Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 15: Chuẩn bị




Editor: coki (Mèo)
Ngoài cửa Quân phủ, xe ngựa dành riêng cho Tô Tử Bội đang lẳng lặng chờ. Quân Nhược Thủy cùng Tử Trúc đi ra, Thanh Phong đang chờ đến chán muốn chết, gương mặt mất hứng, bất quá hắn vẫn còn biết lễ nghĩa vén màn xe giúp Quân Nhược Thủy, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Quân Nhược Thủy hồ nghi nhìn hắn một chút, không khỏi cảm thấy quỷ dị. Đến tột cùng là Tô Tử Bội đang bị cái gì mê hoặc?
Quân Mẫu Đan cùng Quân Hương Ngọc rất nhiệt tình tiễn ra cửa nhưng trong lòng lại đang tính toán mưu ma chước quỷ. Trong đầu Quân Mẫu Đan đang suy tính quanh co, Quân Nhược Thủy đã ở rể Tô Gia, trừ phi Tô Tử Bội hưu nàng về nhà nếu không tài sản Quân gia sẽ không có phần của Quân Nhược Thủy. Thay vì cùng nàng trở mặt không bằng quan hệ tốt, sau này còn có thể lây dính vinh quang Tô Gia. Mà Quân Hương Ngọc đang ôm mắt, nhìn buồng xe đến chảy nước miếng, nhớ nhung phong tư của Tô mỹ nhân.
Nhìn thấy Tử Trúc cũng muốn đi theo Quân Nhược Thủy lên xe ngựa, Quân Hương Ngọc lập tức kêu to: “Tử Trúc, ngươi là nô tỳ của Quân gia, làm thế là muốn chạy trốn phải không? Còn không mau trở lại cho ta.”
Tử Trúc cứng người tại chỗ, không biết tiến thối như thế nào, Quân Nhược Thủy vén một góc rèm cửa sổ lên nhàn nhạt cười, ôn hòa nói: “Thì ra là nhị tỷ không biết Tử Trúc không phải là nô tỳ của Quân gia, không tin thì tỷ mang khế ước bán thân của nàng ta ra xem một chút.”
Quân Hương Ngọc nhất thời cứng họng, nàng ta cũng quên mất chuyện này. Ban đầu nha hoàn này là do Liễu Miên mua, khế ước bán thân dĩ nhiên là ở trong tay Liễu Miên. Khi đó Quân Mẫn Đình đã có người mới sớm quên người cũ, cũng không có người đi trông nom khế ước bán thân của Tử Trúc. Cũng bởi vì Liễu Miên ở tại thiên viện, gần như làm cho người ta quên lãng.
“Tử Trúc, lên xe, chúng ta đi.” Dáng vẻ của Quân Nhược Thủy vẫn là mỉm cười ôn hòa nhưng Quân Hương Ngọc đã không dám mở miệng nói gì. Nàng ta cảm thấy thật sự quái dị, mặc dù tiểu muội nhà nàng ta vẫn còn nhu nhược nhưng lại bắt đầu làm cho nàng ta cảm thấy không thể khinh thường, nhất là cặp mắt đen trầm tĩnh kia, có thể trong nháy mắt bắn ra hàn quang bốn phía, làm cho người ta phát rét.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo của Quân Nhược Thủy, lại nghiêng đầu nhìn sang Quân Hương Ngọc thích ngồi không mà hưởng, trong lòng Quân Mẫu Đan cảm thấy rất may mắn, thật may người ở rể là Quân Nhược Thủy chứ không phải Quân Hương Ngọc. Khóe miệng nàng ta hơi nâng lên, Quân gia đã là vật trong túi của nàng ta.
Nghe vậy sắc mặt của Tử Trúc liền thanh tĩnh lại, lớn mật lên xe, ngồi song song với Thanh Phong ở bên ngoài màn. Xe ngựa theo tiếng Thanh Phong giá một cái, từ từ chạy ở trên đường.
Bên trong buồng xe, Quân Nhược Thủy cùng Tô Tử Bội đang ngồi yên lặng. Khí trời nóng bức, bên trong buồng xe giống như lồng hấp nóng hổi. Quân Nhược Thủy cảm giác trên mặt mình đều là mồ hôi giống như đang tắm. Tô Tử Bội trầm tĩnh ngồi, nhắm mắt dưỡng thần. Mồ hôi từ cái trán trơn bóng của hắn chảy xuống thấm ướt cả tóc mai hai bên má. Da tay của hắn trắng nõn, cặp mắt sáng dưới đôi mày rậm nhẹ nhàng khép lại, lông mi màu đen dài uốn cong giống như bươm bướm khẽ vỗ cánh. Lỗ mũi cao thẳng, môi mỏng như hoa hồng đỏ thắm. Đúng là mỹ nhân như ngọc.
