Dưỡng Thành

Chương 12:




Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Lái xe liên tục bốn tiếng liền, dù là thanh niên khỏe mạnh nhưng Trần Quốc Phong cũng không khỏi cảm thấy hai mắt khô khốc và mỏi mệt, ánh mắt liếc nhìn người đang ngồi trên ghế phụ – gã đàn ông mặc một chiếc áo phông đơn giản màu xám, dưới thì mặc cái quần rằn ri, ống quần nhét cả vào trong chiếc bốt ngắn thắt dây, trông vô cùng già dặn lõi đời, hai tay khoanh trước ngực, gã tựa vào thành ghế, chiếc mũ lưỡi trai úp trên mặt, chỉ để lộ phần cằm lún phún râu. Từ lúc lên xe, gã vẫn giữ nguyên tư thế này không hề thay đổi, tựa như đã ngủ say lắm rồi.
Trần Quốc Phong hai mươi ba tuổi, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành một cách miễn cưỡng, hắn được chị gái Trần Lệ bắc cầu dắt mối sang phụ giúp lão Ngũ, thằng nhóc tuổi trẻ khí thịnh, luôn muốn tạo dựng sự nghiệp lớn, hơn nữa cuối năm chị gái hắn sẽ kết hôn với lão Ngũ, với thân phận hiện giờ của hắn, cũng có thể coi là hoàng thân quốc thích – công ty của anh rể hắn, không phải cũng là công ty nhà mình à?
Chuyến hàng này mà xong, hơn nửa năm tới công ty chẳng cần lo chuyện tiền nong, Trần Quốc Phong cũng ôm tráng chí trong lòng, chạy chuyến hàng này, mình kiểu gì cũng phải xơ múi chút đỉnh. Hắn không nghĩ chuyện này có vấn đề gì, xã hội bây giờ, “tham” vừa phải hợp lý đã là một quy tắc ngầm mặc nhận.
Ai dè sắp đi thì lại tòi ra thêm người nữa. Hắn không vui lắm nhưng ngoài mặt không thể để lộ ra, hơn nữa chẳng biết vì sao mà Trần Quốc Phong cứ thấy sờ sợ người này. Người này cũng chẳng khệnh khạng mình là ông chủ, cũng chẳng chỉ tay năm ngón bắt Trần Quốc Phong làm gì, cứ lạnh nhạt nửa ngày cũng chẳng đánh lấy một cái rắm, nhưng Trần Quốc Phong vẫn sợ, chẳng khác gì gặp ma!
“Ra khỏi đường cao tốc rồi, xuống xe đi vệ sinh chút.” Trần Quốc Phong đỗ xe ven đường, nói với người ngồi ghế lái phụ.
Không nhận được bất cứ sự đáp lại nào, Trần Quốc Phong ngại ngần ngoài mặt nhưng trong bụng lại bĩu môi, hắn xuống xe đi ra bên rìa kéo khóa quần, móc cậu em của mình ra. Nơi hoang vu hẻo lánh chỉ có hai chụm ánh sáng trắng nhợt của đèn xe rọi lên con đường nhựa, cơn gió lạnh lẽo quét qua đồng hoang tạo thành âm thanh hun hút, Trần Quốc Phong bỗng run lên, bụng không nhịn được mà nhồn nhột.
Trong bóng tối, gã đàn ông trên xe lặng lẽ mở mắt ra, từ từ bỏ cái mũ lưỡi trai trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt như vẫn còn mơ ngủ, chưa tỉnh táo hẳn.
Người này chính là Phương Mục, Phương Mục không có đầu óc kinh doanh gì, mấy năm nay chuyện công ty cơ bản đều do lão Ngũ quản, nếu không phải đợt hàng này khá quan trọng, lão Ngũ lại không đi được, Phương Mục còn lâu mới chạy chuyến này.
