Dương Thanh Ký

Chương 43: Hỏa long và Huyền vũ




Năm thứ 12 trên đảo, hắn đã đạt đến luyện khí kỳ tầng mười đỉnh phong như trước và có phần còn mạnh hơn. Giờ đây các pháp thuật sơ cấp, hắn đã luyện đến chỗ lô hỏa thuần thanh, tùy tâm sở dục. Trong mười hai năm này mỗi một nhành cây, ngọn cỏ, ngóc ngách trên âm hồn đảo này, hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Vậy mà dù hắn có cố gắng tìm kỹ thế nào cũng không sao thấy một dấu vết gì cho thấy có người đã từng đến đây trước hắn, đôi lúc hắn có một suy nghĩ khá buồn cười rằng. Tất cả những ai lọt vào đây đều đã bị biến thành yêu thú hết cũng nên. Hay có lẽ đã bị yêu thú ăn thịt hết. Nhưng rồi hắn lại gạt đi. Không có lý nào hắn phát hiện ra bọn yêu thú trên đảo này sợ ngọn núi này, còn những người lên trước hắn lại không phát hiện ra cả. Chỉ có một cách giải thích hợp lý đó là đã có một chuyện gì đó xảy ra trên này mà hắn không được biết.
Giờ đây, hắn đang ngồi trong một hốc đá nhỏ tĩnh tâm tu luyện, hắn đã lãng phí nhiều năm rồi thọ mệnh của hắn chỉ còn sáu bảy mươi năm không thể lãng phí thêm được nữa, hắn đã quyết định ba ngày sau sẽ liều mạng tiến cấp trúc cơ, hắn vận pháp quyết một dòng linh khí màu lam từ đan điền tuần hoàn đi khắp châu thân hắn thấm cả vào da, giờ đây hắn có thể không cần nhìn bằng mắt mà có thể dùng cả da thịt để nhìn, hắn yên lặng cảm nhận thiên địa linh khí đang lưu chuyển xung quanh thân thể mình rồi xuyên qua da, nhập vào trong người hắn. Khi hắn đang tĩnh tọa thì bỗng có một tiếng nổ long trời lở đất, kèm theo đó là mặt đất rung chuyển dữ dội, từng quả cầu lửa kèm theo đất đá bay toán loạn, mỗi một quả cầu lửa đều mang theo một sức nóng kinh hồn, chạm vào đâu nơi đó đều bốc cháy. Hắn vội vã gọi ra một chiếc khiên bằng linh khí ngăn chặn trước mặt. Nhưng vô ích lửa nảy không giống lửa bình thường, nó dễ dàng ăn thủng cái khiên rồi lè những chiếc lưỡi dài nhắm vào hắn quét tới:
- Có linh tính.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Dương Thanh khi thấy đám lửa tự có hành động như vậy. Suy nghĩ thứ hai của hắn là chạy, phải nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này. Hắn vội vã lao ra khỏi hốc đá, ngự khí phi hành lên trời, ý định cấp tốc rời khỏi âm hồn đảo. Nhưng khi hắn vừa bay lên thì một con quái điểu bay trước hắn bị một con chim lửa mổ trúng, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, gia nhập vào màn sương đen trên trời, hắn kinh hãi nhìn số chim lửa trên trời phải có đến hàng vạn con, đâu đâu cũng chỉ là một màu đỏ. Chân hỏa, chân hỏa ở khắp nơi. Giờ đây hắn đã hiểu vì sao không thấy cái xác nào rất có thể tất cả những tu tiên giả tiến vào đây đều bị chân hỏa này nuốt trọn. Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Kèm theo là một tiếng gầm long trời lở đất, từ trên đỉnh núi vỡ ra một cái hang động đen ngòm, một con vật lấp lánh bò ra, kèm theo đó là một luồng hơi nóng cắt da cắt thịt. Một con Hỏa Long dài có đến mấy chục trượng chậm rãi hiện thân. Trên người nó là chân hỏa đang âm ỷ cháy, toan thân phủ một lớp vảy chói lòa, nó rống lên một tiếng rồi há miệng phun ra vô số chân hỏa làm một vạt rừng phía trước tan thành tro bụi. Đám yêu thú trong rừng kêu lên nháo nhác, có mấy con chạy không kịp lập tức làm mồi cho lửa.
