Edit: Hừa.
“Nam Nam.” Đúng lúc đó, Minh Lộ Xuyên ở bên trong gọi Hạ Văn Nam, “Ăn sáng trước đi đã.”
Minh Lộ Xuyên tới giải vây đúng lúc, Hạ Văn Nam vội nói với Doãn Trạch Cạnh: “Tôi đói rồi, đi ăn đây nhé.” Nói xong cũng đi vào trong nhà.
Doãn Trạch Cạnh không cản Hạ Văn Nam nữa, cậu ta dằn bóng hai cái rồi lại tự ném rổ một mình.
Hạ Văn Nam đi theo Minh Lộ Xuyên cùng đến phòng ăn, cậu nhỏ giọng oán giận nói: “Đừng có gọi tôi là Nam Nam.”
Minh Lộ Xuyên không nói gì.
Hai người đi tới phòng ăn, thấy Minh Khâm và Minh Tư Thần đã ở đó. Trên bàn có bánh bao và trứng gà, là bữa sáng đơn giản kiểu Trung Quốc.
Dì Trương không ở đây, xe lăn của Minh Tư Thần đặt bên cạnh Minh Khâm, Minh Khâm đang cho cậu ăn trứng luộc. Từ đầu đến cuối Minh Tư Thần hoàn toàn không nhìn bọn họ, cậu vẫn đang cố gắng tóm lấy cái muỗng sứ trên bàn ăn, lúc ngón tay cậu gần chạm tới thì Minh Khâm sẽ xích cái muỗng ra xa một chút, làm cho cậu thiếu chút nữa là lấy được rồi.
Minh Khâm hỏi Hạ Văn Nam: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Hạ Văn Nam đáp: “Dạ tốt ạ.”
Minh Khâm cười cười. Nhân lúc chú nói chuyện với Hạ Văn Nam, Minh Tư Thần rốt cuộc cũng đụng đến cái muỗng trên bàn, cậu vươn tay tóm lấy.
“Tư Thần, mau buông ra!” Minh Khâm muốn giật lại cái muỗng, vội vàng đặt chén lên bàn.
Hạ Văn Nam ngồi chỗ cách Minh Tư Thần không xa, cậu đứng lên lấy cái muỗng lại giúp Minh Khâm.
Minh Tư Thần sững sờ, quay đầu nhìn Hạ Văn Nam.
Minh Khâm nói như đang dạy dỗ trẻ con: “Không được nghịch muỗng nữa.”
Hạ Văn Nam quay lại chỗ ngồi của mình, Minh Tư Thần vẫn đang nhìn cậu, để có thể nhìn mặt Hạ Văn Nam, thân thể cậu phải xoay hai lần trên xe lăn.
Đối với Minh Tư Thần, tâm tình Hạ Văn Nam có hơi phức tạp, cậu cảm thấy Minh Tư Thần chẳng khác gì một đứa trẻ con, nhưng đứa trẻ này lại có ngoại hình là một người trưởng thành. Bị Minh Tư Thần nhìn theo chằm chằm, Hạ Văn Nam không còn cách nào khác đành phải nở một nụ cười với cậu, cố sức cười đến mức đuôi mắt nheo cả lại.
Lúc này dì Trương đi từ phòng bếp đi ra, nhận lấy muỗng và chén trứng luộc từ Minh Khâm rồi ngồi xuống bắt đầu đút cho Minh Tư Thần.
Minh Tư Thần ăn xong một miếng, lại muốn quay đầu nhìn Hạ Văn Nam.
Minh Khâm chống cằm, nhìn hành động của Minh Tư Thần, khẽ mỉm cười nói: “Tư Thần nhận ra Văn Nam hả?”
Minh Tư Thần nhỏ giọng nói: “Văn Nam.”
Minh Khâm hơi kinh ngạc: “Thật sự vẫn còn nhớ Văn Nam à?”
Minh Lộ Xuyên ngồi bên cạnh Hạ Văn Nam, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, thoạt nhìn cũng chẳng có ý định tiếp chuyện, Hạ Văn Nam đành phải tự mình đánh tan sự lúng túng này, hỏi Minh Khâm: “Tư Thần có thể khỏe mạnh lại như bình thường không ạ?”
