*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghỉ ngơi hơn 10 phút, Tưởng Mộ Tranh bật dậy, Lạc Táp đã ngủ say, hơi thở thật đều.
Vừa nãy chắc cô mệt muốn chết rồi.
Tưởng Mộ Tranh cúi đầu hôn vài cái lên trán cô, cô không có chút phản ứng nào.
Đi vào phòng tắm rồi tắm qua một lần, sau đó Tưởng Mộ Tranh lại vắt một cái khăn ấm, cẩn thận lau người cho Lạc Táp.
Lạc Táp bị quấy rầy, theo phản xạ tự nhiên nhấc chân lên đá anh. Tưởng Mộ Tranh phản ứng mau, lui về phía sau vài bước nên cô không đụng tới anh.
Trước kia đều là anh đánh người khác, không biết Giang Đông Đình đã bị anh đánh qua bao nhiêu lần, không nghĩ tới sẽ có ngày bản thân bị đánh mà lại bó tay không làm gì được, chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.
Mấu chốt là sau khi bị đá anh còn vui rạo rực và đặc biệt hưởng thụ.
Tưởng Mộ Tranh vòng qua bên giường, đắp chăn đàng hoàng lại cho Lạc Táp, nói thầm bên tai cô: "Nếu như đá hỏng rồi thì sau này em phải khóc đấy."
Vừa rồi anh rất mệt, nhưng nghỉ ngơi một lúc xong thì hiện tại tinh thần phấn khởi không thôi.
Nghĩ đến một câu người ta hay nói, sau khi làm chuyện đó mà được hút một điếu thuốc thì quả thực là sướng như tiên, anh cũng lấy thuốc lá và bật lửa đi ra ban công.
Ngoài ban công gió lớn, thổi qua mặt giống như đao cắt, nhưng trong lòng anh lại ấm áp như đang kề bên xích đạo.
Châm thuốc lên, anh dùng sức hít mấy hơi, làn khói chậm rãi phun ra từ khoang mũi, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm lạnh giá.
Cảm giác...chẳng có cảm giác gì cả.
Làm gì có cảm giác đặc biệt như bọn họ nói, còn bảo sướng như tiên nữa chứ.
Thuốc lá có ngon thì cũng không ăn ngon bằng Lạc Lạc của anh.
Hai cánh tay anh chống lên cửa sổ, nhìn bóng đêm, khóe miệng không khỏi cong lên.
Lạc Lạc là vợ anh.
Tưởng Mộ Tranh trở lại phòng ngủ, nằm xuống sau lưng Lạc Táp rồi ôm cô vào trong lòng.
Cô thích tư thế ngủ mà lưng dán vào lồng ngực anh như vậy, gần như là một đêm mộng đẹp.
Buổi sáng hôm sau.
Khi Lạc Táp tỉnh lại thì thân thể đau nhức, nơi nào đó có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, cũng không tính là đau.
"Không ngủ nữa à?" Giọng nói khàn khàn của Tưởng Mộ Tranh vang lên từ phía sau.
"Ừm, ngủ đủ rồi." Lạc Táp xoay người, rúc vào trong lòng anh.
"Có đau không?"
"Vẫn ổn."
"Đau thì liền để anh hôn hôn."
"..."
Lạc Táp không lên tiếng, cô không biết anh nói hôn là hôn nơi nào, có lẽ là chính cô hiểu sai.
Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: "Em chưa đánh răng."
Tưởng Mộ Tranh cười: "Anh cũng không nói muốn hôn miệng em."
Lạc Táp: "..." Trừng anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh làm như không thấy, ngậm lấy vành tai cô, hỏi cô: "Nói cho anh nghe, em có đau không?"
"Vẫn ổn, không đau." Cô chôn mặt vào trong lồng ngực anh.
"Đừng nói nữa, em ngủ thêm lát nữa."
