Edit: Hừa.
Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn, nhưng Hạ Văn Nam không thể ăn một cách thoải mái.
Tính cách Minh Khâm rất vui vẻ và hoạt ngôn, mối quan hệ giữa chú và bạn trai trông cũng rất tốt, thỉnh thoảng hai người lại làm vài hành động thân mật trước mặt các vãn bối.
Ngoại trừ việc cậu chàng là bạn trai Minh Khâm thì Doãn Trạch Cạnh hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một sinh viên đại học tràn đầy năng lượng, cậu ăn ngon miệng vô cùng, cũng quan tâm đến nhiều chuyện xung quanh, Doãn Trạch Cạnh hầu như có thể nói bất kỳ chủ đề nào trên bàn ăn, nhưng góc nhìn của cậu vẫn còn rất ngây thơ. Những lúc như vậy, Minh Khâm sẽ khẽ mỉm cười nhìn Doãn Trạch Cạnh, đặt tay lên vai hoặc cầm ly rượu lên chạm nhẹ vào người cậu chàng.
Có vẻ như tửu lượng của Minh Tư Ngạn không cao lắm, sau khi uống nửa ly rượu, đôi gò má trắng trẻo của cậu dần đỏ ửng lên, cậu áp mặt vào mu bàn tay.
Lục Hoài Dã đến gần Minh Tư Ngạn, nói thầm: “Nếu không uống được thì để anh uống cho.”
Minh Tư Ngạn kề trán vào mặt Lục Hoài Dã, lắc đầu: “Em uống được mà.”
Lúc này, Hạ Văn Nam rời mắt khỏi hai người Minh Tư Ngạn và Lục Hoài Dã, cậu nhìn chiếc ly trước mặt mình, gần như rượu vẫn còn đầy.
Lúc nãy khi chuẩn bị ăn cơm, Minh Khâm đã kêu Doãn Trạch Cạnh khui rượu.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Văn Nam là: “Lát nữa tụi con phải đi về, không thể uống rượu được ạ.”
Minh Lộ Xuyên nghe cậu nói như vậy, một chốc sau mới nói: “Con phải lái xe.”
Minh Khâm cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Sao lại về? Buổi tối ngủ ở đây đi.”
Hạ Văn Nam ngẩn người: “Không tiện lắm ạ.”
“Tại sao không tiện? Phòng của Lộ Xuyên vẫn để cho hai đứa mà, phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ hết e, có thể ngủ lại bất cứ lúc nào.” Nói xong, Minh Khâm cầm chai rượu trong tay Doãn Trạch Cạnh, tự mình rót cho Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam mỗi người một ly rượu.
Trong tiềm thức Hạ Văn Nam vẫn nghĩ mình là sinh viên đại học, tuy có thể uống rượu nhưng cậu không thích, đặc biệt là phải uống với những người cậu không thân quen, sợ rằng mình say rồi sẽ gây ra rắc rối nên Hạ Văn Nam cố gắng từ chối thêm một lần nữa: “Vậy thì một mình con không uống thôi ạ.”
Minh Tư Ngạn hỏi Hạ Văn Nam: “Anh Văn Nam thấy khó chịu trong người à?”
Hạ Văn Nam đáp: “Vâng.”
Minh Khâm quay sang nhìn cậu ngay lập tức: “Khó chịu ở đâu? Ba gọi điện thoại cho bác sĩ tới khám cho con nhé, ba có quen một bác sĩ tư nhân.”
Hạ Văn Nam vội nói: “Không cần đâu chú ạ, không nghiêm trọng đến vậy đâu!”
Đột nhiên Doãn Trạch Cạnh đang rót rượu bên cạnh ngẩng đầu lên cười cười, nói: “Văn Nam lại trốn uống rượu nữa rồi, lần trước anh cứ nhất quyết phải tự lái xe đi về nên mới gặp tai nạn giao thông đấy.”
