Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 129: Bôi đen sự thật




Chắc chuyện này, Võ Minh huynh đệ đã báo với Hoài An huynh,nên mới dẫn đệ tới đây để tẩy trần, dùng xử nữ giải xui cho đệ a,đệ không giám gặp huynh, vì huynh là người làm ăn lớn nên, đệ mới phải gọi một phòng khác, giải hết vận xui nên mới giám gặp Hoài An huynh!
  • A - Long xưng huynh gọi đệ với Triệu Hoài An, Triệu Hoài An là một tên Võ Si nhưng lại nhiều tham vọng nên thấy một tên giàu có, xưng huynh gọi đệ với hắn, hắn mừng còn không kịp *
Haizz hắn thở dài, Làm ra bộ dạng vô cùng bị thương nói!
“ Lại thấy Võ Minh huynh đệ, không hiểu nỗi khổ của đệ lại cứ ép đệ gặp Hoài An huynh, đệ là người sống có nguyên tắc a, Có phúc cũng hưởng có hoạ tự chịu, làm sao có thể đệ vận xui lây tới người tốt bụng như Hoài An huynh được ”
- Triệu Hoài An nghe thấy thế lại rất bùi tai gật gù lại nghe A - Long nói tiếp!
“ Lúc đó tâm trạng đệ không được tốt, nên có vài lời đắc tội Võ Minh huynh,,, haizz tiểu đệ một lần nữa nhận lỗi với Hoài An và Võ Minh huynh a”
- Nói xong hắn lại hành lễ một lần nữa, lúc này Triệu Hoài An và Võ Minh cũng dỏ mặt lên vì xấu hổ
« Thực sự, đám bọn họ mời A - Long tới đây để đánh phủ đầu rồi đe dọa bắt nói ra thế lực sau lưng, không có thế lực thì cướp của, hoặc sai nữ nhân trộm đi, nhưng tên nhà quê lên tỉnh hay dính phải chuyện này, ngủ với gái một đêm từ triệu phú trở thành ăn xin chỉ vì muốn chơi trội»
- Đang lúc A - Long đang thao thao bất tuyệt về sự kính trọng với Võ Minh và Triệu Hoài An, thì bên cạnh Triệu Hoai An, Thanh niên ngạo nghễ đứng phía sau lại tỏ vẻ khó chịu, ở một bên hừ lạnh một tiếng nói!
“ Cứ Cho rằng ngươi vì tránh xui cho Triệu Chấp Sự đi, thì mắc mớ gì phải giết Lã Thiếu ”
- A - Long làm ra bộ dạng sửng sốt nói!
“ Vị này là ”
- Hắn hừ lạnh, rất xem thường A - Long, không thèm nhìn A - Long nói hai chữ!
“ Lưu Hạo ”
A - Long cũng Hừ Lạnh làm ra bộ mặt khinh thường Lưu Hạo nói!
“ Ngươi là cái thá gì mà giám xía vào cuộc nói chuyện của ta và Hoài An huynh ”
- Lưu Hạo vênh váo nói!
“ Ta là Khách Khanh Trưởng Lão của Triệu Thị ”
A - Long nghi hoặc hỏi!
“ Thế còn Võ Minh huynh đệ ”
- Mặt Lưu Hạo đen lại tay xiết chặt, lại nghe Võ Minh nói!
“ Ta là Phó Chấp Sự của Triệu Thị ”
A - Long khi giết Lã Thiếu Sưu hồn hắn đã biết tất cả rồi, tên của Triệu Hoài An cũng nhờ lục tìm ký ức của Lã Thiếu mà biết, hắn lại giả ngu hỏi!
“ Phó Chấp sự và Trưởng Lão cái nào cao hơn ”
Võ Minh câm nín, hắn không giám nói nữa, nói nữa là sẽ đắc tội vài người...
- Triệu Hoài An cười ôn hoà nói!
