Đường Một Chiều

Chương 60:




Lạc Táp cùng Tưởng Mộ Tranh về đến nhà, dì giúp việc đã chuẩn bị tốt đồ ăn.
" chào dì." Lạc Táp cười chào hỏi dì giúp việc, dì giúp việc này có nét giống với dì giúp việc của cô, nhìn qua rất hòa ái.
" Lạc Lạc đúng không? Lại đây thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị không, không thích cứ nói, về sau dì sẽ làm đồ ăn khác cho."
Dì giúp việc cởi tạp dề ra, lại nói với Tưởng Mộ Tranh: " dì về trước, ăn xong không cần mấy đứa phải dọn dẹp gì đâu, sáng mai dì tới dọn, Tứ tẩu cậu còn chưa có tan làm,dì về chuẩn bị điểm tâm cho cô ấy."
Tưởng Mộ Tranh: " vâng, dì đi đường chậm một chút."
Dì giúp việc đã làm việc ở nhà Tứ ca rất nhiều năm, rất thân thuộc với anh, họ cũng không có khách khí với nhau.
Sau khi dì giúp việc rời đi, Tưởng Mộ Tranh cùng Lạc Táp nói: " em đi rửa tay ăn cơm trước đi, anh đi thư phòng gọi điện thoại."
" anh bận thì đi đi, em chờ anh."
Tưởng Mộ Tranh vào thư phòng, trước gọi điện cho thư kí, đem sự tình nói đơn giản một lần, để cho cô ấy liên hệ với luật sư quen biết.
Cúp máy, anh lại suy tư gì đó, lại mở điện thoại ra, ấn vào nhóm chat 'kinh thành hoa hoa công tử'.
ở trong nhóm hỏi: [có ai ở đây không?]
một phút trôi qua, không ai lên tiếng.
Lại đợi một lát sau, Giang Đông Đình nhắc nhở anh: [quên quy định của nhóm? Có việc gì cứ phải phát bao lì xì ra trước đã.]
Tưởng Mộ Tranh chửi bọn họ hai câu, chọn mức 25, tổng cộng chia ra làm 10 cái lì xì.
Sau khi phát ra, giây sau.
Cái thứ nhất cướp được chính là cháu trai cả nhà anh, cái thứ hai là Tứ ca, cái thứ ba là Giang Đông Đình.
Cướp đoạt xong nhóm lại im lặng một loạt như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đó, vẫn không ai lên tiếng.
Tưởng Mộ Tranh: [đều lăn hết ra đây!]
Trình Diệc: [có chút tiền ấy, lăn cũng không đủ lực mà lăn được.]
Tưởng Mộ Tranh: [cậu đứng sang một bên, không liên quan đến cậu.]
Sau đó lại nói thẳng: [ các người mỗi người tìm hai luật sư nổi tiếng tới đây, có mở công ty luật, văn phòng ít nhất có 5 người.]
Tứ ca: [ai chọc cậu?]
Tưởng Mộ Tranh: [ không ai chọc, có khả năng có người gây khó dễ cho mẹ vợ tương lai.]
Tứ ca: [ kiện gì?]
Tưởng Mộ Tranh: [ kiện gì thì không nói cụ thể được, các người tìm hai luật sư một người am hiểu về các vụ kiện li hôn, còn lại thì là kinh tế thương mại.]
Tứ ca: [ hẳn là cũng không phải là vụ kiện lớn gì, cậu thật sự cần nhiều người như vậy? Luật sư nổi danh đứng lại với nhau thì chỉ làm chuyện thêm rắc rối thêm thôi, biết nghe theo ý kiến của ai? Cho dù là muốn tạo đoàn luật sư thì 3-5 người là đủ rồi.]
Tưởng Mộ Tranh: [ luật sư mọi người tìm đến sẽ không trực tiếp tham gia vào vụ kiện.]
Tứ ca: [???]
Tưởng Mộ Tranh: [ nếu đối phương đồng ý nhanh gọn kí tên thì thôi, em sẽ không sẽ không ỷ thế hiếp người. Hiện tại phải đưa vợ đi làm rồi tan làm, cũng không có thời gian dây dưa với mấy chuyện này, nếu đối phương muốn gian lận trên tài sản công ty hoặc có tâm tư khác, thì mấy luật sư mọi người tìm đến xuất hiện trước mặt đối phương thì cũng có tác dụng áp chế bên đó lại.]