Minh Khâm nghe vậy thì thở dài, đáp: “Tình trạng của Tư Thần không giống con, lúc đó nó bị thương rất nặng, có thể nhặt được cái mạng về đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa não còn bị tổn thương phần mềm*, bác sĩ nói rất khó để hồi phục lại như cũ.”
*Gốc là: “大脑有器质性的损伤” mình search hoài mà không rõ là bị gì hết nên khúc này chém gió nha:”)))
“Vâng.” Hạ Văn Nam không biết nói gì cho phải.
Minh Tư Thần vẫn cứ ăn một miếng trứng rồi lại nhìn Hạ Văn Nam, mãi cho hết khi ăn hết trứng rồi, dì Trương đưa sữa cho cậu uống, cậu vẫn tiếp tục nhìn Hạ Văn Nam.
Minh Khâm nói: “Tư Thần thích Văn Nam thật nhỉ?”
Minh Lộ Xuyên vânc luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: “Nó mà biết yêu thích là gì à?”
Minh Khâm xoa đầu Minh Tư Thần: “Đương nhiên là biết rồi, niềm yêu thích của nó đơn giản lắm, phải không Tư Thần?” Nói xong, Minh Khâm nhìn về phía Minh Lộ Xuyên: “Con phải về công ty làm việc hả?”
Minh Khâmx đáp: “Vâng.”
“Vậy để Văn Nam ở lại đây đi.”
Lúc này Minh Lộ Xuyên chưa kịp trả lời, Hạ Văn Nam đã giành trước: “Dạ không cần đâu.”
Minh Khâm vẫn tiếp tục nói chuyện với Minh Lộ Xuyên: “Bây giờ tình trạng hồi phục của Văn Nam vẫn chưa ổn đỉnh, ban ngày con đi làm, để thằng bé ở nhà một mình ba không yên tâm, đưa về đây ở đi.”
Minh Lộ Xuyên trầm mặc không trả lời.
Phía dưới mặt bàn, Hạ Văn Nam đá Minh Lộ Xuyên một cái, ý nói mình không muốn ở lại đây.
Minh Lộ Xuyên nói: “Dạ thôi.”
“Sao lại thôi? Khoảng thời gian này hai đứa về đây ở không phải tốt hơn à? Ba kêu dì Trương nấu canh tẩm bổ cho Văn Nam mỗi ngày, thằng bé muốn đi đâu thì trong nhà cũng có tài xế sẵn, con để thằng bé ở một mình thì nó biết ăn cái gì bây giờ?”
Hạ Văn Nam vội nói: “Con cũng khỏe lên kha khá rồi ạ, có thể đi làm được.”
“Khá cái gì mà khá,” Minh Khâm nhìn cậu, “Với tình hình bây giờ của con, có quay lại công ty cũng không làm tiếp công việc được, không bằng nghỉ ngơi điều trị cho xong đi.”
Minh Lộ Xuyên không nói gì.
Minh Khâm đợi một lúc, giọng nói có hơi thất vọng: “Không muốn về ở với ba đến thế vậy sao?”
Minh Lộ Xuyên quay sang nhìn Hạ Văn Nam nói: “Để tụi con bàn bạc lại một chút, hôm nay vẫn cứ đi làm trước đã, không phải hôm qua em nói có vài thứ muốn lấy à.”
Hạ Văn Nam: “Ừm.”
Lúc Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam rời phòng ăn, Minh Tư Ngạn mới vội vàng bước xuống tầng ăn sáng.
Doãn Trạch Cạnh vẫn đang chơi bóng ở ngoài sân.
Minh Lộ Xuyên lái xe tới đón Hạ Văn Nam, sau đó cùng rời đi.
Hạ Văn Nam ngồi ở ghế phó lái, nói: “Tôi không muốn chuyển đến đó ở đâu.”
Minh Lộ Xuyên không trả lời.
Hạ Văn Nam liếc hắn một cái: “Sao anh không nói gì đi chứ?”