“ Tất nhiên Phó Chấp Sự cao hơn nhiều rồi ”
A - Long gật gù nói một câu khiến người ta chết khiếp, hắn nói!
“ Trưởng Lão thì nên ngậm miệng lại, để cho Phó Chấp sự nói chuyện lại hèn gì nãy giờ im thế, làm ta cứ tưởng thế ngoại cao nhân nào chứ, hoá ra chỉ là Khách Khanh Trưởng Lão mà thôi, lúc nào bị đá đi mà chẳng được ”
- Nghe thấy thế, Lưu Hạo xiết chặt tay, tức giận nhìn A - Long sau đo nhìn qua Võ Minh với ánh mắt giết người, hắn không phải e ngại thực lực của bốn Hắc Y nhân thần bí,cùng thực lực của A - Long thì hắn đã lao lên chém chết A - Long rồi!
- Lại nghe A - Long ly dán nói!
“ Lưu Khách Khanh, cần phải cố gắng a, Võ Minh Chấp sự là người có tài, ngươi cố gắng chờ thêm vài năm, Phó Lên Trưởng, Trưởng Lên Tổng, thì ngươi sẽ lên chức của Võ Minh huynh đệ như bây giờ thôi”
- Hắn lại vỗ vai Lưu Hạo an ủi!
“ Không cần quá tự trách, có trách thì chỉ trách Phó Chấp Sự rất có tài thôi, cố gắng a”
- Lưu Hạo hai tay xiết chặt, hắn oán độc nhìn qua Võ Minh
« Nếu không có hắn, thì chức phó chấp sự sẽ là của hắn, dù hắn có làm như thế nào cũng không thể vượt qua được Võ Minh, hắn không cam hắn chỉ cho rằng tất cả đều là Võ Minh may mắn hơn hắn một tí mà thôi »
- Võ Minh tức giận mà không có chỗ phát tác a, nhưng lời nói của A - Long bên ngoài tuy an ủi, thực ra là ly dán, không biết là A - Long vô tâm hay cố ý thì điều này cũng làm sự xung đột của Võ Minh và Lưu Hạo trở nên đỉnh điểm a!
- Thấy Lưu Hạo lại chuẩn bị nguôi cơn thù hận lại nghe A - Long nói tiếp!
“ Đã mất công Lưu Phó Chấ..p!!! À nhầm, Lưu Khách Khanh hỏi, thì ta cũng vui lòng trả lời, à xin lỗi tôi nhầm cứ nhầm Chấp Sự với Khách Khanh a, thật xin lỗi xin lỗi a”
- Lưu Hạo, hàm răng nghiến ken két, ánh mắt như rắn độc nhìn Võ Minh!
« Lưu Hạo cũng biết là A - Long nói khích hắn, nhưng hắn không cách nào cãi lại lời A - Long được vì hắn nói quá đúng, hắn nói không sai, tại vì Võ Minh nên hắn mới xảy ra, Trưởng Lão thật sự không được làm, lại làm một tên Khách Khanh, lúc nào cũng có thề bị ruồng bỏ bất cứ lúc nào cũng được »
« Điều này cũng không phải vì nào đó Võ Minh nói, Lưu Hạo không thích hợp với việc này, có Lưu Hạo ở đây, khách nhân sẽ xa lánh Triệu Thị, lúc đo Triệu Hoài An cũng rất tin Võ Minh, nên chỉ cho Lưu Hạo chức Khách Khanh, nhiều lần sắp được làm Trưởng Lão lại bị Võ Minh gạt bay đi,chỉ tối ngày theo Võ Minh như một con chó, hắn hận Võ Minh Thấu Xương a, kể từ đó hắn với Võ Minh như nước với lửa a»
A - Long thấy Lưu Hạo oán độc nhin qua Võ Minh, hắn cười thầm không thôi
« Hắc! Hắc..! Vợ đẹp phải cưới liền tay,nhân tài thì phải nhanh chóng chiêu mộ, ta không làm tiểu nhân thì ai làm tiểu nhân cơ chứ »
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.