đặt sẵn.
Câu lạc bộ tư nhân xa hoa, tráng lệ.
Đèn trong phòng được bật lên, thoáng chốc có chút chói mắt, tôi còn chưa kịp làm quen với ánh đèn sáng ngời này thì đã bị anh đè lên ngăn tủ phía sau.
Cả người anh ghé lại đây, đôi môi cũng theo mà đến.
Dáng người Trì Dã cao lớn, càng khiến tôi trông nhỏ gầy hơn rất nhiều.
Người tôi bị che phủ trong bóng hình của anh, đôi tay không biết phải làm sao, cũng chẳng biết phải đặt ở nơi nào.
Anh nâng mặt tôi lên, hôn tôi một cách thô bạo, không chút tiếc thương mủi lòng.
Vừa hung ác vừa mãnh liệt, cắn đến nỗi môi tôi đau đớn.
Nước mắt của tôi lập tức trào ra không thể kiểm soát.
Qua một hồi lâu anh mới buông lỏng tôi ra, anh đứng trước mặt tôi rồi lui lại phía sau một bước, đôi ngươi đen kịt mờ mịt như biển sâu, giấu giếm sóng gầm cuộn trào sôi sục.
"Bây giờ đến lượt tính toán những món nợ giữa chúng ta."
Giọng nói anh hơi khàn, đôi môi vẫn còn vương sắc đỏ, sau đó anh bắt đầu giơ tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Tôi nghe thấy tiếng khuy áo được cởi ra, vang lên rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng này.
Ánh đèn sáng rực, tôi có thể thấy rõ mỗi một biểu cảm của anh.
Phức tạp, tức giận, đầy hận thù, cũng đầy buồn thương...
Hơi thở u ám mà kéo dài, cho đến lúc toàn bộ cúc áo sơ mi được cởi ra đã đạt tới cực hạn.
Tôi cúi đầu, cơ thể run nhè nhẹ, không dám nhìn vào ánh mắt anh.
Cũng không dám nhìn anh một lần.
Anh nắm lấy tay tôi, tôi sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng: "Trì Dã!"
"Ừ?"
Giọng nói trầm thấp không chứa chút ít cảm xúc nào, anh nắm lấy tay tôi rồi kéo về phía trước, chậm rãi để nó bao trùm lên lồng ngực mình.
Tôi đưa mắt thuận thế nhìn theo, dưới lớp áo sơ mi bị cởi toang ra là những vết sẹo bị khâu lại trải dài trên cơ thể vốn nên rắn chắc đẹp đẽ không thôi.
Đường rãnh cơ bụng rõ ràng, những vết sẹo dữ tợn kéo dài lên chỗ xương ức trông hệt như những con bọ đáng sợ đang bò trên người anh.
Một tay anh chống ở ngăn tủ, giam cầm tôi không không gian hẹp hòi mà anh tạo ra, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt lạnh lùng mà mỏi mệt, giọng nói anh lãnh đạm---
"Em nhìn cho kỹ đi, nhìn xương cốt đã gãy đoạn của tôi, cảm nhận chiếc đinh thép bị cấy vào người, rồi nhìn cả những vết sẹo xấu xí này nữa...."
"Hứa Đường, cơn đau nhức khi xương sườn bị gãy nứt và cảm giác khi em bị tróc ra khỏi cuộc đời của tôi giống hệt như nhau, tôi đau lắm, đau đến nỗi dường như đã sắp ch.ết mất rồi. Còn em thì sao, em có đau không?"
Tôi nói không ra lời, một câu cũng không nói nổi, chỉ còn lại thân thể đang run lên và tiếng khóc nấc nghẹn ngào.
Bàn tay đặt trên người anh hơi động đậy, muốn vẽ lại những vết sẹo kia nhưng lại bị anh hất ra ngoài.
Anh cười một tiếng, lùi về sau mấy bước, anh sờ vào những cúc áo sơ mi kia rồi cài lại từng nút một.
"Từ nay về sau, hai cũng ta đã thanh toán xong."
Giọng nói của anh lạnh lẽo như vậy, lướt qua tai tôi giống như từng cơn gió lạnh thổi qua nơi đồng hoang hiu quạnh, khiến cho người ta run bần bật.
