Đường Tìm Đến Âm Thanh

Chương 5: Năm




Sảnh vào của Xuyên Du Nhân Gia rực rỡ ánh đèn, Quản Tiểu Tiểu đứng một mình trong khu chờ, lật xem thực đơn, eo thon, nước da trắng ngần, khiến đám đàn ông đi qua phải thi nhau lác mắt.
Quản Khiếu liếc quanh, bước một bước dài đi lại, ôm chặt em gái, vừa lúc chặt đứt ý nghĩ muốn tiếp cận của vị dũng sĩ đầu tiên.
Làm anh làm rất đúng chỗ, tiếc là em gái lại không cảm kích.
Quản Tiểu Tiểu khéo léo thoát khỏi anh trai, lăng ba vi bộ vụt đến trước mặt Mục Khang, hỏi ngay: "Nghe nói anh có soulmate?"
Quản Khiếu: "..."
Giọng điệu chất vấn của Quản Tiểu Tiểu như sắp chọc thủng trời: "Soulmate của anh không phải là em sao?"
Mục Khang: "..."
Quản Tiểu Tiểu không chịu bỏ qua: "Đồ khốn đó là ai?"
"Đồ khốn" Lâm Diễn: "..."
Mục Khang giơ tay ra định kéo Lâm Diễn để giới thiệu anh với Quản Tiểu Tiểu, nhưng Lâm Diễn lại hơi lùi về sau.
Lần này vậy mà không kéo được, Mục Khang hơi kinh ngạc nhìn lại, Lâm Diễn đứng sau hắn, vẻ mặt tối tăm không rõ, giống như mình là người ngoài cuộc không liên quan gì.
Quản Tiểu Tiểu lại nhận ra Lâm Diễn ngay, đôi mắt xinh đẹp của cô trợn to, lắp bắp nói: "Lâm, Lâm, Lâm..."
Lâm cả buổi cũng không Lâm ra nổi.
Quản Khiếu đi đến ôm em gái, dẹp chuyện nói: "Nhạc trưởng Lâm, ngại quá, đây là em gái em, Quản Tiểu Tiểu."
Quản Tiểu Tiểu vừa liếc mắt đã hiểu đầu đuôi, trong lòng thầm mắng mình là đồ ngốc, thái độ quay ngoắt 180 độ: "Ngưỡng mộ đã lâu, nhạc trưởng Lâm, chào anh."
Lâm Diễn mỉm cười nói: "Chào em."
Mục Khang bất đắc dĩ nói: "Đi ăn được chưa? Nhạc trưởng Lâm giúp mọi người tập cả ngày rồi."
Quản Tiểu Tiểu chân thành xin lỗi Lâm Diễn: "Xin lỗi anh, nhạc trưởng Lâm."
Lâm Diễn khoát tay: "Không sao, đi ăn nào."
Mục Khang quay đầu, đưa Lâm Diễn đi tìm chỗ ngồi. Quản Tiểu Tiểu dựa vào người anh trai, vừa đi vừa nói nhỏ: "Sao anh không nói sớm rằng soulmate là Lâm Diễn?"
"Anh còn không biết em nghe được tin từ đâu.” Quản Khiếu cũng nói nhỏ, “Vừa đến đã hỏi tội, chậc chậc, đúng là có gan.”
“Em còn tưởng là yêu tinh nào.” Quản Tiểu Tiểu hối hận, “Hiểu lầm lớn quá, sau này em có còn hi vọng được hợp tác với Lâm Diễn không?
Quản Khiếu nhìn em gái, tâm trạng phức tạp: "Hiểu lầm gì?"
Quản Tiểu Tiểu không hiểu ra sao: "Hiểu lầm... Yêu tinh là Lâm Diễn?"
Quản Khiếu thần xui quỷ khiến thốt lên: "Sao yêu tinh lại không thể là Lâm Diễn?"
Quản Tiểu Tiểu tỏ ra hiền từ với người thiểu năng: "Anh, Lâm Diễn là nam, Mục Khang thẳng."
Quản Khiếu không biết nên khẳng định hay phủ nhận, chỉ có thể mơ hồ nói: "Ừm, haha, ừm."
Ba người ngồi xe khác cũng đến sau đó ít phút. Mọi người ngồi xuống, bên trái Mục Khang là Lý Trọng Viễn, bên phải là Quản Tiểu Tiểu.
Mục Khang đứng dậy múc cho Quản Tiểu Tiểu một bát súp.
Lúc hắn nói chuyện với cô, vậy mà không có một chút thiếu kiên nhẫn nào trên mặt.
Quản Tiểu Tiểu hỏi Mục Khang, "Tháng sau em có hòa nhạc đơn ca, anh đàn nhé?"
Mục Khang: "Ừ."