Một lúc lâu sau, gã cũng mở cửa xe ra định đi xuống, chân trước vừa mới dợm đặt xuống đất, một bóng đen đã vọt đến từ bên trái với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Phương Mục ngửa ngay ra sau tránh đòn tấn công, đồng thời, khả năng nhìn trong đêm cực tốt đã giúp gã nhìn rõ kẻ tấn công gã là một kẻ to con cầm súng lục, hắn chắc chắn là muốn nhân lúc Phương Mục không đề phòng, dùng báng súng đập gã ngất xỉu.
Phương Mục mượn thế dùng hai tay chộp lấy cánh tay chưa kịp rút lại kia, cướp lấy khẩu súng lục trong tay hắn.
Kẻ tấn công không ngờ sẽ thất thủ, phản ứng dù bị bất ngờ cũng rất nhanh, hắn xoay người đánh giáp lá cà với Phương Mục.
Phương Mục đối diện với một cái mặt chữ điền u ám, đôi mắt điên cuồng và tàn nhẫn như đã bị dồn vào đường cùng, một thứ mùi hỗn hợp của thuốc lá, máu tanh và mồ hôi xộc thẳng vào mũi gã. Phương Mục chửi thầm trong bụng một tiếng, đối phương chắc chắn đã được huấn luyện nghiêm ngặt, rất giỏi đánh giáp lá cà, chẳng mấy chốc, hai người đã đánh từ cửa xe ra mặt đất, người ai cũng dính vài đòn rồi, súng bị đánh bay trong lúc đánh nhau, rồi lại bị Phương Mục đá vào gầm xe.
Khuôn mặt gã đàn ông vặn vẹo, hắn đã quyết tâm cho dù thế nào cũng phải giết chết kẻ trước mắt. Chạy trốn quá lâu đã khiến thần kinh hắn đến bờ vực sụp đổ. Ban đầu hắn cũng không muốn giết người ngay, chỉ muốn cướp xe, giết người ở đây chắc chắn sẽ để lại rất nhiều manh mối, khiến người ta biết được hướng đi của hắn, đến địa điểm cần đến rồi, tất nhiên hắn sẽ tiễn hai “người đồng hành” lên đường ra đi.
Từ khi bước lên con đường này, tay dính máu của mạng người đầu tiên, giết người đã là chuyện không thể khiến tâm trạng hắn có bất cứ gợn sóng nào. Đương nhiên, hắn biết làm những chuyện này rồi sẽ có ngày phải trả nợ, hắn đã nghĩ đến kết cục của mình, nhưng quyết không thể là một nơi đến chim cũng chẳng buồn ị như thế này, không phải dưới tay một tên qua đường lạ hoắc lạ huơ.
“Đoàng” “Đoàng” “Đoàng” – trên con đường yên tĩnh bỗng có ba tiếng súng vang lên, một đàn chim sẻ giữa đồng hoang giật mình bay tán loạn, ánh lửa xé tan màn đêm. Phương Mục không ngờ hắn vẫn còn một khẩu súng nữa, tuy đã lăn nhanh tránh đi nhưng vẫn bị một viên đạn sượt qua mé ngoài cánh tay trái, rách một mảng da.
Phương Mục trốn sau đuôi xe, tay phải lặng lẽ sờ lên đùi phải, rút con dao quân dụng gã quen giấu bên trong.
Có súng trong tay, tay đàn ông như chẳng còn gì sợ hãi nữa, hắn vừa cẩn thận di chuyển vừa chửi bới, “Thằng ranh con kia ra đây cho tao. Xem bố mày có bắn nát sọ mày ra không!”
Phương Mục như một con báo lặng lẽ vòng qua chiếc xe, nấp sau gã đàn ông, nhẩm đếm trong bụng, khi đếm đến ba, gã bỗng bật người lên, con dao quân dụng trong tay đâm móc vào sau lưng hắn, cách đâm này có thể tránh được xương sườn, xọc thẳng vào phổi, một đòn trí mạng, người bị thương thậm chí còn chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào, đó là cách chuyên dùng để giải quyết lính gác của bộ đội đặc chủng.
