Một võ giả cảnh giới Phá Thiên thân là đồ đệ đắc ý của Thái thượng trưỡng lão Thiên Sát Môn...bốn mươi hai tuổi, cam chịu bị một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi con cháu Tần gia thành Phong Sa không biết thực lực ra sao, làm cho nhục nhã một phen, sau đó còn bị dọa cho phát điên loạn.
Tin tức này giống như gió thổi bay tản lan khắp ra bốn phương tám hướng.
Gần như tất cả người nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên đều là "Không thể nào!
Không biết có bao nhiêu người ở bất đồng thời gian, nói ra ba chữ giống nhau như vậy.
Gia tộc Tần gia thành Phong Sa lấy luyện chế đan dược là việc chính, tuy rằng chỉ đánh giá là thực lực bậc trung nhưng trên thực tế, thực lực bậc trung của bọn họ thật ra còn kém hơn một ít!
Thậm chí, thực lực của Tần gia cũng không mạnh bằng Tứ Quý Môn. Dù sao, Tứ Quý Môn chỉ có một môn chủ đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn trong truyền thuyết!
Mà Tứ Quý Môn ở trên Huyền Đảo, chẳng qua cũng chỉ là một môn phái có thực lực bậc trung.
Nhưng Tần gia, sở dĩ có thể được bình chọn là thực lực bậc trung, nguyên nhân chính yếu cũng chỉ vì Tần gia là gia tộc lấy luyện chế đan dược là việc chính!
Phàm là gia tộc như vậy, hơn phần nửa đều có nhân mạch cực kì cường đại, các thế lực bình thường cũng không muốn đắc tội với gia tộc như Tần gia. Một mặt là hoàn toàn không cần thiết, mặt khác, ai mà biết ngày nào đó người ta có thể sẽ luyện chế ra một loại đan dược mới mạnh mẽ hay không?
Thiết lập tốt quan hệ với môn phái gia tộc như vậy là một việc phi thường cần thiết.Nguồn truyện: Truyện FULL
Cũng chính vì vậy, Tần gia từ trên xuống dưới đối với uy hiếp của Thiên Sát Môn, tuy rằng coi trọng nhưng không có sợ hãi chút nào, bởi vì minh hữu của Tần gia trước giờ không thiếu.
Nếu thật sự phát sinh xung đột quy mô lớn cũng vị tất phải sợ Thiên Sát Môn!
Huống chi việc này chỉ là xung đột giữa một đám tiểu bối, trừ phi Tần Lập giết chết Thiếu môn chủ của đối phương, bằng không hơn phân nửa trưởng bối trong môn phái đối phương sẽ không tự mình ra tay đối phó Tần gia.
Nếu hễ đứa nhỏ bị khi dễ, trưởng bối liền nhất định muốn đích thân ra tay, như vậy chỉ sợ Huyền Đảo cũng chống đỡ không nổi tới hôm nay, đã sớm không còn ai rồi!
Bởi vì ngay cả con cháu của các thế lực siêu cấp trên Huyền Đảo dù có gây sự ở bên ngoài, cũng đều hơn phân nửa là dựa vào năng lực của chính mình để xử lí. Động một tí liền lấy danh nghĩa môn phái gia tộc ra hù dọa người ắt sẽ bị người khinh thường. Phá luật chính là Thiên Sát Môn.
Bàng Úy Nhiên môn chủ Thiên Sát Môn ngồi ở ghế chủ tọa, ở dưới hắn có một lão già râu tóc bạc trắng đang nhắm hai mắt ngồi ở đó, dường như đang ngủ gật.
Bàng Kỳ đứng ở phía dưới dửng dưng ngước mặt nhìn phụ thân mình, lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Lời đồn là ta tung ra đi, kì thật cũng không tính là lời đồn nhảm, không phải hiện tại đã chứng minh sự thật rồi sao? Tiểu tử kia đích xác là con cháu Tần gia thành Phong Sa! Tôn Thái sư thức, cũng đích thật là ta bảo hắn đi...điều đó, không phải có một lần các ngươi nói: nếu có thể lấy được phối phương Ngọc Lộ Đan của Tần gia thì tốt hay sao, ta thấy ta làm vậy là đúng mà!