“Josephine nói rằng em đã tiến bộ rất nhiều.” Quản Tiểu Tiểu nói.
Mục Khang: "Anh nghe thử đã."
Quản Tiểu Tiểu: "Lát nữa đi nhé?"
“Bà cô ơi, muộn vậy rồi đừng có quấy rầy nhân dân.” Mục Khang cầm chai rượu đụng đụng cô, “Trời sáng rồi lại mở miệng được không."
Giọng điệu đầy thân quen được vun đắp theo năm tháng, không hổ là thanh mai trúc mã.
Lâm Diễn nhìn từng chi tiết, tay cầm đũa khẽ run.
Đây là bàn tay cầm gậy chỉ huy đã được huấn luyện nghiêm ngặt của anh, rõ ràng có thể nhấc trên không trung suốt tám tiếng mà không nhúc nhích.
Là do mình tự đa tình sao? Lâm Diễn nghĩ, nhấp một ngụm rượu, trong lòng tràn đầy thất vọng che trời lấp đất, khóe miệng hiện lên vị cay đắng của hạt tiêu.
Lý Trọng Viễn bên cạnh đột nhiên nói: "Họ không phải bạn trai bạn gái."
Lâm Diễn nâng ly, ngạc nhiên nhìn gã.
Lý Trọng Viễn không nhìn Lâm Diễn, vùi đầu uống canh, nói thêm: "Ít nhất thì... Bây giờ còn chưa phải."
Gã cứ vừa ăn vừa nói như vậy, lén lút kể cho Lâm Diễn nghe câu chuyện về một cô gái theo đuổi giấc mơ.
Quản Tiểu Tiểu thích Mục Khang. Mối tình này bắt đầu từ ngày Mục Khang bộc lộ tài năng âm nhạc, hắn đàn cho cô nghe một giai điệu, ánh mắt của cậu thiếu niên anh tuấn lúc ấy ánh sao rực rỡ, lờ mờ lộ ra vẻ ngông cuồng của thiên tài.
Kể từ đó, Mục Khang trở thành chấp niệm của một Quản Tiểu Tiểu mắt cao hơn đầu.
Vì Mục Khang nói một câu "Trình em chưa đủ" mà cô ra nước ngoài xin nhận Josephine làm thầy, chỉ mong một ngày nào đó sẽ được Mục Khang công nhận.
Lòng cô kiên trì vững vàng, điều kiện của cô lại mười phân vẹn mười.
Cô không định cho Mục Khang bất kỳ cơ hội nào để từ chối.
Lâm Diễn cười khổ: "Đúng là một cô gái tốt."
Khi nói ra những lời này, anh không hề chải chuốt giọng điệu của mình, cũng không có ý định che giấu tâm trạng của mình.
Đó là đố kị trần trụi. Bàn ăn dù ồn ào náo nhiệt cũng không thể xoa dịu nỗi phiền muộn của anh.
Lúc rượu say tai nóng này, mỗi người đều có suy tư khác nhau, nhà quan sát lòng người Lý Trọng Viễn cuối cùng cũng được toại nguyện, nhìn thấy rõ đáy lòng của Lâm Diễn ở khoảng cách gần.
Chân thành và bộc trực đến vậy.
Gã ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao lại cho rằng như thế mới là bình thường.
Lý Trọng Viễn hớp rượu, nhìn Mục Khang có phúc không biết hưởng đang nói chuyện với Quản Tiểu Tiểu, cảm thấy “tri âm tri kỷ” coi như xong rồi.
“Mục ngu ngốc.” Lý Trọng Viễn bỗng kêu Mục Khang.
Mục Khang liếc mắt nhìn gã: "Cái gì?"
Lý Trọng Viễn: "Mai không tập."
Mục Khang: "Biết rồi."
Lý Trọng Viễn: "'Linh hồn lạc lối' có cần sửa gì nữa không?"
Mục Khang suy nghĩ: "Không có nhỉ, A Diễn?"
Lâm Diễn: "Không cần sửa."
“Vậy cùng nhau ra ngoài đi chơi đi.” Lý Trọng Viễn quả quyết dứt khoát nói.
Lục Tây Phong: "Xem phim?"
Khâu Lê Minh đá cậu ta một phát.
Lục Tây Phong: "?"
Khâu Lê Minh thấp giọng cảnh cáo cậu ta, "Chúa Chửi đang hỏi Lâm Diễn."
Cả bàn đều tha thiết nhìn Lâm Diễn, trông chờ nhạc trưởng Lâm phun ra tên một địa điểm to lớn nào đó.
Lâm Diễn không hề nhận ra, đang nói chuyện thường ngày với Quản Tiểu Tiểu: "Lâu rồi không gặp Josephine, cô vẫn khỏe chứ?"