Nhưng con dao quân dụng vẫn chưa đâm vào lưng gã đàn ông. Gã đàn ông giảo hoạt và hung dữ như chim ưng này nhận ra nguy hiểm đang đến gần, đúng lúc quyết định thì đột ngột xoay người, giơ tay một cái là nã ngay hai phát súng. Phương Mục không tránh được, một viên đạn suýt nữa là găm vào vai gã, viên còn lại thì sượt qua má gã. Còn con dao quân dụng thì đâm vào cánh tay gã đàn ông, súng rơi xuống đất. Truyện Đô Thị
Phương Mục đè nghiến gã đàn ông lên thành xe, con dao xuyên thủng cánh tay hắn, khi rút ra, máu bắn hết cả lên mặt Phương Mục. Gã đàn ông như con thú hoang phát điên, vung nắm đấm như bát giấm nện vào mặt Phương Mục, người Phương Mục bị đánh bật ra. Gã đàn ông nhân cơ hội đó mà nhặt khẩu súng dưới đất lên, nhắm thẳng vào Phương Mục, bóp cò.
Ngay khi tiếng súng vang lên, Phương Mục lăn một cái tránh đi, cùng lúc đó, con dao quân dụng trong tay đâm chuẩn xác vào ngực trái gã đàn ông, cả con dao hai mươi ba cm lút cán, gã đàn ông mở to mắt như muốn rách cả mí, trừng trừng nhìn Phương Mục như không thể tin nổi.
Phương Mục thở hồng hộc, tự khinh bỉ chính mình trong bụng, xem ra mấy năm sống yên ổn nhàn hạ đã khiến xương cốt gã mủn hết ra rồi, nhìn gã đàn ông chết không nhắm mắt, Phương Mục lạnh tanh nhe răng.
“Hắn… hắn ta sao thế?” Một giọng nói run lẩy bẩy vang lên.
Phương Mục vừa quay đầu lại liền trông thấy Trần Quốc Phong mặt mũi bầm tím, dưới mũi còn ròng ròng hai hàng máu. Thằng ranh này cũng may mắn lắm, đi vệ sinh xong, đang xách quần thì cảm thấy có gì đó sai sai, vừa quay đầu lại thì đã ăn ngay một cái báng súng đến xây xẩm, ngã vào trong bụi cỏ, bụi cỏ ban nãy hắn vừa mới tưới xong, mùi tanh nóng hầm hập. Gã đàn ông không muốn giết hắn, chỉ đánh hắn ngất, muốn xác định tình hình trong xe trước đã rồi kéo người lên xe làm con tin, đi đường cũng có thứ để che chắn. Ai ngờ số mệnh sắp xếp không tốt, gặp phải kẻ cứng cổ như Phương Mục, thế là không thèm để ý đến hắn nữa.
Trần Quốc Phong ngất chưa được bao lâu đã ngơ ngẩn bò dậy, lại bị một đợt tiếng súng dọa cho ngã vật ra. Đừng thấy hắn bình thường chém gió đến mức bay cả nóc nhà, cũng thích thể hiện “sự tích anh hùng” trước mặt các em gái, nhưng khi thực sự gặp phải việc như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là bịt tai rúc vào bụi cỏ run cầm cập, chỉ mong thành phần bất hảo kia đừng phát hiện ra mình. Giữ tư thế đó nằm bò một lúc lâu, dần không nghe thấy động tĩnh gì nữa, hắn mới dám lặng lẽ ngóc đầu dậy.
Máu trên mặt Phương Mục bắt đầu khô lại, khiến mặt gã căng ra rất khó chịu, gã vừa dùng tay cào gỡ ra vừa hờ hững trả lời Trần Quốc Phong, “Chết rồi.”
Mặt Trần Quốc Phong cắt không ra giọt máu, không biết là bị sự thật này dọa sợ hay là bị bộ dạng hung dữ khi Phương Mục quay mặt lại dọa sợ, người run lẩy bẩy, “Chết… chết rồi?” con ngươi trong mắt hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đã chết ngắc, máy móc dịch sang người Phương Mục, sau đó con ngươi co lại, hắn hoảng sợ nói như nhìn thấy ác quỷ, “Anh… anh giết người rồi… báo… báo cảnh sát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.