"Em nằm đi đã, anh xuống phòng bếp rót chút nước cho em, uống xong rồi lại tiếp tục ngủ." Tưởng Mộ Tranh choàng áo tắm dài lên người, đi toilet đánh răng trước rồi lại đi phòng bếp rót nước ấm hòa chút mật ong cho cô.
Lạc Táp uống nước xong thì lại rúc vào trong chăn.
Buổi sáng không cần đi làm, được nằm trong một chăn ấm áp, lại cùng một người đàn ông vừa bỉ ổi vừa háo sắc tương liên cả thể xác lẫn tinh thần, ngẫm lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Tưởng Mộ Tranh cũng không có ý định đến công ty vào hôm nay. Anh đi sang phòng làm việc để mở cuộc họp video buổi sáng, sau đó dặn dò công việc ngày hôm nay với thư kí rồi khóa điện thoại lại, quay về phòng ngủ.
Nghe được tiếng bước chân, Lạc Táp vội nhắm mắt, tiếp tục vờ ngủ.
Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh căm xộc vào phía sau lưng, cô run lên một cái, ngay sau đó đã bị Tưởng Mộ Tranh kéo vào vòng tay ấm áp dễ chịu của anh.
"Có đói bụng không?"
Cô không lên tiếng.
Tưởng Mộ Tranh biết cô không ngủ: "Không nói lời nào là anh hôn em đấy."
Lạc Táp: "......"
Vẫn không có động tĩnh gì.
Tay Tưởng Mộ Tranh từ từ trượt dọc xuống theo eo cô.
"Em buồn ngủ!" Cô vỗ tay anh ra.
Tưởng Mộ Tranh cười: "Không ngủ nữa, anh muốn hôn em."
Lạc Táp biết anh muốn hôn nơi nào, bên tai đỏ ửng: "Tưởng Mộ Tranh, có tin em đá anh không hả?!"
"Tin chứ, cũng đâu phải lần đầu tiên em đá anh." Anh đã lật mình lên trên người cô, kéo chăn trùm qua đỉnh đầu rồi thụt lùi xuống vị trí giữa giường, tách hai chân của cô ra kê lên trên vai anh.
"Tưởng Mộ Tranh!!!"
Hai tay Lạc Táp nắm chặt khăn trải giường, toàn thân nóng rực, đôi môi mềm mại của anh đã hôn lên.
Hai người thân mật hơn 10 phút, Lạc Táp cảm giác như thân thể bị hút cạn.
Sau đó hai người đều không nhịn được nữa, lại ôm nhau làm thêm một lần.
Khi Lạc Táp rời giường đã là 11 giờ rưỡi, đói đến mức da bụng sắp dính vào lưng.
Hôm nay Tưởng Mộ Tranh không để người giúp việc đến, anh cũng không biết làm món gì phức tạp nên nấu sủi cảo cho Lạc Táp ăn.
Nấu hai phần, mỗi người một đĩa, sau khi Lạc Táp ăn xong thì cứ nhìn anh mãi.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô: "Sao thế?"
Lạc Táp chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ăn chưa no."
Tưởng Mộ Tranh: "......"
Rồi anh chợt cười: "Ăn tốt như thế, sao không mập chút nào hết vậy."
Anh đứng lên: "Anh nấu thêm một đĩa cho em nhé."
Lạc Táp: "Ừm, em đi với anh."
Cô đi cùng anh vào phòng bếp.
Tưởng Mộ Tranh đổ thêm nước vào nồi, bật lửa, lại lấy một túi sủi cảo từ trong tủ lạnh ra.
Anh chỉ chỉ eo mình.
Lạc Táp không rõ nguyên do, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là: "Eo anh...... Khó chịu hả?"
Tổng cộng làm 2 lần, mỗi lần đều là anh ôm cô, thời gian lại không ngắn, eo đau cũng là chuyện bình thường.
Tưởng Mộ Tranh híp mắt lại, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.
Lạc Táp chớp chớp mắt, ý gì đây?
Eo không khỏe bị cô nói trúng rồi?
