Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 10: Trầm hương trai




Editor: coki (Mèo)
Khá lắm! Buôn bán thịnh vượng. Khóe miệng Quân Nhược Thủy giơ lên, thật sự là không gian dối thì không buôn bán. Lão bản bán quan tài thì mong người ta chết, còn lão bản y quán thì nói người ta bệnh, haha.
Khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ, giữa trưa mặt trời đang độc vậy mà đối diện trước tiệm sách không biết từ khi nào thì đầy ắp người, ồn ào huyên náo giống như ở chợ. Chỉ nghe lão bản tiệm sách là một nữ tử trung niên cao cao gầy gầy đứng trước cửa hàng, trong tay giơ một quyển sách, lớn tiếng la hét: “Đến xem đi, Trầm Hương Trai lại ra sách mới! Lạc Mai Như Tuyết, tài tử giai nhân tự định chung thân! Chủ nhân Trầm Hương Trai tự tay chấp bút, hành văn hoa lệ, vô cùng cảm động!” Lão bản tuôn ra một tràng kích động cùng tuyên truyền vô cùng phong phú. Không mặt không còn trẻ cười thành một đóa hoa cúc.
Đám người lại kích động đứng lên.
“Ta muốn một quyển!”
“Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!”
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người tranh đoạt như điên. Người đứng phía sau thì liều mạng chen tới trước còn người đứng phía trước thì cầm sách nhét vào trong vạt áo rồi dùng hai tay che lấy ngực, dùng sức xô đẩy đám đông để bỏ chạy, sợ bị người ta đoạt mất.
Quân Nhược Thủy kinh ngạc nhìn tình huống bất ngờ này, thật sự là mở rộng tầm mắt. Nếu như kê thêm một cái bàn để ký tên nhất định sẽ tạo ra được một tác giả thần tượng nhưng chỉ sợ tới lúc đó lại không khống chế được.
Lúc này tiểu nhị đi lên thêm trà, bắt gặp Quân Nhược Thủy cùng Vương Hân ngạc nhiên nhìn tình huống náo động ở tiệm sách thì không khỏi cười nói: “Chắc hai vị khách quan không phải là người trong thành.”
“Đúng vậy.” Vương Hân đáp. Quân Nhược Thủy cũng gật đầu, đương nhiên coi chính mình là “Người bên ngoài.”
“Thì ra là vậy.” Tiểu nhị gật đầu nói: “Nhị vị khách quan có điều không biết, mỗi tháng Trầm Hương Trai đều ra sách mới, là do chủ nhân Trầm Hương trai tự mình viết. Những người này đều là văn nhân nhã sĩ, tú tài trai gái tới tranh nhau mua.”
“Nói cách khác lúc này ở thành Lâm Giang, mỗi tiệm sách đều kín hết người?” Quân Nhược Thủy hỏi.
“Khách quan nói không sai, các tiệm sách của Trầm Hương Trai đều chật ních.” Tiểu nhị gật đầu trả lời.
Vương Hân cảm thấy hứng thú nói: “Tiểu nhị, làm phiền ngươi mua giúp ta một quyển.” Nói xong lấy ra hai lượng bạc.
Tiểu nhị khinh thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái nói: “Khách quan, tuy giá sách của Trầm Hương Trai cao hơn chỗ khác vài lần nhưng người mua cũng nhiều không kém. Nay lại là sách vừa mới ra, người mua quá nhiều, ta cũng không có khả năng tranh được. Không tin khách quan tự mình nhìn đi.”
Vương Hân bị bẽ mặt có vẻ hơi xấu hổ. Bất quá trời sinh tính tình của nàng ta sảng khoái, cũng không để ý nhiều, chỉ là có chút đáng tiếc nói: “Bản thân tỷ cũng không thích xem sách phong hoa tuyết nguyệt gì đó, chẳng qua vài phu lang nhà ta đều thích đọc các loại chuyện xưa, muốn mang về cho bọn hắn xem cũng coi như là lễ vật.”
Quân Nhược Thủy cười nhẹ: “Hân tỷ, muốn mua sách của Trầm Hương Trai cũng không phải việc khó, chỉ là cần chi nhiều bạc hơn thôi.” Nhẹ nhấp một ngụm trà, khóe miệng hơi hơi nâng lên: “Tiểu nhị, không bằng ta chỉ cho ngươi một cách phát tài.”
“Cái gì gọi là cách phát tài?” Tiểu nhị bán tín bán nghi nhìn bộ dáng bình tĩnh mỉm cười của nàng. Vương Hân cũng nghi hoặc nhìn sang.
“Ngươi ở nơi này gần quan thì được ban lộc, mỗi tháng người đều đi mua sách sau đó bán lại cho những khách nhân như ta và Hân tỷ, không phải là một cách thoải mái để kiếm mấy lượng bạc sao? Nếu gặp được một người yêu sách thành si còn có thể hét giá cao, sách của Trầm Hương Trai cung không đủ cầu không cần lo bán không được giá tốt.”