Bởi vì Du Ngọc quyết tâm muốn li hôn, lại không muốn từ bỏ cổ phần công ty, cũng không muốn nhượng lại quyền cổ phần, mà Sở Nhất Sơn khẳng định càng không muốn từ bỏ quyền quản lí công ty, anh cũng có thể lí giải, rốt cuộc thì đó cũng là tâm huyết bỏ ra 20 năm trời, hiện tại công ty cũng đã niêm yết trên sàn giao dịch, lại là thị trường có giá trị nhất ở thời điểm hiện tại.
Cho dù là ai cũng khó có thể buông bỏ được.
Điều này có nghĩa rằng sau này Du Ngọc và Sở Nhất Sơn sẽ đối đầu nhau ở rất nhiều vấn đề.
Dù sao Du Ngọc cũng là phụ nữ, trên thương trường thái độ quyết đoán trong công việc vẫn kém hơn Sở Nhất Sơn một chút. Mà anh cũng không có dư sức để lo chuyện của bọn họ, bây giờ cách nhanh nhất, có lực sát thương nhất chính là có một đoàn luật sư đều là người nổi danh trong giới xuất hiện trước mắt Sở Nhất Sơn, ông ta hẳn là không dám có ý tưởng gì đi.
Tứ ca trong nhóm chat trả lời anh: [ cậu nói thẳng ra là muốn lấy trận thế dọa người không phải xong rồi sao?]
Vài giây sau, Tứ ca: [+6]
Tưởng Mộ Tranh: [??]
Tứ ca: [ người nhà, tôi giúp cậu tìm 6 người.]
Cháu trai cả: [+6]
Cháu trai hai: [+6]
Trình Diệc: [ tôi không lăn lộn trong thương trường, cũng không biết luật sư, ai tính luôn phần tôi đi?]
Giang Đông Đình: [ +4, tính cho cậu 2@Trình Diệc]
Thẩm Nghiên: [ +8, tôi tìm hết các luật sư tinh anh trong Sở cho cậu.]
Cố Diễm: [ +2]
Mạc Viễn Đông: [+2]
Lục Duật Thành: [+2]
Cố Hằng:[+2]
Hoắc: [+2]
Giang Đông Đình:[ làm thế lỡ như dọa cho luật sư bên đối phương sợ thành có bóng ma tâm lí trong tim nha.]
Thẩm Nghiên: [ đổi lại thành tôi, tôi đời này đều không nghĩ tới việc làm luật sư *cười khóc* *cười khóc* Ngũ ca, nhất định lúc ấy phải đem kẻ nào chọc chị dâu tới luôn đi, hắn có thể sợ tới mức chân mềm nhũn ra không.]
Tưởng Mộ Tranh: [ đúng rồi! Các người tự tìm luật sư, phí lên sân khấu cũng là do mấy người trả, tôi không có tiền.]
Sau đó trên màn hình xuất hiện hàng loạt các hàng chữ nổi lên: ' xxx đã rút lại một tin nhắn'
Mấy giây sau, trên màn hình trở về câu nói của Tứ ca: [cậu nói thẳng ra là muốn lấy trận thế dọa người không phải xong rồi sao?]
Là do các tin nhắn đều bị họ thu hồi lại.
Tưởng Mộ Tranh: [ nhanh nhổ bao lì xì của tôi ra!]
Trong nhóm vẫn như cũ không ai lên tiếng.
Anh lại nhắn một tin: [ nhớ là cuối tuần này tìm luật sư rồi buổi tối tới họp ở câu lạc bộ, tôi mời họ uống trà, coi như là họp mặt thường niên giao lưu.]
Gửi tin đi, anh rời khỏi WeChat, đi tìm Lạc Táp.
Lạc Táp đang múc canh chờ anh ra, Tưởng Mộ Tranh ôm lấy cô từ phía sau, đôi tay vòng qua eo cô, cằm gác lên vai cô.
Cuối cùng căn nhà này cũng có cảm giác là nhà rồi.
"anh buông em ra, canh đổ ra bây giờ."
" không sao, anh không có lộn xộn.''
Tưởng Mộ Tranh chính là không nỡ buông cô ra, thân thể cô mềm mại, trên cổ còn có hương nước hoa nhàn nhạt.