- Nghiệt súc! Ngươi còn dám nói ngươi làm đúng.
Bàng Úy Nhiên giận tím mặt, trong mắt toát ra lửa giận nồng đậm, lấy tay chỉ vào vẻ mặt không phục của nhi tử mắng:
- Nếu không vì ngươi, Tôn Thái sư thúc ngươi như thế nào có thể biến thành bộ dáng như hôm nay chứ? Nếu không vì tên tiểu súc sinh ngươi gặp gái nảy lòng tà, thì đâu có chọc phải một đối thủ đáng sợ như vậy...
- Đáng sợ?
Bàng Kỳ bật cười chặn ngang lời nói của phụ thân mình, khinh thường nói:
- Không ngờ ngài lại nói một tên chỉ có cảnh giới Phá Thiên đáng sợ. Thật tức cười! Trong môn phái này chúng ta tùy tiện phái ra một đệ tử cảnh giới Hợp Thiên là có thể tiêu diệt được hắn rồi!
- Thằng khốn! Ngươi tưởng Tần gia chỉ là giấy lộn sao? Ta không phí lời nói với ngươi! Ngươi cút đi cho ta! Cút ra hậu sơn diện bích đi! Không có mệnh lệnh của ta nếu ngươi dám ra đây, ta đập gãy chân chó của ngươi!
Bàng Úy Nhiên phẫn nộ gầm lên.
- Thế nào, ta là chân chó, vậy ngươi là cái gì?
Bàng Kỳ thờ ơ như không vừa đi ra ngoài, vừa lầm bầm nói.
- Ta...
Bàng Úy Nhiên đứng lên định đuổi theo ra bên ngoài, Bàng Kỳ thấy thế, nhanh như chớp chạy biến đi. Bàng Úy Nhiên lúc này mới cố nén giận ngồi phịch xuống, thở hổn hển quay đầu sang lão nhân bên cạnh thở dài một tiếng:
- Sư thúc! Để ngài chê cười rồi! Khuyển tử không biết gì chọc tới mối tai họa lớn như vậy. Tôn Thái sư đệ nơi đó...
Lão nhân lúc này mới chậm rãi mở hai mắt, thản nhiên nói:
- Thôi! Cũng tại hắn không có năng lực, chẳng thể trách Thiếu môn chủ. Môn chủ! Chỉ có điều nếu chuyện này cứ như vậy quên đi, ta thật không đáp ứng. Tôn Thái hắn tuy rằng thiên tư bình thường, nhưng những năm gần đây theo ta làm tùy tùng, hầu hạ ta rất là chu đáo, chưa bao giờ gây ra bất kì sai lầm gì. Bây giờ lại bị người ta dùng tinh thần lực chấn hỏng đầu óc hắn. Môn chủ! Người khác nhìn không ra chẳng lẽ ngươi cũng nhìn không ra? Còn nữa, ngươi thật sự tin chuyện này do một đứa trẻ mười mấy tuổi làm sao?
- Sư thúc ý của...
Bàng Úy Nhiên nhìn lão già, trầm ngâm, sau đó trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc:
- Chuyện này, chẳng lẽ là đám lão già Tần gia kia ra tay ư?
Bàng Úy Nhiên nói xong, sau đó nheo mắt nói:
- Tên tiểu tử của Tần gia thực lực vẫn phải có, nếu như chúng ta cứ như vậy trực tiếp giết đi, chỉ sợ...sẽ khiến cho Tần gia kịch liệt phản kháng, đối với Thiên Sát Môn chúng ta cũng không có chỗ tốt gì.