Quân Nhược Thủy không nhịn được đưa hai tay lên giúp hắn lau mồ hôi trên trán, tay của nàng nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng mới vừa đụng chạm đến trán, hắn đột nhiên cả kinh, lập tức mở hai mắt ra, kinh ngạc mà đề phòng nhìn nàng, tức giận từ trong con ngươi như nước tụ tập lại, ánh mắt lạnh lùng.
Ai, vừa rồi nhất định là nàng bị ma ám cho nên mới bị sắc đẹp mê hoặc? Nếu như là buổi tối còn có thể đổ thừa cho ánh trăng, đều do trăng sáng gây họa nhưng bây giờ đang là ban ngày ban mặt, tìm đâu ra lý do? Hai gò má của nàng có chút nóng lên, nhịp tim lúc nhanh lúc chậm. Lặng lẽ xoa xoa lòng bàn tay đầu mồ hôi, nàng cố làm ra vẻ trấn định, đánh vỡ trầm mặc trong xe: “Tại sao lại tới Quân gia?”
Tô Tử Bội dùng ánh mắt lạnh lùng trợn nàng một cái, tức giận trong mắt lặng lẽ tản đi. Đã sớm dự đoán được nàng sẽ có nghi vấn này, hắn nhàn nhạt nói: “Không có gì, lễ tiết phải làm như thế!”
Sau khi nam tử Vương triều Kim Bích xuất giá ba ngày, sáu ngày, mười ngày hoặc là một tháng, thê chủ sẽ cùng với phu lang lại mặt bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, dâng lên lễ vật gọi là lại mặt chi lễ. Nếu như nữ tử ở rể phu gia, phu lang cũng sẽ phải trở về bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu gọi là hiếu kính. Theo nghi lễ là phải làm như thế nhưng hiện tại ở Vương triều Kim Bích ít có người hoàn toàn tuân theo lễ nghĩa, phần lớn là sau khi ở rể chọn một cái ngày nào đó sai người đem chút lễ vật về nhà là được rồi. Dù sao ở rể không phải là chuyện vinh dự vẻ vang gì cho nên cũng không ai nguyện ý khoa trương rầm rộ.
“Ngươi không phải là người câu nệ lễ phép với người khác.” Quân Nhược Thủy khẽ cười, giọng nói cũng rất chắc chắn.
Nàng nói rất đúng, Tô Tử Bội không khỏi nhìn gò má nàng một chút, thật ra thì nàng mỉm cười làm cho cả người nhu hòa như nước, sóng mắt nhẹ nhàng, con ngươi đen lấp lánh, có một loại bình tĩnh cùng thong dong từ trong xương. Hắn chưa từng nhìn kĩ nàng như vậy, khẽ chau mày hạ mi, hắn gần như càng ngày càng không nhìn thấu nàng. Nàng giống như sương mù dần dần mở rộng làm cho người khác không nắm bắt được.
“Ta không thể làm mất mặt Tô Gia.” Tô Tử Bội đường hoàng trả lời. Tại sao hắn lại nói vậy? Sau khi nghe Lý quản gia bẩm báo xong trong lòng hắn liền có chút mâu thuẫn, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn là lo lắng nàng về nhà sẽ bị khi dễ nên lúc này mới vội vàng chuẩn bị lễ vật vội vã tới cửa bái kiến nhạc mẫu đại nhân.
Ban đầu lúc mẫu thận chọn cho hắn cửa hôn sự này hắn liền tìm hiểu nàng kỹ càng. Dung mạo của nàng, tính tình, lớn lên ra sao, có tình cảm với người nào không, tình cảnh ở Quân gia thế nào………hắn đều rõ như lòng bàn tay. Nói thật hắn xem thường nữ tử hèn yếu vô dụng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, nam tử cũng có tự ái, còn tự mình cố gắng huống chi là nữ tử? Nhưng mà ở Túy Thanh Phong nàng lại nói “Nguyện yêu một người, bạc đầu không phân cách”, nàng chống lại men say giúp hắn ngăn cản ánh mắt của các nữ tử tới tầm hoa, lúc ở du viên thi hội nàng dịu dàng thương tiếc làm cho hắn sinh lòng cảm kích cho nên khi biết được nàng trở về Quân gia mới lo lắng nàng vốn là người nhu nhược, về nhà sẽ không tránh khỏi bị khinh bỉ. Quân Mẫn Đình của nặng hơn người, chỉ có lễ vật quý giá mới có thể làm cho nàng ta khách khí với Quân Nhược Thủy và Liễu Miên hơn một chút.
