Duy Ngã Độc Tôn

Chương 714: Lao tù trong lòng núi!




Đoàn người đi vào sâu trong Thánh Nữ Hồ, đi tới một ngọn núi đá thật lớn. Ngọn núi đá này cao tới mấy ngàn thước, nguy nga sừng sững đứng ở đó, giữa lưng chừng núi tầng tầng mây trắng lượn lờ.
Núi đá giống như là từ một khối đá lớn chinh thể cấu thành, vách đá đựng đứng nơi nơi đều như gọt bằng đao, trên vách đá mọc lưa thưa một ít cây cối, căn bản không cách nào trèo lên được.
Lão đầu bếp vừa thấy Lãnh Khinh Tuyết đi về hướng ngọn núi đá này, mặt liền biến sắc thật khó coi. Tuy rằng lão không có nói điều gì nữa, nhưng giờ phút này Tần Lập vẫn có thể cảm giác được cơn phẫn nộ sục sôi của lão đầu bếp, không khỏi truyền âm nói với lão:
- Lão già này! Lão cũng đừng quá đau khổ, chỉ cần người còn sống, thì sẽ có hi vọng!
Tần Lập không có nói nhiều, chỉ nói vài điểm cần nói, hắn tin tưởng lão đầu bếp có thể nghe hiểu trong lời nói của hắn.
Quả nhiên, lão đầu bếp hít sâu một hơi, truyền âm cho Tần Lập nói:
- Tiểu tử kia! Cảm ơn ngươi! Trước nhìn thử xem tình huống rồi tính sau.
Lúc này, đã có một số trưởng lão cùng danh túc Thánh Nữ Hồ, nhận được tin tức, đều bay tới hướng bên này. Khi vừa thấy lão đầu bếp Chu Vô Phong, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Còn có nhiều người thì cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Vô Phong và Tần Lập bên cạnh lão.
Tin rằng hiện tại những người này đều đã biết thân phận của Tần Lập. Cho nên, Tần Lập rõ ràng có thể cảm nhận được từng tia từng tia ánh mắt không có thiện cảm...Ái chà, chuẩn xác mà nói, là ánh mắt tràn đầy cừu hận bắn về phía hắn.
Tần Lập cũng không quan tâm, hắn đã từ trên cuốn Kinh Thần thái cổ kia, lĩnh ngộ được bí quyết chữ "đi", hắn tự tin ở phương điện tốc độ, gần như không có người nào có thể theo kịp. Cho nên, cho dù giờ phút này xâm nhập vào đầm rồng hang hổ, Tần Lập cũng không đặt nặng trong lòng chút nào, chỉ là đang thầm đề cao cảnh giác, đề phòng đối phương ra tay bất ngờ.
Bởi vì qua một thời gian động tĩnh lớn như vậy, Tần Lập đã cảm nhận được, có vài cổ thần thức sâu không lường được lướt qua Tần Lập cùng lão đầu bếp, mà Tần Lập lại cũng không cảm giác được tồn tại của đối phương.
Ở loại thời điểm này, Tần Lập cũng không thể gióng trống khua chiêng thả ra thần thức đi tìm tung tích của đối phương. Mặc dù Tần Lập rất có tin tưởng với thần thức của mình, nhưng thực khó bảo đảm, ở Thánh Nữ Hồ loại địa phương nội tình thâm hậu đến khiến cho người không thể tưởng tượng này, sẽ không xuất hiện vài đại năng biến thái.
Nếu bị đối phương phát giác, thì chẳng khác nào để lộ ra phần lớn thực lực của mình. Cho nên, nếu đối phương chỉ đơn giản là dùng thần thức để dò xét, cũng không có pha lẫn ác ý và sát khí. Tần Lập cũng chỉ làm người biết thời biết thế làm ra vẻ chính mình không có cảm nhận được dò xét của đối phương.
