Dương Thanh Ký

Chương 144: Tam hổ tranh phong




Ta đương nhiên là nói thật. Bổn chưởng môn nói một là một, hai là hai.
Hắn phất tay một đống lớn đan dược, pháp khí cùng công pháp hiện ra trên mặt đất, như một tòa núi nhỏ.
Đợi Thiên Cơ và đám đệ tử trợn mắt há mồm đứng nhìn chán chê. Hắn lại nói tiếp.
- Mặc dù số lượng tài liệu tu luyện này không nhiều. Tuy nhiên cũng đủ một thời gian. Việc tiếp theo mà môn phái chúng ta cần làm chính là nâng cao thực lực. Có thực lực rồi. Có thể như Thần Sách Tông kia. Thích môn phái nào cứ trực tiếp đến mà cướp.
Đám người Thất Huyền Môn đã bị thuyết phục hoàn toàn. Đúng vậy. Chỉ cần nắm tay đủ lớn. Trong tu tiên giới ai lại dám nói gì. Thực lực vi tôn. Ai mạnh hơn lẽ phải chính là thuộc về kẻ đó.
Hắn thu lại đám tài liệu vào Âm Dương Giới rồi nói:
- Những gì cần nói. Ta đã nói hết. Bây giờ phải xem quyết định của các ngươi. Ai không muốn đi theo ta. Bây giờ có thể rời đi. Ta cũng không miễn cưỡng.
Im lặng khoảng mười tức thời gian.
Rồi trong đám đệ tử có một tên không nhịn được hô lên.
- Chưởng môn. Chúng ta đi theo ngài.
- Đúng vậy
- Chúng ta tin tưởng ngài a
Nhất thời tiếng nói ngày càng nhiều. Ai cũng gào lớn ủng hộ hắn. Tử Nguyệt thấy cảnh này chỉ cười. Tuy rằng nàng mới hóa hình không bao lâu. Nhưng cũng biết thủ đoạn lấy lòng người của tên này quae thật đã đạt cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Đăng phong tạo cực. " không biết tên này từ khi nào mà lại biến thành như vậy".
Ở trong một khoảng không được cấm chế bao phủ. Triệu Phong cũng phải gật đầu một cái
- Tiểu tử này. Rất khá. Sau này nhất định có thể dương danh đại lục.
Truyện Dương Thanh Ký đăng tại.com
Chuẩn bị xong xuôi đâu đó. Cả đám bắt đầu theo Dương Thanh lên đường. Một đoàn rồng rắn, kẻ đạp phi kiếm, người cưỡi pháp bảo thẳng hướng Tây Nhạc Sơn trực chỉ.
Thần Sách Tông ở phía bắc của trấn này cũng tính là một trong những môn phái lớn nhất. Thần Sách Tông quản lý hầu hết vùng phía bắc. Dưới trướng cũng có cỡ năm bẩy môn phái và một số gia tộc phụ thuộc vào. Hơn nữa nơi mà tông môn này quản lý. Nhân khẩu sung túc vô cùng. Cho nên tông môn này cũng không quá lo lắng đến nguồn đệ tử. Nhưng vị tông chủ của Thần Sách Tông này là một người vô cùng tham vọng. Lão tên là Quan Phụng Thiên Tu vi đã đến Kết Đan Hậu Kỳ. Hơn nữa. Hai vị lão tổ trong tông còn là Ngưng Nguyên cảnh giới. Dựa vào tiền vốn đó. Lão muốn mở rộng địa bàn hơn nữa. Mà muốn mở rộng địa bàn. Bắt buộc tông môn của lão phải kiểm soát được Thất Huyền Môn. Lấy vùng đất đó là bàn đạp để đánh về các phía. Nhưng lão cũng biết. Lão không ra tay thì thôi. Nếu lão vừa ra tay thì hai thế lực lớn trong trấn này cũng sẽ không để yên. Tên Độc Long Bảo Chủ kia còn dễ đối phó một chút. Chứ tên Minh Chủ Trí Tôn Minh kia lạo không dể nói chuyện chút nào. Chắc chắn chúng sẽ không ngồi nhìn thế cân bằng của ba thế lực bị phá vỡ. Đang đau đầu suy tính thì Thiên Quỷ Tông. Một tông phái trước này vẫn dưới quyền một vài thế lực của lão dâng lên bảo vật trấn phái. Mong lão giúp đỡ một chút để chúng chiếm lấy địa bàn Thất Huyền Môn. Vớ được cơ hội này lão vô cùng sung sướng. Lập tức cử Đoạn Hải Bình lên đường. Lão dặn Đoạn Hải Bình nhất định phải nhổ cỏ tận gốc. Cướp bằng được nơi đó. Nhưng bây giờ thì thế nào. Lão đang ngồi trên đại điện vẻ mặt âm trầm im lặng nghe Đoạn Hải Bình kể lại sự việc. Tên nào. Là tên khốn nào dám qua mặt lão. Đây là người của hai thế lực kia hay ở nơi khác đến. Nếu ở nơi khác đến thì dễ giải quyết. Còn nếu từ hai thế lực kia vậy thì khó rồi. Chả lẽ lại phải đánh lớn. Trong khi đó ngồi ở phía dưới Đoạn Hải Bình đã kể xong.
- Chưởng môn. Tên này pháp lực cao cường hơn nữa pháp bảo lại vô cùng cổ quái. Lão phu ngờ rằng. Đây là một trong hai thế lực kia cố tình ngáng đường chúng ta.
Ngồi đối diện Đoạn Hải Bình. Một trung niên nhân mặc áo bào xanh đứng dậy lên tiếng:
- Chưởng môn. Ta lại nghĩ khác Đoạn trưởng lão.