Mắt tôi đỏ bừng, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Trì Dã, từ trước đến giờ em chưa từng thích người khác."
"Tôi biết, Tống Tân Vũ là anh họ của em, ba em qua đời nên hắn tới trường thăm em, cho nên em mới ghé vào lòng hắn khóc."
Trì Dã bĩnh tĩnh trần thuật, ánh mắt anh rơi vào người tôi: "Hứa Đường, nếu không phải tôi đã biết chuyện này, thì tôi đã không thể sống tới ngày hôm nay."
"Xin lỗi, em xin lỗi..."
Tôi rốt cuộc đã sụp đổ, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Tôi khóc hồi lâu, lúc này mới thấy Trì Dã cũng chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh: "Tôi vừa mới nói rồi, từ đây chúng ta đã thanh toán xong."
"Hứa Đường, tôi mất một thời gian rất dài mới nghĩ rõ ràng một việc. Chúng ta lạc mất nhau, không liên quan gì đến tình yêu cả."
"Tôi biết em chưa từng thích người nào khác, những năm nay cũng vẫn độc thân một mình. Tôi cũng vậy, cho tới nay lòng tôi vẫn có em, cho nên từ lúc bắt đầu đến giờ tình cảm của chúng ta chưa bao giờ lạc hướng."
"Lỗi là do tôi và em, hai con người không phù hợp với nhau. Lúc tôi yêu em, không thể hiểu được nỗi hoang mang ẩn chứa trong lòng em, không hiểu được niềm tự tôn của em. Khi em đang cố gắng làm cho cuộc đời mình trông tốt đẹp hơn một chút, thì tôi lại như một thằng ngốc, chẳng thể hiểu em đang muốn gì."
"Tha thứ cho tôi đi Hứa Đường, lúc đó tôi còn quá trẻ dại, luôn nghĩ rằng dùng hết sức lực để yêu một người là đủ rồi. Mãi đến sau này tôi mới hiểu được, rằng phần tình yêu này nông cạn đến cỡ nào."
"Trì Dã..."
"Tôi hận em trong một thời gian rất dài, rõ ràng lòng em không có người khác nhưng lại cứ nhất quyết đẩy tôi ra ngoài, nó mới càng khiến tôi khó chấp nhận hơn. Cho tới khi có một cô gái nói cho tôi biết rằng, có lẽ trước giờ tôi chưa từng thật sự hiểu rõ em, thứ áp ch.ết lạc đà không phải là cọng rơm cuối cùng, mà em nhất định đã vô cùng thất vọng nên mới không hề do dự mà chẳng cần tôi nữa."
"Nhưng Hứa Đường à, dù cho phần tình yêu này là nông cạn, nhưng tôi cũng đã từng không hề tiếc gì mà nỗ lực làm tất cả, tôi trao cho em một trái tim chân thành hoàn chỉnh, vậy mà ngay cả cơ hội xin em quay đầu nhìn lại một cái cũng không có sao?"
"Em, em xin lỗi, em thật sự không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, em cứ nghĩ anh lại lừa em..."
Tôi khóc nấc không thành tiếng, khóc đến nỗi không kiềm chế được, trong tầm mắt đẫm lệ mông lung ấy tôi thấy đôi mắt của Trì Dã cũng đỏ hoe, anh cười một tiếng, giọng nói nghẹn ngào chứa nỗi thất vọng cùng cực---
"Vậy em có từng nghĩ tới không, vạn nhất nó là sự thật thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như tôi đã ch.ết và rốt cuộc không thể tỉnh lại nữa, thế thì phải làm sao bây giờ? Em sẽ hối hận chứ?"
"Em chưa từng nghĩ tới, ngay cả cơ hội một phần vạn này em cũng không muốn cho tôi, cho nên ở trong lòng em rốt cuộc tôi là cái gì?"
"Hứa Đường, em không cho tôi cơ hội, bây giờ tôi cũng không muốn quay đầu lại nữa. Đông Minh sẽ kết nối với công ty của em, sau này chúng ta không cần gặp lại."
"Nợ em, tôi đã trả hết rồi."