Hạ Văn Nam nghe vậy thì sửng sốt.
Minh Khâm dường như được nhắc lại chuyện cũ: “Đúng rồi đó, hôm nay ba sẽ không cho phép con tự về một mình nữa đâu. Con có biết ngày hôm đó, lúc nghe điện thoại báo tin con bị tai nạn, cả nhà đều sợ hết hồn không, Lộ Xuyên không nói câu nào liền chạy ra khỏi nhà mất luôn.”
Hạ Văn Nam hồi thần lại một chút: “Con ăn cơm ở đây xong mới bị tai nạn ạ?”
Minh Khâm nói: “Đúng vậy, hôm đó con cũng nhất quyết không chịu uống rượu, cơm nước xong là đòi tự lái xe về, đi được nửa đường thì gặp tai nạn.”
“Hơ…” Hạ Văn Nam ngơ ngác.
Minh Lộ Xuyên vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, hắn quay sang nói với Hạ Văn Nam: “Không muốn uống thì đừng uống.”
Giọng điệu của Minh Lộ Xuyên không giống như bình thường nữa, Hạ Văn Nam muốn làm dịu bầu không khí nên cậu nói: “Con uống một chút cũng được ạ.”
Minh Khâm cười nói: “Tùy con thôi.”
Vì vậy nên hiện tại trước mặt Hạ Văn Nam đặt một ly rượu đầy, không ai nhắc nhở cậu phải uống nên vẫn còn y nguyên.
Hạ Văn Nam lại gần Minh Lộ Xuyên, nói thầm: “Uống giúp tôi đi.”
Minh Lộ Xuyên lạnh lùng liếc cậu một cái, ban đầu hắn không nhúc nhích, sau đó đột nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu của Hạ Văn Nam rót hết vào ly của mình.
“Nếu không muốn uống, em có thể từ chối.” Minh Lộ Xuyên nói.
Hạ Văn Nam đáp: “Đều là người nhà cả mà, tôi không muốn làm lớn chuyện.”
Minh Lộ Xuyên không nói gì.
Hạ Văn Nam lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Tôi ăn cơm ở nhà anh rồi rời đi nên mới bị tai nạn hả?”
“…Không phải là em nghe mọi người nói xong hết rồi?”
Hạ Văn Nam thấy có chút nghi hoặc: “Tại sao anh không đi cùng với tôi?”
Minh Lộ Xuyên không đáp.
Hạ Văn Nam luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cậu lại không thể chỉ ra chỗ sai đó là chỗ nào, những lựa chọn của bản thân cậu trong khoảng thời gian đó, hiện tại Hạ Văn Nam không thể hiểu được.
Mang theo sầu não, Hạ Văn Nam nâng ly rượu lên, đưa đến bên miệng mới chợt nhớ ra đã hết rồi, lại đặt xuống.
Dì Trương múc một muỗng cơm đút cho Minh Tư Thần, cậu đã no từ lâu rồi, đang ngồi trên xe lăn nghịch đôi đũa, dì Trương thấy vậy liền đẩy cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Đợi những người khác cơm nước xong thì trời đã tối mịt.
Minh Khâm để tài xế trong nhà đưa Lục Hoài Dã về, Minh Tư Ngạn tiễn anh ra bên ngoài biệt thự.
Tối hôm nay Minh Khâm uống nhiều rượu, khóe mắt cũng đỏ lên, chú mặc thêm một cái áo khoác, đứng dưới chân cầu thang nói với Hạ Văn Nam: “Văn Nam, mấy đứa nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Hạ Văn Nam gật gật đầu.
Cơ thể Minh Khâm loạng chà loạng choạng, chú đỡ lấy tay vịn đi lên lầu, Doãn Trạch Cạnh liền đi theo sát phía sau, vừa bước lên cầu thang vừa nhìn điện thoại. Tới khúc ngoặt cầu thang, Minh Khâm hơi lảo đảo, Doãn Trạch Cạnh lập tức đỡ lấy chú từ phía sau, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi tiếp tục đi lên.