Lúc này Minh Lộ Xuyên mới chậm rãi mở miệng: “Em muốn tôi nói cái gì?”
“Nói với ba anh là chúng ta không chuyển về đó.”
Minh Lộ Xuyên liền trầm mặc.
“Ý anh là sao?” Hạ Văn Nam nghiêng đầu nhìn hắn, “Có phải anh không dám cãi lời ba anh đúng không?”
Minh Lộ Xuyên không trả lời vấn đề này, qua một lúc mới hỏi cậu: “Nếu như tôi bảo chúng ta tạm thời chuyển về nhà ba thì sao?”
Hạ Văn Nam đáp: “Tại sao tôi phải nghe lời anh?”
“Bây giờ tôi vẫn đang là chồng em.”
Hạ Văn Nam nhìn hắn, thử thăm dò: “Vậy chúng ta ly hôn?”
Minh Lộ Xuyên đột ngột dẫm phanh, xoay vô-lăng tấp vào vệ đường. May mà vẫn chưa ra khỏi vùng ngoại ô, xe đậu bên đường cũng không gây cản trở giao thông.
Hạ Văn Nam bị dọa cho hết hồn, nói: “Anh muốn làm gì?”
Minh Lộ Xuyên lạnh giọng hỏi: “Em muốn ly hôn với tôi?”
Đúng là Hạ Văn Nam có ý đó thật, cậu chưa đề cập với Minh Lộ Xuyên chỉ vì cảm thấy chưa phải thời điểm thích hợp. Cậu vừa tỉnh lại không lâu, chẳng biết cái gì cả, cũng chẳng biết giữa mình và Minh Lộ Xuyên đã phát sinh chuyện gì, nếu như ly hôn rồi vội vàng vứt bỏ mọi thứ thì không phải là một thái độ có trách nhiệm.
Khi cậu vừa tỉnh dậy, cậu chỉ ước rằng hết thảy không xảy ra vấn đề gì, rằng cậu đã không vượt qua sáu năm này, rằng cậu đã không kết hôn với Minh Lộ Xuyên và ông nội cậu đã không qua đời. Nhưng những ngày vừa qua, cậu bắt đầu chấp nhận một số thứ, chẳng hạn như ông nội đã mất, cậu có thêm một người chồng Alpha, một công việc ổn định. So với ý tưởng đơn giản là mình sẽ vứt bỏ mọi thứ lúc đầu, cậu trở nên muốn tìm lại ký ức đã mất, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó ly hôn với Minh Lộ Xuyên rồi bắt đầu cuộc sống mới.
Lời đã ra khỏi miệng, Hạ Văn Nam không thể giở vờ như không có chuyện gì được, cậu cố cứu vãn chút ít: “Hay anh cứ thử suy nghĩ thêm đi?”
Giọng nói của Minh Lộ Xuyên còn lạnh lẽo hơn so với lúc nãy: “Không cần suy nghĩ, ly hôn đi. Em bước xuống xe.”
Hạ Văn Nam sửng sốt, cậu định đưa tay mở cửa thì chợt dừng lại, hỏi Minh Lộ Xuyên: “Không phải chúng ta nên đến Cục Dân chính sao?”
Minh Lộ Xuyên không nóọi, mặt không đổi sắc khởi động xe, chiếc xe tiếp tục hướng về phía trước. Hắn lội ngược dòng xe cao điểm buổi sáng, đi thẳng một mạch đến Cục Dân chính. Cả đường đi hai người không ai nói với ai câu nào, đến nơi, Minh Lộ Xuyên bảo Hạ Văn Nam xuống xe.
Hạ Văn Nam mở cửa xuống xe, cậu vươn tay đóng cửa lại, Minh Lộ Xuyên không lỡ một giây đồng hồ nào mà lái xe đi luôn.
Hạ Văn Nam sững sờ đứng tại chỗ, một lúc sau mới phẫn nộ gào to theo hướng Minh Lộ Xuyên vừa đi: “Có mỗi mình tôi thì ly hôn thế quái nào hả!?”
Anh Xuyển kiểu: Thích thì chiều =))))))