Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 18: Trời ạ! Tất cả đều là xà




EDITOR: TUYẾT AN
Hang đá lạnh lẽo, những giọt nước mưa lọt qua khe đá rơi xuống phát sinh âm thanh tí tách cộng thêm tiếng gió thổi vào những khe đá giống như âm than h lang sói gào thét——
Mộ Dung Kiều Kiều nghe thấy bên tai một trận âm thanh tê tê ~ , thật giống Tiểu Khoảng ở bên tai của mình liếm láp, nhưng là cái kia trên người nàng lại cảm thấy băng lương lạnh lẽo, lại cùng với tiểu Khoảng không giống nhau lắm.
"Tiểu Khoảng, đừng nghịch, đi ra ——" nàng lắc đầu, cực không ôn thuần, dùng tay loạn đảo xua xua cái thứ đang phiền nhiễu trước ngực.
Nàng cho rằng là Băng Vô Ngân lại dùng hắn đuôi rắn quét chính mình . . . . .
Ngày mai chính là đêm trăng tròn thời điểm xà vương bị độc phát, Băng Vô Ngân bế quan đã lâu sắp xuất quan, bọn họ thấy thời điểm đó chính là cơ hội tốt nhất để lật đổ hắn, không có giải dược mà lại trong giai đoạn tu luyện bị độc phát thì hắn nhất định sẽ chết, bọn họ không cách nào xác nhận, nữ nhân trước mắt ở trong tay bọn hắn sẽ có nửa điểm hiệu quả trong kế hoạch.
"Hồ Cách, ánh mắt của ngươi có được hay không? Nàng đúng là người chúng ta muốn tìm?" Người vừa nói ngồi ở đám mây đối diện Hồ Cách khóe miệng nhẹ kéo, bên trong dẫn theo vài tia trào phúng.
Này không phải là chỉ là một cái tiểu Nữ Oa sao? Xà vương Băng Vô Ngân, dạng mỹ nữ nào mà chưa từng thấy, nữ nhân yêu dã , tà mị , thanh mĩ , lanh lợi phong hoa tuyệt mậu, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn bọn họ ở linh xà cung chỗ nào cũng có.
Mộ Dung Kiều Kiều trước mắt, tuy rằng cũng có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng quá mức thanh thuần hạ mỹ, thấy thế nào nhỉ, cảm thấy nàng đều không phải là loại hình xà vương sẽ yêu thích.
"Ta cũng có đồng cảm, nàng như vậy miễn cưỡng mới hợp khẩu vị của ta, ta xem xà vương chưa chắc sẽ yêu thích loại này, không bằng, tiện nghi ta. . . . . ." Nói xong hắn liền khinh phủ ở trên môi Mộ Dung Kiều Kiều, dáng vẻ vô lại loạn liếm loạn mút trên môi anh đào của nàng, làm nàng có chút khó chịu thét lên.
"A a. . . . . ." Cảm giác mình như là đang bị lợn rừng gặm Mộ Dung Kiều Kiều, tinh lực nghịch lưu, miệng khô lưỡi khô, ngực phập phồng thở dốc.
"Yêu, tiểu mỹ nhân, tỉnh rồi?"
"Bạch Khắc, không nên nháo, mặc kệ nàng có phải là món ăn xà vương yêu thích hay không, nói chung nàng không phải món ăn của ngươi, nếu muốn hưởng dụng nàng, còn chưa tới phiên ngươi!" Áo choàng nguyệt sắc Hồ Cách khẽ vung, hai mắt thì mở lớn trừng trừng, ngôn ngữ quá khích làm bại lộ ra cái miệng cáo dài nhọn. . . . . .
"Ta nói này Hồ Cách, nhìn ngươi đi, nguyên hình đều ra rồi, chẳng lẽ ngươi cùng cô gái này còn có hứng thú không tiện nói ra, ha ha, này cũng thật là cái quá độ. . . . . ."
Hồ Cách là ngàn năm yêu hồ, Bạch Khắc càng là không thể khinh thường, hắn lại là Báo Trắng thế gian hi hữu, mà vừa nãy trào phúng Mộ Dung Kiều Kiều , lúc này như trước ngồi ở đám mây, xem kịch vui là Ngạo Khiếu nhưng là tu nửa người nửa yêu Hắc phong khuyển!