Tưởng Mộ Tranh cũng biết là đàn gảy tai trâu, cô chẳng hề dính anh tẹo nào. Theo lý thuyết, sau khi hai người đã thân mật đến vậy thì hẳn là cô phải thích dính vào anh mới đúng. Nhưng cô vẫn giống như trước, anh nấu cơm thì cô đứng ở bên cạnh, không có bất kì cử chỉ tiếp xúc da thịt nào.
Anh nói: "Ôm eo anh, dựa gần vào anh một chút."
Lạc Táp không làm nũng, cảm thấy ban ngày ban mặt làm như vậy rất kì quái.
Tưởng Mộ Tranh nói: "Em lại đây nấu đi." Anh nhường vị trí lại cho cô.
Lạc Táp đứng vào, nước trong nồi đã sôi sùng sục, cô nhấc nắp lên, thả sủi cảo vào.
Tưởng Mộ Tranh đứng ở phía sau, hai tay vòng qua eo cô, cằm thì gác lên đầu vai cô.
Lạc Táp vỗ vỗ anh: "Tránh ra, em đang nấu sủi cảo mà."
"Cái này gọi là tình thú vợ chồng."
"..."
Tưởng Mộ Tranh nhìn kệ bếp, độ cao vừa vặn, anh xoay mặt qua thấp giọng nói với cô: "Mấy nay trời lạnh, hai ngày nữa chúng ta nấu canh xương sườn đi."
Lạc Táp cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được đó, lần sau khi em được nghỉ sẽ đi siêu thị mua xương sườn, anh thích bỏ thêm cái gì vào canh?"
Tưởng Mộ Tranh: "Gì cũng được, anh không kén." Anh lại hỏi: "Thời gian nấu canh rất lâu đúng không?"
Lạc Táp: "Ừ, tầm hơn 1 tiếng thì phải, em chưa nấu bao giờ, trước kia nhìn thấy ba nấu thôi."
Tưởng Mộ Tranh hơi gật đầu: "Thời gian nhiêu đó là đủ rồi."
Lạc Táp: "Hả?"
"Nấu canh hơn 1 tiếng, chúng ta ở phòng bếp cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể làm chút vận động tốt cho thể xác và tinh thần." Anh hất cằm về phía kệ bếp: "Em ngồi lên đó, độ cao vừa vặn."
Lạc Táp: "...Tưởng Mộ Tranh, trong đầu anh cả ngày đều nghĩ cái gì vậy hả!?"
"Nghĩ xem làm em kiểu gì."
Cô nhấc chân, Tưởng Mộ Tranh lui về sau một bước, cô không đá anh, chỉ là dọa anh mà thôi.
Tưởng Mộ Tranh kéo cô vào trong lòng, "Đừng náo loạn, sủi cảo nở rồi kìa."
Lạc Táp đổ thêm chút nước lạnh vào nồi, Tưởng Mộ Tranh cúi đầu, đặt lên cổ cô một nụ hôn nóng bỏng.
Sủi cảo đã nấu xong, cũng chưa kịp múc ra thì Lạc Táp đã bị Tưởng Mộ Tranh xoay người lại, hai người tiếp tục quấn lấy nhau mà hôn, khó chia khó lìa.
Khi nụ hôn kết thúc, nhân sủi cảo đã bị nở đến bục ra nổi lên khắp nồi......
Đến chiều, đàn dương cầm mà Tưởng Mộ Tranh mua đã được chuyển tới. Lắp đặt và điều chỉnh xong thì cũng đã chạng vạng.
Sau khi nhân viên cửa hàng bán đàn rời đi, Lạc Táp hỏi Tưởng Mộ Tranh: "Anh nghĩ gì mà lại mua đàn vậy?"
Ngón tay Tưởng Mộ Tranh ấn lung tung lên mấy phím đàn, anh ngẩng đầu: "Anh muốn học đánh đàn, em dạy anh nhé?"
Lạc Táp sửng sốt: "Em dạy cho anh?"
