Đường Về Phục Hận

Chương 1:




Mẹ tôi, ngay trước mặt tôi, xé toạc túi hồ sơ của tôi.
"Cái gì đây, còn cấm không cho xem?"
"Miểu Miểu con xem, bên trong chỉ là mấy tờ giấy lộn, vậy mà chị con còn làm như bí mật lắm." Tống Miểu Miểu đứng bên cạnh, giơ điện thoại lên quay mặt tôi.
Cô ta muốn quay lại cảnh tôi gào khóc, suy sụp rồi đăng lên mạng câu like.
Rõ ràng Tống Miểu Miểu là người xúi giục mẹ xé túi hồ sơ của tôi.
Lúc này lại giả bộ đáng thương.
"Chị, mẹ chỉ là tò mò nên mới xé túi hồ sơ của chị thôi, chị muốn trách thì trách em đi."
Kiếp trước, vì túi hồ sơ bị xé, tôi kích động cãi nhau với mẹ mấy câu.
Tống Miểu Miểu đã lén quay lại, cắt ghép ác ý rồi đăng lên mạng.
Cô ta còn mỉa mai viết chú thích:
"Túi hồ sơ của chị gái vô tình bị mẹ xé mất, phải làm sao bây giờ?"
Chỉ một đoạn video, đã khiến cô ta nổi tiếng.
Còn tôi thì bị cư dân mạng buông lời cay độc mắng đến trầm cảm.
Tống Miểu Miểu lại nhờ đó mà nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.
Sống lại một đời, tôi đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ta.
Tống Miểu Miểu muốn tôi suy sụp, gục ngã, sau đó quay lại cảnh tôi mất kiểm soát.
Để bù vào sự thật là cô ta kém tôi đến tận 300 điểm.
Nhưng cô ta không biết rằng, tôi đã sớm giấu một cái điện thoại ở phòng khách.
Ghi lại toàn bộ quá trình Tống Miểu Miểu xúi giục mẹ xé túi hồ sơ của tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn mẹ.
"Cũng chỉ là một cái túi hồ sơ, nếu Miểu Miểu muốn xem thì cho em nó xem đi."
"Nhưng mà, con nghe nói nếu túi hồ sơ bị xé, con sẽ không được học đại học!"
"Không chỉ là đại học, sau này thi cao học, thi công chức, thi viên chức đều sẽ bị ảnh hưởng."
Tôi đã nghĩ rằng mẹ tôi nghe xong sẽ tỉnh ngộ.
Nhưng bà ấy vẫn không quan tâm.
"Nghiêm trọng vậy sao?"
"Chỉ là cái túi rách thôi mà, xé thì xé."
"Không học đại học thì thôi, con ở nhà cùng Miểu Miểu ôn thi lại một năm là được."
"Con là chị, phải nhường nhịn em một chút." Đúng vậy, trong mắt mẹ tôi, chỉ có đứa con gái nuôi là Tống Miểu Miểu.
Tống Miểu Miểu là áo bông nhỏ của mẹ, là người luôn cần được bao bọc.
Dù thi đại học chỉ được 200 điểm, thì cũng chỉ là do cô ta không phát huy được hết khả năng.
Còn tôi, dù có thi đỗ trường đại học trọng điểm của tỉnh, cũng không được mẹ coi trọng.
Ngược lại còn bị mắng là "không biết quan tâm đến cảm xúc của em gái".
Tống Miểu Miểu vừa quay video, vừa tỏ vẻ đáng thương nói.
"Chị, mẹ nuôi nấng chúng ta vất vả lắm rồi."
"Nếu chị giận, chị xé túi hồ sơ của em đi cho hả giận!"
"Ồ, vậy sao?"
Tôi quá hiểu Tống Miểu Miểu rồi, cô ta nói như vậy, chẳng qua là muốn tạo hình tượng ngoan hiền, hiểu chuyện.
Kiếp trước, tôi thật sự tin rằng Tống Miểu Miểu và mẹ tôi chỉ là vô tình xé túi hồ sơ của tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đành tự mình gặm nhấm nỗi đau.
Kiếp này, tôi không nuông chiều cô ta nữa.
Tôi quay người, lấy túi hồ sơ của Tống Miểu Miểu ra.
"Chị cũng tò mò, không biết giáo viên đã nhận xét gì về em trong này nhỉ."
Thấy tôi định xé túi hồ sơ của cô ta.
Tống Miểu Miểu lập tức cuống lên.
Bỏ mặc cả cái điện thoại đang quay dở, lao về phía tôi.
"Không được! Mẹ, nếu túi hồ sơ bị xé, con sẽ không được học đại học."
Mẹ tôi thấy vậy, vội vàng đứng dậy.
"Con làm gì vậy?"
"Mau bỏ túi hồ sơ của em gái xuống!"
Tay tôi đặt trên mép túi hồ sơ.
Chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái, Tống Miểu Miểu sẽ phải chịu chung kết cục với tôi.
Tống Miểu Miểu sợ hãi kêu lên: "Tống Vi, mày dám xé túi hồ sơ của tao, tao g.i.ế.t mày!"
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô ta, tôi bỗng cảm thấy nhạt nhẽo, ném túi hồ sơ của Tống Miểu Miểu về phía cô ta.
"Thì ra mày cũng biết túi hồ sơ rất quan trọng."
Tống Miểu Miểu ôm chặt túi hồ sơ, cảnh giác nhìn tôi, như thể tôi là một tên tội phạm nguy hiểm.
"Tống Vi, mày quá đáng lắm rồi! Sao mày có thể bắt nạt em gái như vậy?"
Mẹ tôi không thể chịu đựng được việc nhìn thấy Tống Miểu Miểu bị ức hiếp, lập tức che chở cô ta trong vòng tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.