Ba yêu bọn họ, lúc đó tiếng tăm cũng là danh chấn yêu giới, nếu không phải là Băng Vô Ngân xuất hiện, e sợ sức mạnh của hắn hiện tại bọn họ vẫn là từng người ngông cuồng tự đại xưng bá yêu vương.
"Hừ! Cái tên xà vương kia quá mức bá đạo ngang ngược, hàng năm lấy mạng phù kiềm chế bản vương liền hứng thú chơi gái đều không có, thật là đáng chết!" bạch Khắc thực sự không cam lòng.
" Mộ Dung Kiều Kiều này thế nhưng là nữ nhân có sức quyến rũ nhất Nữ Nhi quốc, liền nữ hoàng đều răm rắp nghe theo sắp xếp của nàng, chủ yếu là nàng tinh thông thuật phòng the, ta xem không hẳn là xà vương khi gặp nàng liền bất động phàm tâm, nói chung chúng ta dâng lên nàng, cùng chúng ta là trăm lợi mà không một hại!"
Ba yêu ăn nhịp với nhau, đêm không say lòng người người tự say, Mộ Dung Kiều Kiều đang ngủ, làm sao sẽ nghĩ tới đến, mình đã trở thành mồi nhử trong cuộc đại chiến quần ma . . . . . .
Thuyền nhỏ chậm rãi lái vào, ba yêu mang theo Mộ Dung Kiều Kiều lên một bên đảo, nghe nói xà vương chính là tu luyện không xa chỗ này, bọn họ không dám lên trước, lên bờ sau, dọc theo con đườngđược lát bang đá tảng, nhìn quanh hai bên, khung cảnh kinh hồn bạt vía hiện lên trước mắt.
Bỗng nhiên Hồ Cách ngừng lại, nhìn không xa phía trước ——
"Hồ huynh, làm sao không đi rồi?"
Bạch Khắc phát hiện Hồ Cách dị thường, kinh ngạc xoay người, "Làm cái gì?" Giữa hai lông mày có vài tia lệ khí, trong lòng khó chịu.
Hắn vẫn chưa nói hết, lập tức liền xuất hiện . . . . . .
Chỉ thấy phía trước bọn họ đột nhiên liền bị đoạn cây cối che chắn, quanh thân dĩ nhiên là sương trắng mê man, hí hí hí tê ~
Bên tai bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng vang như vậy ——
Lát sau cuồng phong gào lớn, cát đá bao phủ, bọn họ bị thổi đến không mở ra được hai mắt.
"Hả? Đầu đau quá a?" Mộ Dung Kiều Kiều cuối cùng cũng coi như là tỉnh táo lại.
Tốt như thế nào như chính mình là bị người vác ở trên vai, mở mắt ra, nàng nhìn quanh quất trái phải một lúc, miệng liền trương to bằng cái trứng ngỗng "Mẹ nha, đây là nơi quái quỷ gì?"
Biết được Mộ Dung Kiều Kiều đã tỉnh lại, Bạch Khắc đang gánh nàng liền loạn điểm một cái trên bộ ngực mềm của nàng, Mộ Dung Kiều Kiều lập tức cả người xụi lơ.
"Ai? Dám sấn loạn ăn bớt, không muốn sống rồi!"
"Ha ha ha, ha ha ha, tiểu mỹ nhân , còn rất mạnh mẽ , ta yêu thích, nhưng bất quá lát nữa ngươi sẽ biến thành món ăn chính của xà vương, ta còn thực sự là không nỡ. . . . . ."
Cái gì? Món ăn Xà vương? Chẳng lẽ muốn gọi chính mình đi Uy rắn, mẹ nó, mình sợ cái gì liền gặp phải thứ đó.
"Mau buông ta xuống, ta muốn đi tiểu, thả ta xuống!" Nàng chân không ngừng đá túi bụi trên người Bạch Khắc. Cuối cùng vừa dồn sức phi chân một phát, mũi chân liền rơi vào hạ thể trên tiểu JJ của Bạch Khắc.
