Đường Từ Từ, Người Lâu Dài

Chương 7:




(Thực ra chuyện này cũng có vài chi tiết hư cấu, nếu như ngồi nghiêm túc đàm đạo chuyện y học thì chắc mị chỉ còn mức đội quần. Có rất nhiều chuyện bác sĩ tác trách trong công việc chấp nhận bị giáng chức nhưng sau khi dư luận lắng xuống thì lại tự động phất lên hơn xưa…
Ở chỗ này, chuyện y đức của bác sĩ đang là vấn đề nổi như cồn, Tần Thiên Vũ lại đứng đầu ngọn gió, không thèm bồi thường, không thèm xin lỗi, chuyên môn cùng đạo đức đều có vấn đề, lại không có ô dù, mới nhậm chức một thời gian đã bị viện trưởng mới sút thẳng, cu cậu đến cả quả rắm còn chưa kịp đánh chỉ còn biết khăn gói tạm biệt đời y sĩ.
P.s: Mị không học y, có vài vấn đề chuyên môn không hiểu tường tận được, nhưng mà mị cũng học lỏm được của ông anh ít nhiều, nhưng không phải chuyên môn vẫn không phải chuyên môn. Vì thế nên sẽ có nhiều lỗ hổng kiến thức mong mọi người lượng thứ ~~~)
Tần Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ vào mình sẽ có ngày này. Cậu bị áp lực dư luận đến mức không bước ra khỏi cửa. Gia đình cậu gia giáo, bố mẹ cậu đều là bác sĩ, chú cậu cũng là viện trưởng, bản thân cậu cũng sớm được tiếp xúc với bệnh viện, chẳng bao lâu thì nhận được một vị trí trong khoa ngoại. Nói về tiềm lực gia đình của cậu thì cả ngày không hết, đã thế gia đình lại còn có tiền, người khác không phục cũng không được.
Cậu chưa từng coi ai ra gì, chữa bệnh cho bệnh nhân là cậu ban ơn cho người ta, dựa vào đâu mà muốn cậu phải ân cần hỏi han?
Lần thứ nhất cậu nhìn thấy Tiêu Thanh là khi anh mới chuyển đến khoa ngoại, đôi mắt dài nhỏ hẹp luôn chuyên chú, dáng người cao ráo, thon dài. Tần Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng có người đẹp hơn mình đến thế, cậu hoàn toàn bị anh hấp dẫn. Mọi hành động của anh đều không thoát khỏi đôi mắt cậu, Tiêu Thanh làm việc rất tâm huyết và nghiêm túc. Mỗi khi nói chuyện cùng anh thì con ngươi đẹp đẽ của anh lại chăm chú nhìn cậu
(Thật ra là thói xấu hay đờ đẫn của Tiêu Thanh lại bắt đầu tái phát ~ vô thức nhìn chòng chọc một điểm cũng không nhúc nhích ~)
Tần Thiên Vĩ bắt đầu phởn phơ, hóa ra anh lại thích cậu…Sau đó Tiêu Thanh chuyển đến bệnh viện khoa nhi, ngoại khoa ngay cạnh khoa nhi, cách nhau một ngõ rẽ, mỗi lần tan tầm đi qua ngõ rẽ đều nhìn thấy ánh mắt say đắm của anh đang hướng về phía cậu
(Nhưng thật ra bởi vì Tần Thiên Vũ tự mình la liếm ra ngoài cửa, Tiêu Thanh lại đờ ra, mắt nhìn thẳng về phía trước trùng vào chỗ cậu đang đứng ~ nhưng những người tự yêu mình thường không nghĩ nhiều…). Tần Thiên Vũ lúc nào đắc ý, nhưng cậu nghĩ cậu không nên sồn sồn, cậu phải ghi lại phản ứng của đối phương sau đó nhắc nhở anh không nên ôm hi vọng.
Sau khi gửi tin nhắn, sau đó Tần Thiên Vũ phát hiện Tiêu Thanh cùng Giang Nghị cùng một chỗ, liền nghĩ nếu đã yêu tôi đến thế sao còn đồng ý ở bên kẻ khác! Lửa giận bùng lên trong lòng, đã thế Tiêu Thanh còn nói là không biết đến sự tồn tại của cậu. Tần Thiên Vũ muốn bùng cháy, cậu nhất định phải cho anh một bài học, liền ỷ vào ô dù có cậu là viên trưởng tìm cách đuổi Tiêu Thanh ra khỏi viện.
Nếu như anh muốn cầu xin cậu, cậu có thể cân nhắc hẹn hò cùng anh, hiếm có người nhìn hợp mắt cậu đến thế, cậu có có miễn cưỡng quên đi giới tính của anh một chút.
Vậy mà sau đó không lâu cậu bị tố giác vì nhận hối lộ, bệnh viện đổi viện trưởng, người đó trước đây là bác sĩ hàng đầu của khoa ngoại. Tần Thiên Vũ đã từng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nên xảy ra không ít hiềm khích. Cuối cùng những ngày khó khăn của Tần Thiên Vũ đã đến, mất chỗ dựa ở bệnh viện, lại vốn không được nhiều người hoan nghênh, giờ thì càng ngày càng bị xa lánh, khinh thường. Tần Thiên Vũ uất ức, hiện tại chỉ được nhận những ca phẫu thuật nhỏ, những ngày tháng bố đời trước đây dần vào dĩ vãng.
Những ngày cậu mất ô dù, những người vừa thấy cậu liền câm như hến, sau lưng cậu thì thầm to nhỏ. Cậu lập tức kéo một người, thấy sang bắt quàng làm họ hỏi: “Bác sĩ Trần, tán gẫu gì đấy?”.