Cô đang múc canh anh cũng không lộn xộn, hỏi cô: " nước hoa gì vậy,rất thơm?"
Lạc Táp: " không biết, Chu Nghiên đưa cho em, nói qua tên với em nhưng em quên mất rồi."
Trên đó là tiếng anh, nhưng chỉ là vài từ đơn cô cũng không hiểu đó có ý nghĩa gì.
Tưởng Mộ Tranh: " sau này dùng nước hoa anh đưa cho em"
Canh và cơm đều được lấy xong, Lạc Táp vỗ tay anh: " đi rửa tay ăn cơm."
" Lạc Lạc."
Lạc Táp quay đầu: "ừ?"
Nụ hôn của anh liền rơi xuống.
Lạc Táp xoay người, ôm lấy cổ anh, ngậm lấy môi anh. Hai người quấn lấy nhau triền miên, cơm cũng quên ăn, hơn 20 phút sau hai người mới kết thúc xong nụ hôn này.
Hai người đều thở dốc, Lạc Táp nói: " cơm nguội hết rồi."
" không sao, lạnh lại làm nóng lên là được." Anh lại cúi xuống phủ lên môi cô.
Nếu không phải dì cả của Lạc Táp đến, Tưởng Mộ Tranh thật sự muốn cô ngay lúc này, cuối cùng hôn đến khi cơ thể có phản ứng mới buông cô ra.
Hai người bình phục hơi thở, lại đi xuống phòng bếp làm nóng đồ ăn.
Tưởng Mộ Tranh nói chuyện với cô: " sắp đến Giáng sinh rồi, mấy ngày nay công việc khoong bận?"
Lạc Táp dựa vào quầy bar, nhìn anh làm nóng thức ăn, cô lắc đầu: " không vội"
Có Thượng Viện Viện, cô cô về sau phỏng chừng rất khó lại có cơ hội vội đến mức chân không chạm đất.
Tưởng Mộ Tranh ngẩng đầu nhìn cô: " điều động cương vị?"
Lạc Táp: " không đồng nghiệp mới đến là Thượng Viện Viện thích Tiểu Hạ, em lại cùng Tiểu Hạ một tổ, hiện tại chỉ cần thời gian trực ban của cô ấy không trùng với em thì cô ấy đều sẽ trực thay em."
Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ một lát gật đầu nói: " có muốn mời Thượng Viện Viện ăn bữa cơm hay không?"
" không cần, cô ấy cũng không có thời gian, có thời gian đều dùng để nghiên cứu Tiểu Hạ rồi, chờ đến ngày lễ mua món quà nhỏ tặng cho cô ấy là được rồi."
" cũng đúng."
Lúc ăn cơm, Tưởng Mộ Tranh do dự một lát, vẫn là hỏi cô: " em dọn qua đây ở, có muốn nói với chú Phùng một tiếng hay không, đến lúc chú ấy nghỉ ngơi đi đến biệt thự bên kia tìm em sẽ không thấy."
Lạc Táp: " ba em bây giờ đang vội mấy vụ án lớn, em không muốn ông ấy phân tâm, trước ba có gọi cho em nói gần dịp Giáng sinh sẽ có chút thời gian, đến lúc đó gặp mặt nói đi."
Tưởng Mộ Tranh hơi gật đầu: " ừ, chuyện đã như vậy, em chọn một số chuyện không quan trong nói, đỡ làm chú lo lắng thêm."
Lạc Táp buồn buồn nói: " ừ, em hiểu mà."
Trước kia những chuyện như vậy, cô cũng không nhắc tới, liền nói là ý kiến của cô cùng mẹ không hợp lên nháo lên.
Nói nhiều, ba sẽ càng áy náy.
Tưởng Mộ Tranh đau lòng nhìn cô, trước kia anh thật sự muốn biết, nhưng lại không đành lòng hỏi, hỏi cô một lần khác nào muốn vạch những vết thương đó ra thêm một lần nữa.
Nhắc tới lễ Giáng Sinh, Lạc Táp nói trước với anh: " đúng rồi, đêm Bình An bọn em phải trực ở ngoài đến khuya muộn một chút, không thể ở cùng anh đón Giáng Sinh rồi."
Tưởng Mộ Tranh cười:" anh lại không phải trẻ con, em chuyên tâm làm việc đi."
Anh ở trong lòng nghĩ, làm thể nào để cho cô có một Giáng Sinh thật bất ngờ.