Quản Tiểu Tiểu lễ phép nói: "Cảm ơn nhạc trưởng Lâm quan tâm, cô vẫn khỏe lắm."
Lâm Diễn: "Cô hiếm khi nhận học trò, tiểu thư Quản chắc là học trò cuối của cô nhỉ."
Trong mắt Quản Tiểu Tiểu lộ ra vẻ tự hào, khiến cô càng thêm xinh đẹp động lòng người: "Nhạc trưởng Lâm cứ nói đùa, cô vẫn còn trẻ lắm."
“Lần cuối cùng tôi gặp Josephine, cô đang gói hoành thánh ở nhà Carlos.” Lâm Diễn hoài niệm nói, “Josephine rất thích gói hoành thánh.”
Quản Tiểu Tiểu: "..."
Cô nhìn anh trai cầu cứu: Cái quái gì thế?
Quản Khiếu đực ra: Gói, gói cái gì?
Mục Khang thầm kín nghĩ: A Diễn đang đùa à?
Lục Tây Phong thắc mắc: Gói... Hoành thánh? Nhạc trưởng Lâm nói hoành thánh sao?
Lý Trọng Viễn kinh hãi: Nhạc trưởng Lâm bị Mục Khang ép phát điên rồi à?
Vào thời điểm quan trọng, concertmaster Khâu vẫn đáng tin nhất, hỏi chỗ quan trọng: "... Hoành thánh loại nào?"
“Hoành thánh Ý.” Lâm Diễn phát hiện mọi người đều đang nhìn mình bằng vẻ mặt “Anh đang nói cái gì thế”, vội giải thích, “Ravioli, Josephine là người Ý.”
Thì ra là thế, đúng là hết cả hồn. Tim Lý Trọng Viễn trở về chỗ cũ.
“Ravioli không ngon, da dày thịt ít, toàn mùi sữa.” Lục Tây Phong nói.
"Đây vốn là đồ ăn thường ngày của người Ý mà, người nghèo ở miền Nam cũng ăn được." Mục Khang nói.
“Josephine sinh ra ở miền nam.” Quản Tiểu Tiểu nói, “Cô trồng hai cây chanh trước nhà. Ở Bắc Mỹ rất khó nuôi, nhưng cô lại càng thích nuôi."
Quản Khiếu nhớ ra: "Chanh khô năm ngoái em gửi về là của cô trồng à?"
Quản Tiểu Tiểu khô khan nói: "Đúng rồi, cô cứ bắt em gửi."
Quản Khiếu thành thật nói: "Nói thật là chanh không ra làm sao cả."
Quản Tiểu Tiểu vẻ mặt đau khổ nói: "Nói láo thì chanh cũng không đỡ hơn bao nhiêu đâu."
Mọi người đều cười. Quản Tiểu Tiểu thở dài cường điệu, chỉ chỉ vào Mục Khang: "Em trải qua bao nhiêu là khổ vậy mà anh cũng không biết đau lòng."
Mục Khang giả vờ vỗ tay cho cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Diễn phai dần, anh lẳng lặng rót thêm rượu cho mình.
||||| Truyện đề cử: Đường Về Phục Hận |||||
“Không thì thế này đi A Diễn." Mục Khang nghĩ, đề nghị, “Ngày mai chúng ta đi gói sủi cảo kiểu Trung?
Lục Tây Phong phản ứng cực nhanh xen vào: "Đến nhà mày à?"
Khâu Lê Minh lại đá cậu ta một phát.
Lục Tây Phong không lo được nhiều như vậy: "Dì có nấu cơm không?"
Khâu Lê Minh hơi suy sụp nghĩ: Tao kéo không lại, ai giúp tao đập ngất thằng ngốc này với.
Mục Khang: "Để tao hỏi."
Lục Tây Phong gật đầu như gà mái mổ thóc: "Hỏi đi, hỏi nhanh."
Mục Khang: "A Diễn?"
Lâm Diễn: "Tùy mọi người."
Lý Trọng Viễn nói với Mục Khang, "Mày hỏi trước đi."
Mục Khang nghiêm túc suy nghĩ, như đang quyết định một sự kiện trọng đại của cuộc đời, thảo luận với Quản Khiếu và Khâu Lê Minh: "Hai đứa mày đừng đưa bạn đến được không?"
Quản Khiếu lập tức nói: "Được."
Khâu Lê Minh không do dự: "Không thành vẫn đề."
Mục Khang lấy điện thoại di động ra, dùng thái độ nghiêm túc một cách dị thường cực kỳ hiếm thấy gửi WeChat cho phu nhân Mục.
Ngoại trừ Lâm Diễn, tất cả mọi người đều tha thiết nhìn Mục Khang, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Lâm Diễn không hiểu ra sao.
- Mụ Khang: Khởi bẩm Thái hậu, ngày mai mọi người muốn đến nương tựa người.