Lão già thản nhiên nhìn thoáng qua Bàng Úy Nhiên hỏi:
- Vậy ý môn chủ xử lý chuyện này thế nào? Chẳng lẽ đường đường là Thiên Sát Môn chúng ta còn sợ một gia tộc thực lực còn chưa đạt tới bậc trung sao?
- Hà hà! Sư thúc phẫn nộ như thế cũng không hẳn toàn bộ là vì tiểu tử Tôn Thái kia chứ? Theo ta biết, hắn là tên đệ tử ở trong mắt sư thúc địa vị cũng không tính là cao...tuy nhiên chỉ vì chuyện này đã đánh mất sĩ diện của ngài, nên ngài chỉ muốn tìm lại thể diện này thôi! Một khi đã như vậy, lập tức giết chết tiểu tử kia chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao?
Lão già đảo mắt một vòng, biũ môi, có ý muốn biện giải mấy câu, nhưng cảm thấy môn chủ sư điệt hắn nói đúng quá nên chỉ có thể gật gật đầu, sau đó im lặng nhìn Bàng Úy Nhiên, chờ hắn nói tiếp.
Bàng Úy Nhiên cười lạnh nói:
- Hừ! Tần gia không phải cảm thấy xuất ra được một thiên tài tuyệt thế hay sao? Ngài nói xem nếu bọn họ toàn lực bồi dưỡng thiên tài này, vài năm sau đạt tới cảnh giới Phá Thiên đỉnh phong, thậm chỉ đột phá đến cảnh giới Hợp Thiên. Rồi nếu ở giải đấu Chí Tôn không ngờ lại bỏ mình...như vậy đám người Tần gia kia có phải sẽ buồn bực đến hộc máu hay không? Mà mất đi thiên tài tuyệt thế có thể dẫn dắt gia tộc bọn họ đi tới huy hoàng này, Tần gia...có năng lực đi được bao xa chứ?
Môn chủ nói xong khiến lão già hít một luồng hơi mát, sau đó lão đứng lên, thần thanh khí sảng vừa đi ra phía ngoài vừa nói:
- Nếu môn chủ chuẩn bị ba năm sau thúc đẩy chuyện đại cơ mật của Thiên Sát Môn chúng ta kia, ta cũng không có gì để nói nữa. Ta sẽ chờ hắn ba năm!
...
- Đánh đáng lắm! Tới trước cửa Tần gia ta kiêu ngạo làm càn như thế, không đánh gãy chân chó bọn chúng, còn tưởng rằng Tần gia ta sợ bọn chúng!
Tần Lĩnh Sơn sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng tán dương chắt trai bảo bối của mình.
Tất cả con cháu dòng chính hạch tâm của Tần gia đều hai mặt nhìn nhau, hơn nữa nhiều ít cảm thấy không thể tưởng tượng Tần Lĩnh Sơn lại nói như vậy. Bởi vì trước kia Tần gia không phải là loại quan điểm xử lí thế này.
Thân là gia tộc bào chế thuốc, khiêm tốn, nhỏ nhẹ, hòa khí mới có thể phát tài! Đó mới là quy củ Tần gia tuân theo từ trước tới nay.
Cho nên lời nói của Tần Lĩnh Sơn hôm nay chẳng khác nào phủ định toàn bộ đạo xử thế của gia tộc xưa nay!
Điều này sao có thể không làm cho trong lòng mọi người Tần gia vừa kinh vừa sợ chứ?
- Phụ thân! Như vậy...có được không?
Tần Lĩnh Trung con trai cả của Tần Lĩnh Sơn, là ông nội của Tần Văn Hiên, cũng là trưởng lão Tần gia đạt tới cảnh giới Hợp Thiên, lão nhân tướng mạo nho nhã, có chút chần chờ hỏi.
- Hừ! Có cái gì không được? Luận về thực lực Tần gia ta cũng không kém bao nhiêu. Những năm gần đây chúng ta tận sức trên phương diện luyện đan thuật, nếu như dốc sức phát triển thực lực gia tộc, thì tin rằng cũng sẽ không kém hơn Thiên Sát Môn kia!