"Ừ, không phải ở nhà em có rất nhiều giấy khen thưởng của hội thi đàn dương cầm à?"
Lạc Táp không ngờ là anh sẽ để ý đến mấy cái giấy khen nhỏ bé trong phòng làm việc ở nhà cô, còn là mấy giấy khen đạt được khi học tiểu học.
Ba đã giữ lại tất cả giấy khen và ép lại cho cô, cô liền đặt chúng ở một góc của kệ sách.
Tưởng Mộ Tranh nói: "Anh dạy em tiếng Anh, em dạy anh đàn."
Lạc Táp gật gật đầu: "Được thôi."
Trong lòng rất vui vẻ, lại đặc biệt cảm động.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô phát hiện không có gì là Tưởng Mộ Tranh không biết.
Điều duy nhất anh thiếu sót mà cô biết chắc có lẽ cũng chỉ có đàn dương cầm.
Vì muốn cho cô có được cảm giác vượt trội, anh liền lấy thứ bản thân không am hiểu nhất ra để cho cô dạy.
Khi anh học đàn thì rất nghiêm túc, nghiêm túc hệt như một học sinh tiểu học vậy.
Mặc dù là anh ngốc đến không chịu nổi, mấy cái bản nhạc cô dạy mấy giờ đồng hồ, nhưng khi đàn anh vẫn quên mất.
Sau đó anh vẫy tay: "Mỏi tay quá, Lạc Lạc, chúng ta làm chút việc khác đi."
Anh thuận thế kéo cô ngồi lên trên đùi mình.
Lạc Táp không biết phải từ chối như thế nào, vùi mặt vào trong cổ anh, cũng không nói lời nào. Tưởng Mộ Tranh nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải vẫn còn đau không?"
"Ừm."
"Vậy chúng ta đi xem phim đi."
"Xem phim gì?"
"Cái nào cũng được, chọn bộ nào em thích xem, em xem phim, anh xem em."
"..."
Những ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua nhanh như bay, đảo mắt đã tới gần Tết âm lịch.
Đây là những ngày Bắc Kinh an tĩnh nhất, như một thành phố không người, thậm chí có thể phóng nhanh trên đường...
Hôm nay Tưởng Mộ Tranh rất buồn bực, bởi vì không thấy cây kẹo que để ở trong túi đâu. Đó là quà Giáng Sinh Lạc Táp tặng anh, trước đó vẫn luôn để trong túi, khi rảnh rỗi sẽ lấy ra ngắm nghía một lát, cũng không nghĩ là sẽ ăn.
Tối hôm qua ở câu lạc bộ chơi với đám Giang Đông Đình một đêm, đến sáng hôm nay khi anh ngồi họp, theo thói quen sờ vào túi thì thấy trống trơn, không có gì cả.
Có lẽ đã làm rớt mất khi cởi áo khoác ở câu lạc bộ vào tối hôm qua.
Anh ôm theo một tia may mắn mà hỏi Lạc Táp: "Em có nhặt được kẹo que của anh không? Không thấy trong túi nữa, rới đâu mất rồi..."
Lạc Táp: [... Mất thì mất, có gì to tát đâu, hôm nào lại mua một cái khác cho anh.]
Lúc này tâm tình của Tưởng Mộ Tranh mới thả lỏng hơn chút. Với anh mà nói, thứ đánh mất không phải một cái kẹo que mấy xu, mà là một phần tâm ý. Sau này phải tăng cường trí nhớ, không thể tùy tiện mang đi ra ngoài được, vẫn nên đặt ở trong tủ lạnh cho an toàn.
Sau khi Tưởng Mộ Tranh tan làm thì đi đón Lạc Táp, mấy ngày nay tuyết lại rơi, đường trơn trượt, anh lái chậm nên khi đến đơn vị của Lạc Táp thì cô đã đứng ở cửa chờ anh.
Sau khi lên xe Lạc Táp cũng không nói chuyện với anh, sợ làm ảnh hưởng tới việc lái xe của anh.
