Duy Ngã Độc Tôn

Chương 467: Thiên Thiên, đã lâu không gặp!




Đi tới phòng củi, thiếu nữ trực tiếp dẫn Tần Lập đi vào, một tráng hán hơn bốn mươi tuổi bên trong đi ra nghênh đón, nhìn thấy là Tiểu Anh, trên mặt hiện vẻ mỉm cười:
- Tiểu Anh cô nương sao lại rảnh rỗi tới chỗ chúng ta vậy?
- Lý thúc! Ta tới đưa người cho thúc đây.
Tiểu Anh chỉ vào Tần Lập, nói:
- Lý thúc an bài cho hắn làm chuyện tốt một chút, hắn rất đáng thương, muốn kiếm chút tiền gửi về nhà.
Tiểu Anh nói xong, lại mỉm cười với Tần Lập:
- Lý thúc là một người rất tốt, theo thúc ấy làm việc cho tốt, có thời gian ta trở lại tìm ngươi.
Nói xong, liền xoay người chạy đi, bước chân nhẹ nhàng, bóng váy vàng tung bay theo gió, giống như một con bướm lượn lờ giữa vườn hoa.
Trong lòng Tần Lập, nháy mắt này nhẹ nhàng xúc động.
Loại cảm giác này không liên quan tới tình yêu, mà là một loại thoải mái nhẹ nhàng sâu trong nội tâm. Tần Lập đã cách sinh hoạt người thường quá mức xa xôi, nếu như không phải Tần Lập muốn tránh né tử đồng cùng các môn phái gia tộc truy đuổi, hơn nữa lo lắng tình hình các nàng Bộ Vân Yên, cũng không có khả năng cải trang dịch dung tới Nguyệt Diêu Tiên Cung, càng không có khả năng lấy cách nhìn của người bình thường quan sát thế giới này.
- Hắc! Lão đệ, đừng sững sờ nữa, Tiểu Anh là cô nương tốt, tuy nhiên không phải hạng người hạ đẳng như chúng ta có thể tưởng niệm đâu.
Người trung niên Lý thúc đi tới, vỗ vỗ vai Tần Lập cười nói:
- Ở đây làm việc cho tốt, có chút ánh mắt, làm lâu năm, cố gắng lăn lộ lên chức quản sự nho nhỏ...vậy là phát đạt rồi. Đi thôi, người thanh niên!
Tần Lập mỉm cười, đi theo phía sau Lý thúc.
- Đây là gian phòng cậu ở. Nguyệt Diêu Tiên Cung rất nhân từ, gian phòng hạ nhân chúng ta ở đều rất tốt. Phòng củi chúng ta nguyên lai có ba mươi ba người, tính thêm cậu nữa thì là ba mươi bốn. Việc mỗi ngày cũng không nặng lắm. Trước tiên cậu cứ theo ta, đưa củi cho các viện trưởng lão là được rồi.
Tiểu Anh nói câu kia, Lý thúc vẫn ghi chặt trong lòng. Đừng nhìn địa vị Tiểu Anh trong Nguyệt Diêu Tiên Cung không cao, nhưng so sánh với những hạ nhân thì vẫn rất có địa vị. Hơn nữa, mấy người Lý thúc cũng đều thích tiểu cô nương Tiểu Anh khả ái này.
Tần Lập gật đầu tạ ơn Lý thúc, sau đó trở lại gian phòng. Tuy rằng trong phòng đơn sơ, nhưng cũng coi như được, so sánh với nhà người thường đã tính là không tệ rồi. Tường vôi trắng không dính hạt bùi, một cái giường gỗ, bên trên chăn nệm rất sạch sẽ. Trên mặt đất có bàn ghế, còn có ấm chứa nước. Trên vách tường lại còn treo một thanh thiết kiếm.
Tần Lập gật đầu, Nguyệt Diêu Tần Cung này quả nhiên có vài phần khí thế đại phái.
Qua một hồi, Lý thúc quay lại nói cho Tần Lập một ít quy củ Nguyệt Diêu Tiên Cung. Đơn giản là hạ nhân có giác ngộ hạ nhân, không nên nói thì không nên nói, không nên nghe thì không nge, không nên làm thì không làm.
Tần Lập biểu hiện mình nhớ kỹ, Lý thúc cười hì hì nhìn Tần Lập, cảm thấy người thanh niên này cũng không tệ, vì vậy nói:
- Được rồi, còn chưa biết tên cậu nữa?
- Ta gọi là Tần Phương.
Tần Lập thuận miệng nói.
- Tốt! Tần Phương, hiện giờ cậu theo ta đi đưa cửa cho mấy biệt viện trưởng lão.
Lý thúc nói xong, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, sau đó chuẩn bị củi đốt bó sẵn.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Lý thúc gọi Tần Lập lên xe ngựa, ngồi trên đỉnh đống củi, theo con đường lát đá chạy lên đỉnh ngọn núi.