Bác sĩ Trần lạnh lùng nói: “Đang nói chuyện khổng tước bị nhổ lông thì sẽ đắc ý ra sao. Cậu thử nói xem?”
Lời cười nhạo đầy hàm ý. Tần Thiên Vũ quay lưng cắn chặt môi, uất ức không chịu được, thầm nghĩ nếu như mình trở lại như xưa nhất định sẽ phải dạy dỗ lại thằng này. Sau đó cậu đến khoa gây mê lấy chữ ký xác nhận, mời bác sĩ gây mê đến phòng phẫu thuật để tiến hành gây mê. Chủ nhiệm khoa gây mê vừa nhìn thấy cậu đến, ánh mắt lập tức tối sầm lại, cậu đã từng khiến cho học trò ông cưng nhất bỏ đi, không cho cậu một bài học thì không chịu được.
Để cho Tần Thiên Vũ đứng đợi một tiếng đồng hồ mới chậm rãi nói: “Ơ! Cơn gió nào mang bác sĩ Tần đến đây?”
Tần Thiên Vũ đạp tập hồ sơ đưa về phía trước, muốn ông ký tên. Chủ nhiệm trào phúng cười cợt: “Ơ, thế này là sao?”
Nói thế tức là không cho cậu chữ ký. Tần Thiên Vũ bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài cười theo, hạ mình nịnh nọt đủ lời, một canh giờ mới xin được chữ ký.
Đi trên đường, Tần Thiên Vũ nghe được y tá đang tán chuyện với nhau:
“Bác sĩ Tần thật sự là khác người, cao ngạo, lại mắc bệnh tự luyến. Này, lúc tôi hỏi bác sĩ Tiêu có phải thích bác sĩ Tần không thì phản ứng của bác sĩ Tiêu làm tôi muốn chết cười, anh ấy trợn tròn mắt hỏi tôi bác sĩ Tần là ai? Ha ha ha! Bác sĩ Tần tưởng bở rằng ai ai cũng yêu cậu ta!”
“Đúng nha! Bình thường luôn cao ngạo bố đời, còn cho rằng mọi người đều yêu thích cậu ta.
Tần Thiên Vĩ quay lưng bỏ đi, không ngừng nói không phải.
Tần Thiên Vũ rất uất ức, cậu đến phòng khám nổi giận với bệnh nhân cũng không cảm thấy thoải mái, rồi lại nhận được một bệnh nhân viêm ruột thừa,bình thường mấy trường hợp này cậu còn không thèm liếc mắt, bây giờ bị mọi người áp bức (cậu không thèm suy nghĩ là do trước đây cậu cướp vị trí của người khác…). Sau đó quá trình phẫu thuật xảy ra vấn đề, người thân bệnh nhân đến tận cửa, yêu cầu bồi thường, nhà báo đến tìm đến tận cửa bệnh viện, Internet dày đặc các bài phê bình.
Trong viện càng tuyệt hơn, viện trưởng đuổi cậu đi, rũ sách quan hệ, cậu lúc đi còn thấy y tá làm mặt vui mừng chúc mừng! Tần Thiên Vũ giận muốn điên lên được, cậu thấy cậu không sai, nếu như không phải mọi người đố kị cậu, xa lánh cậu, bọn bác sĩ gây mê cố tình làm ăn tắc trách mới khiến cho cậu bị sự cố? Xét cho cùng đều là bọn họ sai! Dựa vào cái gì còn muốn cậu bồi thường, xin lỗi? Cậu không chấp nhận! Bằng cấp cậu có thì sợ gì không đi được chỗ khác, nghĩ thế cậu lập tức bỏ đi. Vậy nên cậu thử xin vào bệnh viện khác nhờ quan hệ của mẹ, nhưng không ai dám nhận.
Sau chuyện như vậy, Tần Thiên Vũ không tiếp thu được việc từ thiên đàng bị quẳng xuống địa ngục, lúc rảnh rỗi ở nhà không có việc gì, đi đâu cũng gặp phải trắc trở, người nhà ban đầu còn xúm vào an ủi, nhưng thời gian trôi qua họ cũng có những vấn đề riêng của mình nên không còn đủ quan tâm.
Tần Thiên Vũ chịu đả kích tinh thần rất lớn. Cậu cảm thấy sao lại có người không thích mình! Cậu không hiểu nổi. Làm sao lại không có bệnh viện chấp nhận cậu, cậu càng không hiểu.
Tâm lý cậu càng trở nên bất ổn, mỗi ngày đều lên cơn phát rồ, ném đồ vật, nổi nóng, thậm chí tự hành hạ chính bản thân, tự đập đầu vào tường…Mỗi lần đều không ngừng kêu: “Mấy người không thích tôi!”
Có khách đến còn điên điên khùng khùng chạy đến trước mặt người ta hỏi: “Anh có yêu tôi không?” Nếu như không nhận được câu trả lời đồng ý liền lập tức lên cơn động rồ, đem người tại chỗ hành cho chết. Người nhà không chịu nổi, liền đem cậu đến khoa tâm thần…Tần Thiên Vũ lúc này mặt mày tiều tụy, quầng mắt thâm quầng, dáng vẻ hăng hái ngày nào đã không còn nữa. Người này đúng là hỏng hẳn…
Có điều người nhà không thể chăm sóc cậu mãi, họ không thể dồn hết thời gian để chăm sóc cho một kẻ điên, đem cậu tống vào trại thương điên, cậu ở bên trong không ngừng tự dằn vặt chính mình, người đi qua thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ::Tiêu Thanh sao lại không thích em? Cả thế giới này ai mà chẳng yêu em….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.