Hôm sau.
Khi Lạc Táp tỉnh lại, phòng tối đen, chuông báo thức cũng chưa kêu.
Cô gối đầu lên tay Tưởng Mộ Tranh, phía sau lưng kề sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, tiếng hít thở đều đều của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến. Trước kia còn chưa quen biết Tưởng Mộ Tranh, cũng thường xuyên nghĩ rằng, sau này có bạn trai hay chồng, cô cũng muốn kề sát vào lồng ngực của đối phương ngủ như vậy, không lo lắng tỉnh dậy sau cơn ác mộng sẽ không có vòng tay ấm áp ôm lấy.
Hiện tại có cái ôm này khiến cô đặc biệt thỏa mãn.
Lạc Táp chờ thêm 2 phút, mắt thích ứng với bóng tối rồi, sau đó thật cẩn thận đưa tay qua cầm lấy điện thoại, sợ màn hình sáng sẽ chói mắt anh, cô đem điện thoại để trong chăn, nghiêng đầu nhìn, hiện tại mới có 5 giờ 3 phút sáng.
Khóa màn hình lại, đặt trên gối, bắt đầu phát ngốc trong căn phòng tối.
Tối hôm qua ngủ không tính là sớm, hơn 11 giờ tắm xong nằm lên giường, Tưởng Mộ Tranh lại náo loạn cô trong chốc lát, đến 12 giờ mới đi ngủ, nếu là ngày thường thì 6 giờ cô vẫn còn chưa tỉnh đâu.
Hiện tại đầu óc tỉnh táo, đầu lại còn hơi đau.
Tối hôm qua tổn thương mà mẹ cô gây ra cho cô quá sâu, hiện tại vẫn đau, không biết khi nào có thể kết vảy khép lại, cũng không biết về sau có thể vỡ ra hay không.
Đột nhiên, cô giật mình một cái, híp híp mắt.
Vừa rồi thất thần, cũng không cảm giác được tay Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn đặt lên trên ngực cô, vừa rồi anh vô thức sờ sờ, xoa xoa.
Lạc Táp cầm lấy tay anh thật cẩn thận đem tay anh từ trước ngực lấy ra, đặt ở bên hông.
Anh giống như bất mãn còn giãy hai ba cái.
Cô nhắm mắt lại, nỗ lực không nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa. không đến vài phút sau, tay Tưởng Mộ Tranh thế nhưng ở bên hông lại đặt lên ngực cô, bàn tay đặt lên trên sung sướng xoa nhẹ hai cái, sau đó lại cảm thấy mĩ mãn mà cọ cọ trên đỉnh đầu cô.
Lạc Táp: "..."
Quả thực là vừa đê tiện lại háo sắc.
Dù sao cũng không ngủ được, nhàn rỗi lại nghĩ lan man rối loạn, cô đơn giản ở trong ngực anh xoay người, đối mặt với anh, dựa vào anh rất gần, tay anh liền không thể sờ ngực cô được nữa.
Lạc Táp cho rằng lúc này là ổn rồi, không bị quấy rầy nữa, kết quả anh nhấc cả người cô lên đè lên người anh, như vậy còn chưa xong, tay anh lại bám lấy mông cô, ngón tay không ngừng vuốt ve.
Lạc Táp không còn nói lên lời được nữa.
Chợt, Lạc Táp cảm thấy lồng ngực anh rung rung chấn động, cô đột nhiên ngẩng đầu, tuy rằng không thấy được biểu tình của anh, nhưng cảm nhận được anh đã tỉnh, anh cố ý.
Cô cào anh: " sao lại có thể lưu manh như vậy!"
Tưởng Mộ Tranh cười: " ai bảo em làm cho anh không có cảm giác an toàn?"
Lạc Táp: "..."
Không cho anh đặt tay trên ngực cô chính là không cho anh có cảm giác an toàn?
Cô giơ tay đấm lên ngực anh hai cái.
Tưởng Mộ Tranh giữ chặt tay cô lại, hỏi: " còn sớm như vậy, sao đã tỉnh rồi.?"
Lạc Táp tìm một cớ: " à, muốn đi toilet."
Tưởng Mộ Tranh xốc chăn lên: " đúng lúc anh cũng muốn đi, trong phòng tối như vậy, rất đáng sợ, chúng ta đi chung cho vui."
Lạc Táp: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.