Quân Nhược Thủy âm thầm bĩu môi, thì ra là như vậy, càng phú quý thì người ta càng chú trọng đến nghi thức xã giao, chứng tỏ mình không phải là người không có văn hóa nội hàm, là loại nhà giàu mới nổi. Nhưng mà có cần thiết phải đưa lễ vật đắt giá như vậy không? Vứt bạc thì cảm thấy hãnh diện? Con em nhà giàu, không biết khổ cực củi dầu mắm muối. Quân Mẫn Đình khẳng định là rất vui mừng, nàng ta có ba nữ nhi, trong đó hai người thì ở nhà chờ đợi ở riêng chỉ có nàng coi như là vì Quân gia mà kiếm không ít bạc.
Dọc đường không nói lời nào. Tô Tử Bội đưa Quân Nhược Thủy và Tử Trúc đến cửa Tô Phủ sau đó hắn cùng với Thanh Phong đi đến Tô Gia tửu lâu xử lý sự vụ. Trong Tô Gia tửu lâu, quyền uy của Tô Tử Bội là tuyệt đối, ngay cả gã sai vặt Thanh Phong kia cũng được rất nhiều người nịnh bợ.
Quân Nhược Thủy cùng Tử Trúc nhìn xe ngựa đi xa sau đó xoay người tới hiệu cầm đồ. Dưới quyền không có người nào, nàng không thể làm gì khác hơn là mượn Tử Trúc dùng một chút. Tử Trúc chua ngoa già giặn, mặc cả cò kè cùng lão bản cầm đồ mấy phen, hao hết cả tinh thần mới đổi được khối ngọc bội kia lấy hai nghìn lượng bạc. Đây cũng coi như là một cái giá tốt. Hai ngàn lượng bạc ở Vương triều Kim Bích cũng không phải là nhỏ, lấy một gia đình bình thường ra tính toán, một năm tiêu hết ba mươi lượng bạc, nói cách khác, bạc trong tay nàng gần đủ cho bảy trăm gia đình bình thường tiêu trong một năm. Tiết kiệm một chút, số bạc này cũng đủ để mua một cửa hàng, mua sắm đồ trang trí hơn nữa còn có thể thuê một đại phu ngồi ở chính sảnh bắt mạch.
Quân Nhược Thủy giao sự vụ cụ thể cho Tử Trúc làm. Tử Trúc đã ở trong chảo nhuộm Quân gia nhiều năm nên có thể để một mình nàng ta đảm đương sự vụ bên này mà thân phận Quân Nhược Thủy là Thiếu phu nhân Tô Gia, quả thật là không dễ dàng ra mặt, tránh cho Tô Tử Bội nghĩ là nàng muốn thôn tính, nuốt chửng tài sản Tô Gia.
Tử Trúc lĩnh mệnh vội vàng đi làm việc. Là nữ tử nên lúc nào nàng ta cũng hy vọng có thể làm nên sự nghiệp, hoàn cảnh Quân gia không phải là nơi tốt để thi triển tài năng hơn nữa bởi vì nàng ta là nha hoàn của Quân Nhược Thủy nên trong Quân gia cũng bị chèn ép khắp nơi.
Nàng ta có cảm giác mình là một con diều hâu, không nên ngủ đông trong cái góc Quân gia nhỏ hẹp nhưng mà bán mình làm nô thì thân bất do kỷ. Nàng ta vốn đã bỏ qua giấc mộng trời xanh mênh mông cùng với những thứ hùng tâm tráng chí không thiết thực kia nhưng hôm nay tiểu thư lại mở ra cho nàng ta một cánh cửa sổ, để cho nàng ta nhìn thấy hy vọng. Nàng ta nhất định phải nắm bắt được cơ hội này.
Vốn là cùng Vương Hân ước hẹn buổi tối gặp mặt nhưng Quân Nhược Thủy nhìn thấy canh giờ còn sớm nên đi khách điếm tìm nàng ta, muốn nhìn hai xe dược liệu mà nàng ta mang đến. Vừa nhìn thấy nàng mới biết mình thật sự không có kinh nghiệm. Những dược liệu này của Vương Hân hình như không đủ nhiều, sợ là không đủ để mở y quán. Nếu ngay cả dược liệu trong phương thuốc còn không đầy đủ thì làm sao có thể làm cho người ta tin tưởng y quán?
Nhìn nàng cau mày, Vương Hân cảm thấy không hiểu hỏi: “Sao vậy, muội tử?” Suy nghĩ một chút, nàng ta lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Những thuốc này tuyệt đối không thành vấn đề, ta có thể lấy tính mạng ra để đảm bảo.”