Sau đó trong lúc chờ đèn đỏ, Tưởng Mộ Tranh hỏi cô: "Khi nào chú Phùng mới được nghỉ?" Nói rồi anh dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái.
Lạc Táp đang ngắm nhìn cảnh tuyết rơi ở bên ngoài, quay đầu lại: "Không biết nữa, hình như mồng 3 có thể về nhà nghỉ ngơi, thời gian cụ thể thì vẫn chưa rõ."
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu: "Khi nào chú Phùng được nghỉ thì chúng ta đi thăm nhé, anh sẽ uống vài ly với chú ấy."
Khóe miệng Lạc Táp khẽ cười: "Ừ, đến lúc đó sẽ nói trước một tiếng với ba."
Tưởng Mộ Tranh vốn đang tính nói với cô chuyện Du Ngọc, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Hơn một tháng trôi qua, cô vẫn chưa từng hỏi qua chuyện ly hôn của Du Ngọc, nhưng cô thường xuyên dậy rất sớm vào buổi sáng, anh cảm giác được nhưng không muốn quấy rầy cô.
"Lạc Lạc."
"Ừm?"
"Gần đây cậu mợ thế nào?"
"Vẫn ổn, lần trước em có gọi điện thoại, gần đây đang bận bịu nhưng không có vấn đề gì."
"Đợi được nghỉ thì tụi mình đi thăm bọn họ."
"Để nói sau đi."
Lạc Táp không có hứng thú lắm, quay mặt đi, tiếp tục ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Lần trước gọi điện thoại cho cậu, cậu nói mẹ muốn ly hôn, còn khuyên cô đừng cứng đầu với mẹ nữa, mẹ cũng không dễ dàng gì.
Cô vẫn im lặng không nói chuyện, không biết phải nói gì, bao nhiêu chuyện trước đây cô chưa từng nói với bất kì ai, hiện tại cô lạnh nhạt như vậy, ở trong mắt nhà cậu chính là máu lạnh không hiểu chuyện.
Ba cũng biết chuyện mẹ muốn ly hôn, là cậu nói với ông, muốn ba khuyên cô đừng cáu kỉnh với mẹ nữa.
Ba nói, qua Tết âm lịch sẽ được nghỉ mấy ngày, đến lúc đó sẽ cẩn thận tâm sự với cô.
Lạc Táp thở dài trong lòng, đến lúc đó phải nói gì với ba đây?
Cô không muốn nói mẹ không tốt, đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, thật sự không hề muốn nhắc lại.
Nhưng vậy thì ba sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Lúc này cô cũng chưa biết làm sao.
"Lạc Lạc."
"Hả?" Lạc Táp hoàn hồn.
"Chúc mừng em." Tưởng Mộ Tranh đưa cho cô một túi hồ sơ.
Lạc Táp chần chờ, nhận lấy rồi trực tiếp mở ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy phép kia, tất cả những tâm trạng chán chường trước đó nháy mắt tan thành mây khói. Cô cầm giấy phép lên, nhìn rồi lại nhìn.
Cô không giỏi biểu đạt tâm trạng phấn khích của bản thân, chỉ biết cầm giấy phép che lấy mặt, cứ luôn muốn cười, sau đó thì khẽ bật cười thành tiếng.
Rốt cuộc đã có thể tự mình nhảy dù.
Tự vui vẻ một mình xong, lúc này mới nhớ tới Tưởng Mộ Tranh, tâm tình tốt nên giọng nói cũng ôn hòa hơn không ít: "Cho anh."
Cô móc một vật từ trong túi ra đưa cho Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh cười nhận lấy niềm vui bất ngờ này, tranh thủ 2 giây cuối cùng của đèn đỏ, anh hôn cô hai cái, đèn xanh sáng, anh khẽ nhấn ga, từ từ tiến về phía trước.
Lạc Táp liếc nhìn anh một cái, nhìn dáng vẻ hạnh phúc kia của anh, cô xoay mặt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, tên ngốc nhà cô.