Vương Hân lắc đầu liên tục: “Muội tử, cứ nâng giá ào ào như vậy sẽ làm nhiễu loạn thị trường, không thể được.”
“Hân tỷ, người làm ăn phải chú trọng biến hóa. Cũng không phải muội là người đầu tiên nghĩ ra chủ ý này. Tỷ nhìn người mua sách xem có bao nhiêu người nhìn qua giống như người đọc sách? Phần lớn đều là được người ta mướn, làm chân chạy vặt, bọn họ bán sức lực, thời gian cũng phải kiếm được một chút thù lao chứ? Tiểu nhị lợi dụng địa thế gần tranh mua sách mới, lại bán qua tay, tính chất cũng giống như bọn họ thôi chẳng qua là giảm bớt được một chút thời gian cùng sức lực làm cho lợi ích được cao nhất.”
Vương Hân cùng tiểu nhị nghe xong thì sửng sốt. Lại nói lần này Quân Nhược Thủy nói cũng có chút đánh lừa dư luận, người mướn hay người được mướn đều đã hình thành một mối quan hệ, người được mướn làm việc, người chủ trả tiền mà đề nghị của nàng lại là làm rối loạn, đầu cơ trục lợi, nói cách khác chính là giống như bọn cò vé ở nhà ga xe lửa, bọn xếp hàng thuê ở bệnh viện. Nghĩ đi nghĩ lại chính nàng cũng không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Tiểu nhị nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Khách quan nói cực kỳ đúng, đa tạ khách quan đã chỉ điểm.” Nói xong nghĩ tới cái gì đó liền đi xuống lầu.
Vương Hân nhìn nhìn nàng, lắc đầu cười nói: “Muội tử, muội nha, muội lại lừa gạt một hài tử tốt.”
“Muội chỉ soi đường cho hắn thôi.” Quân Nhược Thủy tươi cười xinh đẹp, lắc nhẹ cái chén trong tay: “Hân tỷ, muội đoán trong đám người mua sách nhất định có người đầu cơ trục lợi, tỷ chỉ cần đưa ra một cái giá tất nhiên có thể mang lễ vật về nhà.”
“Muội tử, tỷ thấy muội cũng không phải là hạng người vô năng, tại sao ở Tô Gia lại khép nép như vậy?” Vương Hân khó hiểu hỏi: “Nếu muội càng khép nép thì phu lang sẽ càng thuận theo đó mà chèn ép muội. Ở trước mặt nam nhân muội cần phải uy phong lẫm liệt.”
Mắt của Quân Nhược Thủy như trăng rằm, cười mà không nói. Trầm Hương Trai, nàng sẽ nhớ kỹ.
Trở lại Tô Phủ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu Quân Nhược Thủy quyết định đi Cổ Vận Các đọc sách. Nhận việc buôn bán dược liệu từ trong tay Vương Hân thì vẫn nên chuẩn bị tốt một chút.
Trên đường đến Cổ Vận Các ở phía Tây Tô phủ, Quân Nhược Thủy vừa đi vừa phe phẩy quạt, né trắnh ánh nắng mặt trời. Lúc này một gã sai Vặt thở hổn hển chạy đến trước mặt nàng: “ Hộc…..hộc, Thiếu phu nhân, hộc…..hộc.”
“Thanh Văn, chạy vội như vậy làm cái gì hả?” Quân Nhược Thủy kinh ngạc nhìn hắn.
“Thiếu phu nhân, Thiếu gia phân phó đêm nay muốn đi Thẩm viên ở thành Bắc tham gia du viên thi hội, kêu người nên sớm chuẩn bị.”
“Ừ, ta đã biết.” Quân Nhược Thủy gật gật đầu, xem ra đêm nay lại có yến tiệc, thật sự nàng không muốn tham gia ba cái thể loại tiệc tùng này.
Gã sai vặt hoàn thành nhiệm vụ vội vội vàng vàng rời đi. Quân Nhược Thủy nhìn mặt trời chói chang đang nhô lên cao, tiếp tục đi về phía trước, xung quanh Cổ Vận Các có rất nhiều đại thụ, cành lá tươi tốt xum xuê có thể che nắng thỉnh thoảng lại có gió thổi qua. Cổ Vận Các giống như một thắng cảnh thiên nhiên dành để nghỉ hè, râm mát yên tĩnh.