Ba phút sau, phu nhân Mục trả lời.
- Thái hậu: Mọi người là bao nhiêu người?
- Mục Khang: Bảy người.
- Thái hậu: Đừng đến, nhiều người quá, phiền.
- Mục Khang: Quản Tiểu Tiểu về rồi.
- Thái hậu: Đưa con bé đi ăn ngoài đi.
Có vẻ như vẫn cần phải dùng đại chiêu, Mục Khang nghĩ thầm, vốn còn muốn để lại bất ngờ.
- Mục Khang: Lâm Diễn muốn đến
- Mục Khang: Đến làm sủi cảo.
Bên kia im lặng một phút.
- Thái hậu: Là Lâm Diễn đó đó à?
- Mục Khang: Dạ.
- Thái hậu: Mấy giờ thì đến?
- Mục Khang: Ba hoặc bốn giờ.
- Thái hậu: Biết rồi.
Mục Khang thoát khỏi hộp thoại, bình tĩnh thông báo, "Đồng ý rồi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lục Tây Phong cười nói: "Hahahaha, tốt quá rồi, tới tới tới uống rượu uống rượu."
Quản Khiếu: "Nhạc trưởng Lâm, kính anh một chén."
Khâu Lê Minh nâng chén theo: "Vẫn là nhạc trưởng Lâm có mặt mũi."
Lý Trọng Viễn đồng ý: "Nhờ mặt mũi của nhạc trưởng Lâm cả."
Lâm Diễn không hiểu nổi, nhận ba chén rượu, Quản Tiểu Tiểu cười không ngớt: "Nhạc trưởng Lâm, kệ mấy ổng đi."
“Đúng là nể mặt anh thật.” Mục Khang nói với Lâm Diễn, “Kỹ năng nấu ăn của mẹ em thì đỉnh của chóp, nhưng bả làm kiêu lắm, nhiều người quá thì không thích nấu, ngại mệt."
Lâm Diễn vội vàng nói: "Vậy thì đừng làm phiền dì."
“Không sao đâu.” Mục Khang thản nhiên nói, “Bả là fan anh mà, nói bóng nói gió muốn gặp anh nhiều lần lắm rồi.”
“À.” Lâm Diễn ngẩn ra, “Thật sao?
Mục Khang nâng bình rượu lên với anh: "Lần này em đưa anh về nhà luôn."
Lời này nói ra hơi mờ ám, người không có quỷ trong lòng sẽ không để tâm, người có quỷ trong lòng lại không nghe ra như vậy.
Quản Khiếu sặc rượu ho khan, Quản Tiểu Tiểu vỗ lưng anh trai: "Anh uống chậm tí được không?"
Lâm Diễn cười với Mục Khang: "Đúng là được nể."
Khuôn mặt anh vốn đã thanh tú, đôi mắt trong veo, nước da trắng ngần, khi lên đài chỉ huy dù khí thế hai mét tám, nhưng khi bước xuống đài lại trông như một thanh niên không rành chuyện đời, dễ bắt nạt. Giờ phút này, không biết là do rượu hay do bầu không khí, mặt hơi đỏ lên, thật sự cho người ta ảo giác "Nhạc trưởng Lâm bị bắt nạt".
Lý Trọng Viễn nghĩ thầm: Chậc chậc.
Ăn có một bữa mà hết cao trào này đến cao trào khác. Tiệc tàn, Quản Tiểu Tiểu hẹn Mục Khang đến phòng đàn tập hát vào sáng hôm sau, rồi về nhà với Quản Khiếu.
Khâu Lê Minh và Lục Tây Phong đến nhà Lý Trọng Viễn để chơi game, chỉ còn lại Mục Khang và Lâm Diễn về trường trước.
Sân trường cuối đông ít người đi lại, hai người sóng vai đi qua những tán cây tần bì trơ trọi, trò chuyện câu được câu chăng. Gió lạnh xua đi cơn chuếnh choáng còn vương, cũng xua đi tâm trạng ấm ức của Lâm Diễn.
Anh nghĩ đến Quản Tiểu Tiểu ấm áp rực rỡ, trái tim chậm rãi chùng xuống.
Làm thế nào bây giờ. Anh cay đắng nghĩ.
Đến ngã ba đường, Mục Khang vốn muốn về phòng đàn để trò chuyện tiếp về "Linh hồn lạc lối", nhưng Lâm Diễn lại nói, "Anh hơi mệt rồi."
“Vậy anh về nghỉ đi.” Mục Khang cũng thấy Lâm Diễn kiệt sức, bèn nói ngay: “Mai gặp nhé.”
“Ừ.” Ngọn đèn đường lờ mờ phản chiếu lại ánh sáng nhạt trong đôi mắt trong veo của Lâm Diễn, anh nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.