Ngay lúc hai người sắp đi khuất tầm mắt Hạ Văn Nam, Hạ Văn Nam thấy Doãn Trạch Cạnh cúi đầu liếc mắt nhìn về phía này, trên mặt thoáng nở nụ cười rồi liền biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Văn Nam.
Hạ Văn Nam dùng giọng rất nhỏ nói với Minh Lộ Xuyên: “Tôi không thích bạn trai của ba anh.”
Minh Lộ Xuyên không đáp.
Hạ Văn Nam nhìn Minh Lộ Xuyên, phát hiện hắn đang cúi đầu xem điện thoại, có vẻ là đang gửi tin nhắn cho ai đó. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Văn Nam, Minh Lộ Xuyên rất nhanh tắt màn hình, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi không thích bạn trai của ba anh.” Hạ Văn Nam lặp lại.
Minh Lộ Xuyên nhàn nhạt đáp: “Bình thường thôi, tôi cũng không thích.”
Hạ Văn Nam nói: “Chẳng phải ai anh cũng đều không thích à?”
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu không nói lời nào.
Hạ Văn Nam nói: “Coi cái mặt anh khó ở chưa kìa.”
Minh Lộ Xuyên đi thẳng lên tầng.
Hạ Văn Nam suy nghĩ một lúc rồi chạy hai bước đuổi theo, nắm lấy tay Minh Lộ Xuyên nói: “Tôi thấy chúng ta nên trở về đi thôi.”
Minh Lộ Xuyên dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: “Tại sao?”
Hạ Văn Nam nói: “Phòng của anh chỉ có một giường đúng không?”
Minh Lộ Xuyên cau mày: “Em nghĩ tôi sẽ làm gì em?”
Hạ Văn Nam nhỏ giọng, nói: “Ai mà biết được chứ?” Cậu vẫn nhớ đến nốt ruồi son có khả năng tồn tại trên mông mình kia.
Minh Lộ Xuyên cười lạnh một tiếng.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ dưới tầng truyền đến, Hạ Văn Nam quay đầu lại nhìn, là Minh Tư Ngạn.
Minh Tư Ngạn đi được hai bước, nhìn thấy Hạ Văn Nam thì đứng lại, mỉm cười hỏi: “Sao hai anh còn chưa đi nghỉ ngơi nữa?”
Hạ Văn Nam nói: “Tôi đang muốn về nhà.”
“Tại sao lại muốn về?” Minh Tư Ngạn bước nhanh đến trước mặt Hạ Văn Nam, “Nếu không thì đêm nay anh ngủ chung với em đi.”
Hạ Văn Nam kinh ngạc mở to mắt, trả lời một cách luống cuống: “Như thế không thích hợp lắm đâu?”
Minh Tư Ngạn cười, cậu nắm tay Hạ Văn Nam: “Đã lâu rồi chúng ta không tâm sự với nhau mà.”
Hạ Văn Nam còn chưa kịp phản ứng, Minh Lộ Xuyên đã nắm chặt bàn tay còn lại của cậu. Minh Lộ Xuyên lôi Hạ Văn Nam bước nhanh lên trên tầng: “Đi ngủ.”
Hạ Văn Nam vấp chân vào bậc cầu thang một cái, Minh Lộ Xuyên vẫn giữ chặt cánh tay cậu, cho nên Hạ Văn Nam chỉ có thể tiếp tục đi lên với Minh Lộ Xuyên.
Có vẻ như Minh Tư Ngạn có chút tiếc nuối: “Vậy hai anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Cậu ta vẫy tay với Hạ Văn Nam một cái.
Hạ Văn Nam lảo đảo đi theo Minh Lộ Xuyên, vội vẫy tay đáp lại Minh Tư Ngạn: “Ngủ ngon.”