Tần Lĩnh Sơn thản nhiên nói.
Tần Lĩnh Trung gật gật đầu, cũng đồng ý với lời này của phụ thân. Sau đó lão ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một ánh hi vọng:
- Phụ thân! Vấy ý của ngài...Tần gia về sau?
- Tần gia về sau chuyên quản lý sự vụ bồi dưỡng gia tộc cho Tần Tỏa lo liệu! Ngươi cũng tốt, con của ngươi cũng tốt, cũng không cần phải tham gia vào chuyện quản lý gia tộc, dồn sức của gia tộc luyện chế mấy loại đan dược kia! Hừ! Trước nâng cao thực lực chỉnh thể của Tần gia! Sau đó hạch tâm vũ lực thì lấy Tần Lập cháu cố của ngươi kia là chính! Luyện chế mấy loại đan dược đó chủ yếu đều cung cấp cho Tần Lập!
Nghe Tần Lĩnh Sơn phân phó, trong lòng Tần Tỏa bên kia lại rất vui mừng, bởi vì vận may của hắn phải tốt hơn nhiều so với phụ thân cùng gia gia của hắn, thậm chí cả thái gia gia cũng vậy, vị trí gia chủ tương lai của Tần gia không là hắn còn là ai nữa chứ?
Đồng thời, Tần Tỏa cũng có chút hâm mộ nhìn Tần Lập. Hắn biết từ nay về sau, cho dù hắn là gia chủ, nhưng có thể được hậu nhân tưởng nhớ kính ngưỡng cũng chỉ có thể là Tần Lập!
Tuy nhiên hắn cũng không ganh tỵ, trong lòng Tần Tỏa lúc này dường như đang dấy lên một ngọn lửa, hắn âm thầm phát thề trong lòng, nhất định phải kinh doanh biến Tần gia thành một gia tộc cường đại! Hắn hi vọng về sau hậu nhân Tần gia mỗi khi nhắc tới đoạn lịch sử này, cũng sẽ kiêu hãnh nói rằng:
- Năm đó Tần gia có thể huy hoàng như thế, cũng là có thêm cống hiến lớn lao của gia chủ Tần Tỏa!
Tần Lập lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm nhận được đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiếu vào mình. Trong lòng hắn cũng có chút cảm động, Tần Lĩnh Sơn gia chủ Tần gia thực lực mạnh mẽ này, có thể trong thời gian ngắn như thế đã đưa ra quyết định như vậy, quả thực cũng xứng đáng được xưng là một người có đảm lược!
Không có quyết đoán làm thế nào có thể dứt khoát giao quyền lực cho hậu bối cấp dưới như thế? Không có quyết đoán làm sao dám đặt lòng tin vào một đứa cháu vừa mới từ thế tục trở về gia tộc chỉ vài ngày?
- Còn có một chuyện!
Tần Lĩnh Sơn nói xong, ánh mắt ôn hòa nhìn Tần Lập một cái, sau đó chậm rãi nói:
- Ta không đồng ý cho Tần Lập ba năm sau tham gia giải đấu Chí Tôn.
- A?
Cả đám người lập tức vang lên một tràng kinh hô, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt khó tin nhìn Tần Lĩnh Sơn thầm nghĩ:
- Với tư chất như Tần Lập này, ba năm sau tham gia giải đấu Chí Tôn, có khả năng rất lớn tiến đến một cửa cuối cùng!
Mà bảo vật bên trong Hoàng Kim Cung, thử hỏi thiên hạ ai không đỏ mắt? Ai không thèm muốn?
Ở đây chỉ có vài người hiểu được ý tứ trong lòng Tần Lĩnh Sơn. Tần Lập đồng dạng cũng hiểu được tâm ý của Tần Lĩnh Sơn, hắn cười khẽ nói:
- Có đi hay không tính sau. Dù sao còn tới ba năm! Tuy nhiên, trước mắt ta muốn đi trước một chỗ!