Lão đầu bếp cũng cảm giác được thần thức của đối phương quét lại đây. Lão phát ra một tiếng hừ lạnh trong mũi, cũng không thèm để ý tới, đi theo phía sau Lãnh Khinh Tuyết, không nói một lời nào.
Tòa núi đá thật lớn này, ở giữa bị đào khoét mở ra một đường hẳm chỉ rộng hơn một thước, cao hai thước, nhiều lắm chỉ có thể đi song song hai người.
Trên vách tường đường hầm, cứ cách mấy chục thước, được gắn một viên bảo thạch tòa sáng mờ mờ, chút ánh sáng ấy, cũng chỉ có thể thấy rõ đường đi dưới chân, toàn bộ đường hầm rất u tối.
Tần Lập vừa đi trong lòng vừa nghĩ:
- Loại địa phương này, chỉ sợ còn có vô số cấm chế ở bên trong, cho dù là đại năng cũng không dám tùy tiện động dụng công lực. Bởi vì không cần thận một chút, thì có thể kích phát cấm chế, từ đó tự giam mình ở bên trong.
Nghĩ đến đây, Tần Lập thẩm nhắc nhỡ trong lòng: phải đề cao cảnh giác, nhìn như tùy ý đi theo phía sau lão đầu bếp, nhưng mỗi một bước đi của Lãnh Khinh Tuyết, Tần Lập đều đã nhớ ở trong lòng, tuy rằng không biết việc này có ích hay không, nhưng lo trước khỏi họa sau, có phòng bị dù sao cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Đồng thời Tần Lập cũng phát hiện, lão già lão đầu bếp này, kỳ thật lại rất gian xảo. mỗi một bước đi của lão nhìn qua đều đạp xuống đất, phát ra một tiếng vang rất nhỏ trên đường hầm. Nhưng nếu nhìn thật kỷ, bước chân của lão đầu bếp, kỳ thật cũng không có đạp trên mặt đắt, tiếng vang kia căn bản là do lão đầu bếp cố ý phát ra.
Thấy vậy, Tần Lập không khỏi thẩm lắc đầu, thầm nghĩ:
- Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay a.
Đường hầm nhỏ này vẫn uốn lượn đi lên, cũng chỉ có một đường duy nhất. Đi một hồi lâu, Tần Lập có cảm giác rất có thể đã tới giữa lòng núi đá. Lại đi thêm vài bậc thang, sau đó trước mắt rộng mở sáng sủa.
Hiện ra trước mắt Tần Lập, là một cái hành lang thực rộng, ước chừng rộng hơn mười thước, hai bên hành lang, phân biệt là các phòng giam nối tiếp kéo dài vào trong.
Vẫn theo hành lang đi về phía trước, rất sâu, nhìn qua chừng hơn một ngàn thước.
Hai bên rất nhiều phòng giam lớn có nhỏ có, những phòng giam này, hoàn toàn chính là đục khoét trong núi đá, hình thành nhà đá thiên nhiên, sau đó bên ngoài dùng sắt lớn cỡ cánh tay làm song sắt chận lại, Tần Lập vừa nhìn thấy, song sắt thật to, phía trên còn khắc một số trận pháp.
Hắn thầm nghĩ:
- Quả nhiên như thế, bên trong những phòng giam này, khẳng định cũng không phải giam giữ người thường, nhà đá này cũng không phải nhà đá bình thường, tất cả đều có khắc trận pháp.
Lúc này, trong tai Tần Lập truyền đến tiếng truyền âm của lão đầu bếp:
- Tiêu tử! Ngươi cẩn thận một chút! Địa phương này là chỗ Thánh Nữ Hồ giam giữ tội phạm quan trọng, đa số người giam giữ trong đó, đều là người đối nghịch chống lại các đời chưởng giáo Chí Tôn.
Tần Lập âm thẳm gật gật đầu, không nói thêm gì, vừa đi, vừa thường xuyên nhìn trong phòng giam hai bên, đa số phòng giam đều là trống không, có một số bên trong giam giữ người.