"Nha nha, bảo bối của ta, tiểu mỹ nhân, nếu không là muốn đem ngươi cho xà vương, ta hiện tại liền ở ngay đây làm cưỡi lên ngươi, đau chết ta . . . . . ."
"Bạch Khắc, đừng nghịch, đem người thả xuống, chúng ta Triệt ——" Hồ Cách kêu to, bởi vì hắn nhìn thấy cái thứ bên trong làn sương trắng kia đang hiện ra hàng ngàn hàng vạn con mắt màu lục sắc.
"Oa, thật là đáng sợ, trốn đi thôi!"
Bạch Khắc đem Mộ Dung Kiều Kiều hướng về không trung ném đi, ba người lập tức biến thành nguyên hình, cùng kêu lên hô to "Chúng ta ba yêu cũng không ác ý, chỉ là đến hiến lễ cho xà vương, lễ đã đưa đến, chúng ta trở về ——" bọn họ sợ đến tè ra quần một trận chật vật nahnh chóng đào tẩu, chỉ trong phts chốc đã chạy không thấy hình bóng.
"A ——" Mộ Dung Kiều Kiều bị quăng đến cửu tiêu, sau đó hoa hoa lệ lệ rơi xuống ở trên mặt đất.
Chỉ nghe thổi phù một tiếng ——
"Ồ? Làm sao không đau, còn có chút mềm nhũn nha, đúng rồi vừa nãy người kia âm thanh thật giốngđang nói cái gì hiến lễ vật, sẽ không là hắn bán đứng chính mình đi, đệt! Đệt! Đệt!"
Nàng đang đang ngờ vực đoán nghĩ, dưới cái mông lại có cái gì rối loạn tưng bừng, cảm giác ngứa.
"Món đồ gì?" Nàng có chút sởn cả tóc gáy.
Tay hướng về phía dưới mông sờ sờ, có cái gì mềm mềm dài dài lại trơn tuồn tuột "Ồ? Giống với cảm giácđang sờ lên thân rắn của tiểu Khoảng!"
Bỗng chốc nàng chợt ngộ ra cái gì thì mặt mày liền biến xanh sẫm, Tiểu Khoảng, cảm giác? Như thế? Xà vương! Uy xà!
"A —— cứu mạng a! Ta không Uy xà, thân thể ta thối, không nên đụng ta!"
Nàng la to, làm cho chúng xà đang vây công một trận khó hiểu.
"Thanh Long đại nhân, nữ nhân này là ai vậy?"
Bị gọi là Thanh Long, lúc này chậm rãi co rúm thân thể chính mình, cả người được bao phủ bởi lớp vảy như răng cưa nhìn thấy ghê rợn, hai con mắt màu tím đậm bỗng nhiên trừng lên, vạn vật chấn động, lại là một trận cuồng phong ——
"A a a! Hù chết ta rồi!" Mộ Dung Kiều Kiều nhanh chân liền bắt đầu chạy, nàng sợ sệt cực kỳ, hai tay che mắt, trong miệng kêu to "Tiểu Khoảng, cứu mạng a ——"
Thời khắc mấu chốt, nàng không biết tại sao, sẽ nghĩ tới cái con rắn nhỏ kia, mặc dù bọn hắn đều là rắn, nhưng là cái kia con rắn nhỏ so với những thứ này dều đáng yêu hơn biết bao nhiêu lần.
"Nương tử!" Trong ngủ mê Băng Vô Ngân đột nhiên cảm giác được cái gì, cả người linh khí tích tụ, sau đó những dòng linh khí này xoáy tròn giao động kịch liệt, vọt một cái thăng thiên, hiện ra nguyên hình khổng lồ của hắn như bao phủ ở cả tòa bầu trời Nữ Nhi quốc ——
Hắn hình như nghe được tiếng la của Mộ Dung Kiều Kiều, nàng đang hãi sợ, đang kinh hoảng, nàng đang bất lực gọi tên của mình, nhưng đó lại là cái tên sủng vật mà hắn phi thường không thích.