Cái loại tụ hội học đòi văn vẻ buổi tối nay nhất định là có nhiều điểm tâm tinh xảo mỹ vị, có thể no bụng. Nhìn tổng thể về thế giới này mà nói vẫn là không đủ sung túc, vật tư thiếu hụt, ngay cả điển tịch y học cũng quá nghèo nàn thô sơ. Khó mà tin được đại phu ở nơi này, không chừng tiêu chuẩn của Thái y cũng không hơn kém nàng bao nhiêu. Nàng nghĩ nghĩ, quyết định dành thời gian ghi chép thêm những điều mình biết vào y thư. Bất quá nàng không quen dùng bút lông đành phải tự mình làm bút lông ngỗng lại cắt một ít giấy, đục lỗ dùng chỉ buộc lại, làm thành bản ghi chép. Suy nghĩ đăm chiêu một chút cuối cùng nàng nhận ra chủ ý này quả thật không tệ.
Lấy một quyển sách nằm trên giá sách ở Cổ Vận Các ra xem, cứ mệt mỏi thì lại nằm úp sấp ở đây, đọc trong chốc lát lại trở mình một cái, mộ tay chống má, như thế nào cũng đều thấy thoải mái cả.
Nhớ rõ trước kia nàng lười nhác như vậy, lão Lâm Tuấn sẽ nói nàng là một quả lê (???). Nàng cười hì hì nhảy lên làm hắn ta nhào ở trên giường. Ôm lấy thân hình cao to của hắn, hai người ở trên giường quay cuồng. Cái giường kia thật lớn, so với mặt đất mềm mại hơn không biết bao nhiêu lần. Nàng nghĩ, cười ha ha lên tiếng. Nếu chỉ có kí ức này thì tốt đẹp biết bao nhiều. Nếu không nhìn thấy những hình ảnh đó có lẽ bây giờ cuộc đời nàng đã không như vậy. Có lẽ nàng nên giấu diếm để hạnh phúc, vui vẻ trải qua mỗi ngày nhưng mà nàng vẫn lựa chọn tình nguyện biết hết chân tướng cho dù sự thật đả thương người, cho dù nói dối để hạnh phúc thì cũng chỉ là bọt biển. Nếu đợi đến thời điểm tóc bạc da mồi mới phát hiện nam nhân mà nàng vẫn yêu đã sớm phản bội vô số lần. Tình yêu mà nàng trân trọng ở trong đáy lòng đều là hư tình giả ý thì làm sao có thể chịu nổi?
Cho nên ông trời vẫn còn thương nàng, cho nàng một cơ hội trọng sinh ở dị giới để có thể yêu thêm lần nữa.
“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân……”
Ai, ai đang gọi hồn vậy? Quân Nhược Thủy lẩm bẩm một câu, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, trả quyển sách trên tay về vị trú cũ sau đó mở cửa ra khỏi Cổ Vận Các. Thanh Văn sốt ruột lôi kéo nàng chạy, một bên thầm oán nói: “Thiếu phu nhân cố ý làm khó tiểu nhân đúng không? Đã sớm nói với người đêm nay phải đi Thẩm viên, lúc này Thiếu gia đã chờ trước cửa, ngược lại người còn ở nơi này đọc sách. Thiếu gia mà bộc phát tính tình thì lục thân cũng không nhận đâu, đừng nghĩ người là thê chủ, chỉ sợ lúc đó không chỉ có Thanh Văn mà cả chủ tử người cũng không đẹp mặt.”
Quân Nhược Thủy xin lỗi cười cười, theo Thanh Văn đến Tố Tâm Cư. Thay một trường sam nguyệt sắc thêu chỉ bạc, Thanh Văn lanh lợi vấn cho nàng một búi tóc đơn giản mà hào phóng, đang định cài mấy cây trâm lòe lòe ánh sáng thì Quân Nhược Thủy bảo hắn dừng lại, chỉ vào một cây trâm bạch ngọc không nổi bật lắm ở trong hộp trang sức nói: “Lấy nó đi.” Thanh Văn ngẩn người cuối cùng vẫn làm theo.
Lúc Quân Nhược Thủy ra khỏi cửa Tô Phủ thì xe ngựa đã chờ lâu. Trong xe vang lên tiếng nói trầm thấp không hờn giận của Tô Tử Bội truyền đến: “ Giá của thê chủ đại nhân càng ngày càng cao rồi, lần sau chỉ sợ Tử Bộ tự mình đi mời thì mới có thể di dời tôn giá?”
“Haha.” Quân Nhược Thủy lập tức cười to lấy lòng: “Công tử nói đùa, công tử nói một sao Nhược Thủy dám nói hai? Không cẩn thận chậm trễ xin công tử thứ lỗi.”
Thấy bộ dáng nhu nhược của nàng, lỗ mũi Tô Tử Bội hừ một tiếng không thèm nói nữa. Quân Nhược Thủy được gã sai vặt đỡ lên xe ngựa, vén rèm đi vào bắt gặp sắc mặt Tô Tử Bội không tốt, nhìn cũng không nhìn nàng một cái vì thế nàng cẩn thận ngồi ở đối diện, không muốn chọc tới tôn đại Phật này.
Xa phu giá một tiếng, xe ngựa liền bắt đầu chạy về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.