Không ít người trong phòng củi đều hâm mộ nhìn Tần Lập, cảm thấy người thanh niên này thật tốt số, vừa tới là được Lý thúc chiếu cố. Hình như Tiểu Anh cô nương cũng đối với hắn không tệ, còn tự mình đưa tới. Không ít người trong lòng đều nghĩ: nếu một lúc nào đó mình có được vận số tốt như thế, vậy thì tốt rồi.
Đều là bình dân chất phác, tuy rằng hâm mộ, nhưng không có đố kỵ.
Trên thực tế, cũng không phải là ngay từ đầu đã là vậy, mà là nữ nhân ở Nguyệt Diêu Tiên Cung đều quá cố chấp, nam nhân căn bản không có địa vị gì. Dù ngay cả nam nhân đệ tử bên trong Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không hề có địa vị, càng đừng nói những hạ nhân bọn họ nơi này.
Dần dần, các hạ nhân trong Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng học được cụp đuôi làm người, rất ít chủ động tìm chuyện dây vào người. Bởi vì một khi bị quản sự biết được, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì trục xuất ra ngoài.
Có thể vào làm kiếm tiền ở nơi này thật không dễ dàng, rất ít người sẽ tự đập chén cơm của mình.
Ngồi trên xe ngựa, Lý thúc nói cho Tần Lập một ít chuyện thú vị ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, vừa thành thạo đánh xe ngựa.
- Ở Nguyệt Diêu Tiên Cung này, tổng cộng có sáu phòng củi giống chỗ chúng ta. Chúng ta phụ trách sáu vị Trưởng lão nội môn, ba vị Chấp sự ngoại môn cùng năm vị Hộ pháp. Năm chỗ còn lại, có phụ trách Trưởng lão, cũng có phụ trách chỗ Cung chủ. Chỗ phụ trách Cung chủ là tốt nhất, bởi vì nếu lúc Cung chủ tâm tình tốt, thỉnh thoảng sẽ ban thưởng mấy viên đan dược.
Lý thúc nói đến đó, trên mặt lộ ra biểu tình hâm mộ, nói:
- Những đan dược này, đều là bảo bối đó, đáng giá rất nhiều tiền!
- Đáng giá? Những đan dược này ban thưởng xuống, không phải giữ lại cho mình dùng sao?
Tần Lập có chút hiếu kỳ hỏi.
- Giữ lại cho mình dùng? Trời ạ...tiểu tử phá sản này, đan dược bảo bối như vậy, làm sao có thể giữ lại dùng cho mình? Vậy quả thật là lãng phí bằng trời những đan dược chữa thương thánh phẩm mà. Lẽ nào lúc cậu đốn củi, tay bị trầy một chút, cũng phải dùng đan dược chữa thương hay sao?
Lú thúc nhìn Tần Lập lắc đầu mãi, thầm nghĩ người thanh niên đúng là không biết cuộc đời khó sống qua ngày mà, tận tình khuyên bảo:
- Nhìn ra được, Tiểu Anh cô nương đối với cậu rất tốt, cậu đối với nàng ta cũng có vài phần tưởng niệm ^^! Nếu cậu thật sự muốn cưới được cô nương như vậy, không có tiền thì làm thế nào đây? Dù là Tiểu Anh cô nương đồng ý theo cậu, cũng phải nhìn tiên cung người ta có chịu thả người hay không. Chẳng qua, không có nhiều hy vọng. Ta ở nơi này hơn ba mươi năm rồi, chưa từng thấy hạ nhân nào có thể lấy cô nương tiên cung cả, đừng tin tưởng mấy truyền thuyết với cổ tích, đó đều là chuyện gạt người!
Tần Lập gật đầu cười khổ. Lúc này xe ngựa đã lên trên một ngọn núi, đỉnh núi trong mây, cổ thụ che trời, trong rừng dòng suối chảy vang ầm ầm, trong không khí quanh quẩn mùi vị tươi mát, linh khí nồng hậu làm người ta không nhịn được muốn say mê trong đó.Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Ngọn núi này là nơi ở của Hồ trưởng lão. Chẳng qua bình thường Hồ trưởng lão cũng không ở nơi này, rất ít khi nhìn thấy ngài.
Lý thúc nói, thành thạo đánh xe ngựa tới một nơi hẻo lánh, nói với Tần Lập:
- Đưa củi tới nơi đó là được rồi.
Hai người Tần Lập cùng lão Lý dời từng bó từng bó củi xuống khỏi xe ngựa, sau đó chất đống chỉnh tề. Lão Lý đối với Tần Lập làm việc nhanh nhẹn ra sức, rất tán thưởng.
- Tần Phương à, cậu rất có thiên phú làm chuyện này đó. Lúc ở nhà, bình thường cũng làm chuyện này sao?
- Ấy...Đúng vậy!
Khóe miệng Tần Lập khẽ co rút.