Quan Phụng Thiên bảo gã:
- Mời Triệu trưởng lão cứ nói
Vị Triệu trưởng lão này chắp tay xá về phía Quan Phụng Thiên rồi nói:
- Thưa chưởng môn cùng các vị trưởng lão. Ta có hai điểm có thể chắc chắn tên này không đến từ hai thế lực trong trấn.
Đoạn Hải Bình nóng nảy quát lên:
- Triệu Cương có lời gì mau nói. Ngươi còn úp úp mở mở. Ra vẻ cao thâm coi chừng ông đây đập dập ngươi.
- Đoạn Trưởng lão.
Quan Phụng Thiên trầm giọng nói:
- Đều là người một nhà. Hãy chú ý lời nói
- Chưởng môn thứ lỗi. Là ta nóng nảy.
Đoạn Hải Bình vội vã ôm quyền với Triệu Cương.
- Triệu Cương trưởng lão. Xin đại xá.
Vị Triệu Cương này gật đầu rồi nói không sao rồi tiếp tục lên tiếng:
- Điểm thứ nhất tên Kết Đan này vô cùng lạ mặt. Công pháp lại âm hàn cổ quái. Bao nhiêu năm qua Ảnh Vệ của chúng ta cũng không phải chơi không. Hai môn phái kia có ai. Sao chúng ta lại không rõ.
Triệu Cương đưa tay lấy cốc tiên trà nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- Điểm thứ hai. Tên này lại cầm trong tay Thất Huyền Kỳ. Nếu hai môn phái kia có cây kỳ này trong tay thì sao Thất Huyền Môn còn tồn tại đến bây giờ. Người ta có thất huyền kỳ trong tay làm chủ Thất Huyền Môn có gì không phải. Không cần phải giấu diếm.
Cho nên tên này ắt hẳn là người từ bên ngoài đến.
Đám trưởng lão trong điện gật gù đồng ý. Ngay cả Đoạn Hải Bình cũng phải công nhận tên Triệu Cương này nói có lý.
Quan Phụng Thiên nhăn mặt suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi xuống:
- Các vị trưởng lão. Tình thế hiện nay chúng ta không chiếm Thất Huyền Môn không được. Các vị có ý kiến gì hay không.
Đám người còn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài một tên đệ tử truyền tin lách người vào. Quỳ xuống rồi bẩm báo:
- Khải bẩm chưởng môn cùng các vị trưởng lão. Thiên Quỷ Tông vừa cho người cấp báo. Toàn bộ nhân mạng của Thất Huyền Môn đã rút chạy. Nơi đó giờ hoàn toàn trống rỗng.. nhưng người của Độc Long Bảo và Trí Tôn Minh cũng đang chạy đến.
- Khốn kiếp.
Quang Phụng Thiên vung tay lên. Cái bàn trước mặt lão đã tan thành bột mịn. Lão gào lên.
- Định qua mặt Thần Sách Tông sao. Không có cửa đâu. Đoạn Hải Bình. Triệu Cương, Đồng Ngân Tú.
Nghe gọi đến tên ba người vội vã bước ra
- Mau đi Triệu Tập các đệ tử nhất định phải chiếm được Thất Huyền Môn.
- Cẩn tuân pháp chỉ.
Quan Phụng Thiên nhìn vào đám còn lại quát lớn. Các vị Trưởng lão. Mau theo lão phu đến Thất Huyền Môn trước.
Ngày hôm đó phàm nhân ở trong trấn này được thấy một sự kiện lạ lùng. Đại môn của ba thế lực lớn nhất liên tục mở ra. Từng tốp, từng tốp đệ tử đạp pháp bảo. Pháp khí bay nườm nượp thanh thế rung trời. Có người còn cưỡi cả yêu thú. Ai nấy cắm mặt phi hành về hương Thất Huyền Môn.
Đám phàm nhân trong thành xanh mặt vội vã đóng cửa không dám ra ngoài
- không biết mấy vị tiên nhân này định làm gì
- ta thấy Thất Huyền Môn lần này xong rồi. Ba Tiên Phái mạnh nhất ra tay cơ mà
Đám phàm nhân này ngày thường ngay cả bóng mấy vị tiên nhân cũng không thấy. Vậy mà hôm nay lại thấy nhiều người như vậy. Quả thật là trợn mắt há mồm. Trần ngũ một tay bán thịt ở quan lộ ngạc nhiên đến bạnh quai hàm.
- Ôi mẹ của ta ơi. Lần mở cửa thu đồ đệ của ba năm trước cũng không nhiều người thế này đi. Đây là họ muốn làm gì.
Bốp. Một quả đấm bay thằng vào đầu hắn. Đau chảy nước mắt hắn gào lên.
- tên khốn nào dám. Ủa. Cha. Sao cha đánh con.
Ông lão trước mặt trần ngũ trợn mắt lên quát.
- thằng nghịch tử. Dám chửi cả phụ mẫu. Còn không mau dọn hàng. Thần tiên đánh nhau còn có chỗ cho ngươi xem. Muốn chết hay sao hả. Hả. Hả.
Mỗi một chữ hả Trần Ngũ lại ăn một cái vỗ vào đầu. Hắn sợ xanh mặt vội vã cùng cha hắn thu dọn rồi bằng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về nhà. Phút chốc cả trận đã vắng lặng không còn một phàm nhân nào ngoài đường cả. Chỉ có ở trên bầu trời. Từng đạo thanh hồng không ngớt bay vùn vụt. Báo hiệu một trận đổ máu sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.