Những người đó hoàn toàn nhìn không ra là nam hay nữ, tất cả đều tóc mọc dài che khuất gương mặt, quần áo trên người rách nát, còn tỏa ra một mùi hôi thối rất khó ngửi.
Tần Lập khẽ nhíu đầu mày, thầm nghĩ:
- Thánh Nữ Hồ này thoạt nhìn là một gia tộc ẩn thế cường đại, không liên hệ và tranh đấu cùng ngoại giới, nhưng thực chất bên trong lại là đấu đá nhau thực kịch liệt.
Lão đầu bếp nhìn người ở bên trong hai bên phòng giam, thân thể không kìm nổi hơi có chút run run. Thời gian trước đây lão cũng chỉ nghe nói qua, ngọn núi đá này là nơi giam giữ phản đồ và tội phạm quan trọng của Thánh Nữ Hồ, nhưng chưa bao giờ đi vào.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên lão đi vào địa phương này, tình cảnh trước mắt khiến trong lòng lão vô cùng khổ sở, lão rất khó tưởng tượng, nữ nhân yêu quý của mình, giờ phút này đã biến thành bộ đáng gì nữa.
Nếu cũng giống những người nhìn như nửa chết nửa sống này thì sao? Cả người dơ bẩn, quần áo rách nát, tóc tai chẳng khác gì bụi cỏ...
Lão đầu bếp nắm chặt hai bàn tay thành quyền rồi ngay lập tức lại buông ra, bởi vì lão đã nói qua: chỉ cần Lãnh Khinh Tuyết giao ra Lãnh Khinh Mi để lão mang đi, thì từ nay về sau, lão sẽ không còn nửa điểm liên quan cùng Thánh Nữ Hồ.
Nói được phải làm được. Người không giữ chữ tín không xứng đáng làm người!
Người ở hai bên trong phòng giam nghe tiếng bước chân, có một số như mất cảm giác, lui vào góc tường không nhúc nhích, có một số lại hướng lại đây, hai tay cấm song sắt to, lộ ra móng tay dài, trong cổ họng phát ra một tiếng gào như dã thú:
- Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài...Thả ta ra ngoài...A a a a a...
Cũng có nữ nhân phát ra tiếng cười lạnh, khặc khặc, đứng ở giữa phòng giam, mặt bị tóc dài che phủ, phát ra tiếng nói mơ hồ:
- Các ngươi...đều không chết tử tế được...không chết tử tế được...
Tiếp theo, toàn bộ bên trong hành lang, liền vang lên từng tràng tiếng cười lạnh, khiến cho nhà giam ngầm trong lòng núi này, có vẻ thật âm trầm khủng bố. Không ít trưởng lão và danh túc Thánh Nữ Hồ cùng vào, đều không kìm nổi cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Giam giữ trong này, hầu hết đều là những người không thành công làm chưởng giáo Chí Tôn của Thánh Nữ Hồ các đời trước, hoặc là một số phản đồ của Thánh Nữ Hồ.
Đa số bọn họ đều còn giữ lại thực lực, chỉ có điều không thể thoát ra khỏi nhà giam này. Hơn nữa chưa từng có người đưa cơm nước cho họ, tu luyện đến cảnh giới đại năng Địa Tiên, sớm đã có thể đạt tới trình độ không cần ăn uống, chỉ cần thực lực còn, năng lượng trong cơ thể sẽ không ngừng sinh sôi nẩy nở.
Trừ phi chết già, họ tuyệt đối sẽ không bị chết đói.
Những người này năm này tháng nọ bị nhốt ở trong này, không có nước, không có tắm rửa thay quán áo, cho dù người có xinh đẹp, có sạch sẽ mấy đi nữa, cũng sẽ biến thành hình dạng thế này.
Đám trưởng lão và danh túc cùng đi vào, hơn phân nửa đều là người tâm phúc của Lãnh Khinh Tuyết, tuy thế họ vẫn liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều cảm thấy da đầu có chút phát lạnh.