Lên trời không được, xuống đất không xong, Dương Thanh sợ hãi chạy càng xa con Hỏa Long càng tốt vừa chạy vừa suy tính cách thoát thân, nhưng nhất thời hắn nghĩ không ra cách nào cả. Đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Chợt hắn nhìn thấy cái hồ nước màu xanh phía xa, hắn cũng thấy có mấy con yêu thú đang lao xuống đó. Mắt hắn sáng lên,
- Liều một phen, không còn cách nào nữa rồi.
Hắn vận hết pháp lực bằng một tốc độ nhanh nhất có thể lao tới hồ nước, một vòng tròn bảo hộ được tạo ra, hắn lao mình chìm vào lòng hồ. Bất kể dưới lòng hồ có cái gì, vẫn còn an toàn hơn trên cạn. Đáy hồ này là nơi duy nhất mà mười hai năm qua hắn chưa lặn xuống xem, phần vì hắn chưa quen thủy thuật, phần vì hắn nghĩ rằng không ai lại đi giấu cái gì dưới hồ này cả. Hơn nữa hắn đã dùng tiên thức xét qua một lượt dưới hồ hoàn toàn không có vật gì. Mà chỉ có vài con thủy quái sinh sống, nhưng hôm nay khi lặn xuống, hắn mới phát hiện ra tiên thức của hắn hoặc là chưa luyện đến nơi, hoặc là dưới hồ có vật gì đánh lừa tiên thức của hắn khiến hắn sai lầm, nơi đây nào phải không có gì, trước mắt hắn là một còn rùa không lồ còn lớn hơn con Hỏa Long trên cạn, mai của nó màu xanh biếc cái cổ dài như cổ rắn, nó đang ngoi lên trên mặt nước với một tốc độ kinh người, có lẽ dị tượng trên đảo là do hai con quái thú này gây ra. Hắn không dám nhìn vào con yêu thú này lâu. Nhân lúc nó đang bị con Hỏa Long gây chú ý, hắn vội vã lặn xuống đáy hồ ẩn thân, bản tâm hắn định chờ cho cuộc đại chiêna này qua đi rồi tính. Nhưng khi đến đáy, mắt hắn lập tức phát hiện ra một cái cửa động nhỏ như một cái cống ngầm, trên miệng cống còn có dấu vết của linh khí ba động.
Hắn đấu tranh tư tưởng vô cùng khó khắn, một ý nghĩ rất muốn đi vào đó xem bên trong có gì, nhưng một ý nghĩ thì lại cho rằng trong đó vô cùng nguy hiểm, hắn đứng trước miệng cống rất lâu, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng, hắn vận dụng pháp lực, xuyên quan màn linh khí tiến vào trong lối nhỏ đó. Nơi đây nhỏ chỉ cho một người chui lọt, nên hắn cẩn thận vô cùng vừa duy trì linh khí hộ thân vừa mang âm phủ ma châm ra đề phòng bất trắc bơi trong cái lối nhỏ ngoằn nghèo này chừng một khắc thì phía trước đã thấy thấp thoáng lối ra. Hắn mừng rỡ tiến đến, khi qua khỏi lối nhỏ đó hắn nhận ra mình đang ở trong một cái bể nước nhỏ, bốn phía xây bằng đá, cẩn thận từ từ, hắn ngoi lên từng chút một khí đầu hắn hoàn toàn nhô lên khổ mặt nước cảnh tượng bên trên khiến hắn phải trợn mắt hà mồm. Trong lúc hắn đang ngơ ngác trước cảnh tượng siêu nhiên dưới lòng đất thì trên mặt âm hồn đảo một trânn đánh long trời lở đất giữa hai con yêu thú đã bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.