Quân Nhược Thủy nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của nàng ta, bật cười nói: “Hân tỷ cần gì phải vội vàng quá mức như vậy? Tất nhiên là muội biết những thứ này đều là dược liệu thượng hàng, ngay cả cái này cũng không nhìn ra được thì làm sao muội có thể mở được y quán?”
“Vậy muội tử nhíu mày là vì cái gì?” Vương Hân càng thêm không hiểu.
“Những dược liệu này quá ít.” Quân Nhược Thủy lắc đầu nói.
“Muội tử, nhưng dược liệu này đều là dược liệu thường dùng, tất cả y quán đều phải có những loại thuốc này, coi như là tương đối đầy đủ. Còn những thấy hiếm thấy quý trọng, thì không phải tiệm thuốc nào cũng có.” Vương Hân bận rộn giải thích.
Quân Nhược Thủy vừa xem xét các loại dược liệu vừa hỏi: “Hân tỷ, những dược liệu này là tỷ thu mua và tự mình chọn lựa?”
“Đều là thu mua được ở trong núi. Phương Bắc của Vương triều Kim Bích chúng ta có dãy núi Tuyết Sơn, nơi đó sinh trưởng rất nhiều kì hoa dị thảo, danh xưng là kho thuốc thiên nhiên.” Đối với quê hương, Vương Hân tràn đầy tự hào.
“Hân tỷ, nếu như y quán hết thảy đều thuận lợi thì mỗi tháng tỷ đều phải đưa dược liệu tới đây.”
Vương Hân hào sảng cười nói: “Muội tử không cần phải lo lắng, có bạc để kiếm còn sợ phải đi nhiều chuyến hay sao?”
“Bất quá những dược liệu này còn quá ít, muội vẽ cho tỷ chút hình ảnh về dược liệu, tỷ mang về nói sơn dân dựa theo đó mà tìm.” Quân Nhược Thủy quay đầu lại nhìn nàng nói: “Còn có Hân tỷ, muội cho tỷ một chủ ý.”
“Tốt, muội nói đi.” Vương Hân rất hưng phấn nhìn nàng, đầu óc của Quân Nhược Thủy xoay chuyển một cái là nàng có thể đề ra một cao chiêu làm cho bạc chảy vào như nước.
“Hân tỷ, những dược liệu này không nhất định phải vào mua trong núi. Ví dụ như những dược liệu quý trọng, tỷ thu mua với giá cả đắt, bán qua tay thì kiếm lời cũng không nhiều, không bằng tự mình mở một mảnh ruộng thuốc, cẩn thận trồng những thứ dược liệu trân quý kia, gia tăng số lượng lúc đó bán với giá cao, so với thu mua dược liệu tất nhiên là lời hơn rất nhiều. Tỷ có thể thử nghiệm một cái sau đó lập kế hoạch làm lâu dài.”
Vương Hân gật đầu liên tục, mừng rỡ nói: “Muội tử, đầu óc của muội thật tốt, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?”
“Hân tỷ, lợi ích và nguy hiểm cùng tồn tại. Đầu tiên tỷ phải nghĩ ra tất cả các tình huồng bất lợi, sau đó suy tính đề phòng. Bạc đầu tư ruộng thuốc rất lớn, đầu tiên phải chọn ruộng đất phì nhiêu, tìm hiểu công việc, người trồng trọt, sau đó phải suy tính đến các yếu tố tự nhiên ảnh hưởng, dược liệu quý trọng còn phải đề phòng người ăn cắp tóm lại rất phí tiền bạc và tinh lực.”
Vương Hân dùng ánh mắt sùng bái nhìn Quân Nhược Thủy: “Đây là một chủ ý hay, bất quá còn phải trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ mới được.”
“Hân tỷ, theo muội thấy hiện tại y thuật còn tương đối lạc hậu, tuy nhiên về sau sẽ có khả năng rất lớn để mở rộng, sau này nhu cầu dược liệu cũng sẽ không ngừng gia tăng, nếu tỷ không ngại hãy suy nghĩ chủ ý của muội thật kỹ.”
Vương Hân đã sớm tin tưởng không nghi ngờ đối với Quân Nhược Thủy. Nử tữ này nhìn thì nhu nhược nhưng trong thân thể đơn bạc, nhỏ nhắn lại cất giấu một sực mạnh cực lớn. Chỉ cần nàng nguyện ý nhất định có thể đạt thành sự nghiệp, không cần ỷ lại Tô Gia.
Tán gẫu qua đi, Quân Nhược Thủy lấy giấy ra viết xong hiệp định, hai người cẩn thận thương lượng một chút sau đó lăn dấu tay xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.