Ở chỗ này, bình thường họ cũng không tùy tiện bước chân vào, mỗi lần đi vào đều sẽ lưu lại bóng ma trong lòng một thời gian rất lâu.
Lãnh Khinh Tuyết cũng không có dừng lại trong hành lang, mà đi thẳng qua, tiến vào một đại sảnh thật lớn. Đại sảnh này dài chừng hai trăm thước, rộng hơn một trăm thước, cao cũng có hơn năm mươi thước.
Trên trần được khảm rất nhiều minh châu sáng chói chiếu sáng trong đại sảnh này.
Ở chỗ này, mọi người lại nhìn thấy một cái cửa đá thật lớn. Cửa đá cao hơn mười thước, rộng ba bốn thước, không biết dầy bao nhiêu.
Lãnh Khinh Tuyết đi đến nơi đây, liền hướng về phía đám trưởng lão cùng danh túc đi theo phía sau bảo hộ nàng, nói:
- Được rồi, các ngươi ở đây chờ đi!
Nói xong, đi đến trước cửa đá, vươn tay ấn ấn mấy cái trên cửa, cửa đá phát ra một tiếng tiếng vang kẽo kẹt nặng nề, sau đó bắt đầu chậm rãi mở ra.
Tần Lập nhìn thoáng qua, cửa đá này ít nhất đây hơn hai mươi thước (có lẽ 2 thước là vừa?). hơn nữa trên mặt cửa khắc vô số kể các loại trận pháp cấm chế. Trong lòng Tần Lập không khỏi thâm líu lưỡi, cho dù là mình muốn phá vỡ những cấm chế này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lão đầu bếp lạnh lùng nhìn trận pháp cấm chế trên cửa đá, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn vào bên trong. Sau cánh cửa đá, bên trong lại là một cái hành lang, chỉ có điều hành lang này hẹp hơn so với hành lang vừa rồi, lối đi nhỏ chỉ rộng hai thước, hơn nữa hành lang này cũng không sâu lắm, chỉ hơn ba mươi thước.
Hai bên hành lang, nhiều cũng chỉ có bốn phòng giam, mỗi một gian diện tích đều rất rộng, Lãnh Khinh Tuyết đi thẳng tới phòng giam tận cùng, đi tới cửa, nàng cất giọng lạnh, như băng nói:
- Lãnh Khinh Mi! Có người muốn dẫn ngươi ra ngoài đây!
Tần Lập thấy, tay lão đầu bếp trong áo bào, có hơi run nhè nhẹ, hô hấp cũng hơi dồn dập, cảm xúc của lão nhìn qua thập phân kích động. Không khỏi truyền âm nhắc nhớ lão nói:
- Lão già này! Ngươi cẩn thận một chút!
Nhưng lão đầu bếp vẫn hồn nhiên như không có nghe Tần Lập nói, bước tới gần phòng giam kia.
- Ầm!
- Ầm!
Hai tiếng nổ vang lên phân biệt từ trước và sau Tần Lập, rồi ngay tức thì hai bức tường đá thật lớn, trống rỗng xuất hiện, ngăn cách giữa Tần Lập và lão đầu bếp. Đồng thời, cửa đá phía sau cũng sập xuống thành một bức tường đá, trên vách tường khắc đầy các loại trận pháp cấm chế.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tốc độ quá thật quá nhanh, nhanh đến nỗi Tần Lập vẫn luôn phòng bị, cũng không thể tránh thoát được.
Trong nháy mắt bức tường đá sập xuống kia, thân mình Tần Lập nhanh như tia chớp bắn về phía lão đầu bếp, tung chưởng đánh về phía Lãnh Khinh Tuyết, thế nhưng một chưởng đó lại vỗ vào trận pháp cấm chế khắc đầy trên tường đá.
- Ầm!
Phát ra một tiếng vang nặng nề, một chưởng mạnh như thế, không ngờ bức tường đá vẫn không nhúc nhích chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.