Một xe củi, cũng đủ dùng mười ngày, cho nên bỏ củi xong, đứng bên cạnh chờ quản sự ký nhận, lão Lý thở dài một hơi, nói với Tần Lập:
- Chúng ta sống, không cần phải mệt chết, chỉ cần nhớ kỹ củi đốt bên này sắp hết, trực tiếp đưa sang là được rồi.
Tần Lập yên lặng gật đầu. Lúc này, thần thức Tần Lập khẽ động, trong rừng xa xa bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người, một người trong đó rất giống Triệu Thiên Thiên. Tần Lập ngưng thần nhìn tới.
Lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ rất sắc nhọn, khinh thường lạnh lẽo nói:
- Tên nhà quê, nhìn loạn cái gì đó? Có biết quy củ Nguyệt Diêu Tiên Cung hay không?
Tần Lập quay đầu, có chút ngạc nhiên nhìn cô gái vừa nói. Đó là một quản sự phòng củi bên này, nhìn trang phục, hẳn là một đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung.
- Nói ngươi đó, không có kiến thức, lẽ nào cấp trên của ngươi không nói cho ngươi biết sao, ở Nguyệt Diêu Tiên Cung này không được nhìn loạn khắp nơi?
Cô gái này diện mạo thật không kém, hàng mi cong vút, môi nhỏ anh đào, mấy nếp tàn nhan trên mặt lại không ảnh hưởng mỹ quan. Chẳng qua nói những lời này, làm người ta cảm giác hết sức khó chịu.
Tần Lập khẽ cau mày, vừa định nói, lão Lý bên này vội tới hòa giải:
- Cao quản sự! Thật xin lỗi, Tần Phương là mới tới thôi, không hiểu quy củ. Ngài đừng chấp nhặt với hắn, trở về ta sẽ giáo huấn hắn sau.
Lão Lý nói, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tần Lập, ý bảo Tần Lập nhanh lên nhận lỗi. Tần Lập lại giống như không phát hiện, đứng sững ở đó, trên mặt hiện vẻ tươi cười hàm hậu, nhưng làm cho Cao quản sự này một loại cảm giác châm chọc.
Lúc này, mấy người bên kia đi về phía bên này, Tần Lập tập trung nhìn tới, trong lòng khẽ chấn động. Giữa mấy cô gái đi tới, có một người xác thật chính là Triệu Thiên Thiên.
Mắt sáng mi liễu, môi hồng mặt phấn, mái tóc dài không buộc lại, xõa bay trên vai, mặc một thân quần dài lụa trắng, sâu trong đôi mắt ngưng kết mấy điểm ưu sầu.
Cao quản sự nhìn thấy mấy cô gái này, vội vàng thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, thay bằng bộ dạng tươi cười, thái độ hết sức cung kính nói:
- Bái kiến các vị sư thúc!
Mấy cô gái gật đầu, trong đó một người hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- À, không có chuyện gì cả. Một hạ nhân không hiểu quy củ, ta đã giáo huấn hắn rồi, không ngờ vẫn kinh động các vị sư thúc, thật là có lỗi.
Cao quản sự vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Ánh mắt mấy cô gái rơi trên người Tần Lập, lập tức dời đi. Một thanh niên nông thôn không có kiến thức mà thôi, các nàng đi tới hỏi chuyện, chẳng qua là quá nhàm chán. Bởi vì Triệu Thiên Thiên tâm tình không tốt, mấy sư tỷ muội cùng nàng ra giải sầu.
Chỉ có Triệu Thiên Thiên, đôi mi thanh tú cau lại, nhìn chằm chằm hai mắt Tần Lập, dường như nghĩ tới cái gì, nhưng lại không dám xác định.
Cao quản sự thấy Triệu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Tần Lập, còn cau mày, cho rằng vị đệ tử được Mạc trưởng lão yêu thích bất mãn với người này. Nếu quả thật là vậy, lão nhà quê không may kia, hôm nay chỉ có thể cút ngay.
Cao quản sự vừa muốn nói, Triệu Thiên Thiên liền bắt được biểu tình Cao quản sự, nhàn nhạt trực tiếp nói:
- Ồ, cũng không có gì, ai vừa tới cũng đều không thích ứng, qua vài ngày là tốt rồi.
Nói xong liền dẫn đoàn người đi xa.
Cao quản sự nhẹ giọng nói:
- Cung tiễn các vị sư thúc!
Chờ mấy người đi không bóng ảnh, mới hung hăng trừng mắt Tần Lập mắng:
- Tên nhà quê, tính hôm nay ngươi gặp may, nhanh cút đi, đừng đứng đây chứng mắt!
Nào không biết, giờ phút này trong lòng Triệu Thiên Thiên đã dậy sóng ngập trời. Vừa rồi ở bên tai này, truyền đến một giọng nói quen thuộc mà nàng ngày mong đêm nhớ.
- Thiên Thiên! Vẫn tốt chứ, đã lâu không gặp, muội lại càng thêm xinh đẹp hẫn dẫn hơn nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.