"Chết tiệt!" Hắn lắc đầu loáng một cái, cưỡi mây mà đi——
"Ta rất sợ a, ta rất sợ. . . . . ." Mộ Dung Kiều Kiều dựa vào một thân cây, hai chân run lên, phía trước làbờ biển mênh mông vô tận, phía sau là hàng ngàn, hàng vạn rắn độc, bên tai nàng luôn vang vọng tiếng huýt của chúng!
Xem ra hôm nay sẽ khó mà thoát khỏi kết cục nằm trong bụng rắn——
"Thanh Long đại nhân, vương không thích những đồ vật có mùi phấn son tục tĩu, chúng ta xử trí như thế nào mới được đây?"
Thanh Long đại nhân người bảo vệ Băng Vô Ngân bế quan, là người đã tu luyện thành nửa xà nửa long còn gọi là Long thú, hắn chỉ là khinh thường híp hai mắt rồi lạnh giọng phân phó "Đem nàng ném vào xà quật, cho chúng xà hưởng dụng đi thôi!"
Lời nói nhẹ như gió mây, nhưng là Mộ Dung Kiều Kiều lại nghe được lời bọn họ nói lại thất kinh hô lên.
"OH! Bán cao, bán thịt sao sao, rắn này còn có thể nói chuyện?" Nàng hiện tại nơi nào còn có tinh thần cân nhắc xà có phải là sẽ nói vấn đề nha, nàng nghe thấy hắn hình như là đang nói đến cái gì xà quật, hưởng dụng. . . . . .
Đợi Mộ Dung Kiều Kiều hiểu ra ý tứ trong lời nói của bọn chúng thì nàng lập tức hôn mê trở lại!
Muốn ta làm thức ăn cho rắn, vậy ta tiếp tục hôn mê đi, hôn mê chí ít thời điểm bị bọn chúng ăn sẽ không có cảm giác đau.
Ngay khi mặt của nàng lộ ra, một khắc đó làm cho chúng xà đang tiến lên với khí thế hừng hực bỗng chững lại!
Như sấm chớp oanh tạc giữa trời quang bổ xuống ngang đầu bọn chúng, làm chúng sợ đến chạy trốn tứ phía, lộ ra dáng vẻ hoa dung tuyệt đại của Mộ Dung Kiều Kiều.
"Tiểu chủ nhân? Tất cả lui ra!" Thanh Long bỗng nhiên biến ảo ra hình người, lúc này bốn phía chúng xà đang trong cơn thất kinh chưa hồi phục lại, hắn đi tới bên người Mộ Dung Kiều Kiều, đưa tay muốn dìu nàng nàng.
"Tiểu chủ nhân, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Hắn rất kỳ quái, tại sao Mộ Dung Kiều Kiều sẽ lần thứ hai xuất hiện ở xà đảo!
Lẽ nào là do thiên mệnh, nàng cùng xà vương sẽ dây dưa không ngớt sao?
Không được hắn nhất định phải đem nàng đưa đi, không thể để cho nàng ở lại chỗ này "Tiểu chủ nhân, để Thanh Long đưa ngươi trở về đi thôi!" Hắn mặc dù khi nhìn thấy Mộ Dung Kiều Kiều là có tia kinh hỉ, nhưng chung quy ngẫm lại những việc đã xảy ra trước đây thì hắn không thể nào cao hứng được.
Nhưng là ——
Khi hắn giơ tay vung lên, Mộ Dung Kiều Kiều liền ở xà đảo biến mất không thấy hình bóng. . . . . .
Thanh Long nhìn phương xa, bên kia tụ hội từng mảng lớn hắc vân di động, "Cái kia. . . . . . Vương xuất quan rồi! Cung thỉnh xà vương ——"
"Thanh Long, nàng đâu?" Băng Vô Ngân xoay quanh ở giữa thiên địa, thô bạo lẫm liệt, chấn động vạn vật chúng sinh.
"Vương, ai?" Thanh Long làm sao lại không biết hắn đang hỏi ai? Hắn nhưng là vương, làm sao sẽ không nhận thấy mùi vị mà nưa nhân kia lưu lại được chứ, nhưng là vương bế quan hình như là chưa đến thời điểm xuất quan, lẽ nào vương khôi phục ký ức?
Vương làm sao lại có thể khôi phục lại trí nhớ được chứ? Thanh Long kinh hoảng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.