Duy Ngã Độc Tôn

Chương 752: Mưa tên đầy trời!




- Tần...Tần công tử, đây là hiểu lầm, thật là hiểu lầm!
Bụi mù tan hết, lộ ra bộ dáng mấy người đối diện, người vừa lên tiếng là một thanh niên anh tuấn, chính là người chạy trốn ở trên biển.
Còn có một người trung niên và hai lão già.
Tần Lập nhìn lại, mấy người này vừa lúc chính là những người đã bỏ chạy ở trên biển.
Người thanh niên này nói xong, một lão già trong đó cũng nói:
- Đúng vậy, Tần công tử, ta nghĩ đây là một chuyện hiểu lầm, chúng ta từ từ nói chuyện...
- Hiểu lầm?
Tần Lập chỉ vào Âu Dương Hải:
- Các ngươi không nhận ra hắn? Không biết hắn là Đệ tử của ta? Các ngươi đầu tiên là đám uy hiếp đồ đệ của ta sau đó lại đánh chủ ý tới nữ nhân của ta, ở trên biển cho các ngươi may mắn chạy trốn, coi như là các ngươi tốt số, lần này các ngươi cho rằng ta sẽ còn bỏ qua cho các ngươi hay sao?
Bộ Vân Yên khi nghe đến những lời đánh chủ ý tới nữ nhân của ta, thân thể liền cứng đờ, tiếp đó đôi tay ôm lấy Tần Lập lặng yên tăng thêm vài phần lực, hô hấp mùi hương trên người Tần Lập, Bộ Vân Yên có một cảm giác mê say trong đó, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ phút này thì thật là tốt.
Một lão già trong đó lạnh lùng nói:
- Tần Lập, đừng có khinh người quá đáng. Nếu như thật sự liều mạng, ai thắng ai thua cũng chưa chắc. Quá bức bách, mọi người cùng cá chết lưới rách.
- Đúng, bức quá thì cùng cá chết lưới rách!
Lão già còn lại cũng quát.
Tần Lập nhìn thoáng qua lão đầu bếp, nhàn nhạt nói:
- Ngươi còn đang đợi gì nữa?
Lão đầu bếp khẽ than một tiếng, vẻ mặt anh tuấn nho nhã tràn ngập biểu tình bất đắc dĩ, lầm bầm nói:
- Còn sợ các ngươi có người nhận ra ta, ta cũng còn nói cho các ngươi chút lời hay. Đáng tiếc...một đám ngu ngốc, còn cá chết lưới rách...
Lão đầu bếp nói rồi, từ trên người tản ra một cỗ khí thế sắc bén, như một thanh kiếm khổng lồ trực tiếp ập về phía người thanh niên cùng người trung niên và hai lão già đối diện.
Hô!
Giống như thổi một hơi, bọn người này không một tiếng động liền tiêu tan trong không khí, ngay cả chút cặn bả cũng không lưu lại.
Chỉ có Tần Lập mắt sắc như thần, nhìn thấy trong không khí lưu lại một chút tia sáng, biết rõ lão đầu bếp hạ thủ lưu tình, không để những này hồn phi phách tán.
Tuy nhiên thời gian gần đây, cảnh giới lão đầu bếp dường như lại có tăng lên. Nên biết rằng, hai Lão già cùng người trung niên đối diện cũng là cường giả Lôi Kiếp.
Bằng không bọn họ làm sao dám nói cá chết lưới rách, chỉ là chết cũng sẽ không ngờ tới, hai người đối diện đã tiến vào cảnh giới nào.
Âu Dương Hải ở phía sau Tần Lập nhìn mà ngây ngốc, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, nhìn lão đầu bếp giống như đang nhìn quái vật. Loại phương thức hủy diệt địch nhân này, với lão mà nói quả thật nghe chưa từng nghe thấy chưa từng thấy, cho đến giờ chưa bao giờ nghĩ tới.
Tần Lập ôm Bộ Vân Yên, nhỏ giọng nói:
- Vân Yên, đều kết thúc rồi, nàng có muốn đi theo ta hay không?
- A? Kết thúc rồi? Bọn người kia đâu?
Bộ Vân Yên ở trong lòng Tần Lập ngàng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nơi bốn người biến mất. Vừa rồi nàng thậm chí không cảm giác được trên người lão đầu bếp tản mát ra cổ lực lượng khủng bố.
- Biến mất, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Tần Lập nhàn nhạt nói:
- Vân Yên, đi theo ta đi.
Lúc này, Tần Lập không còn như trước gọi nàng là Bộ tỷ tỷ, mà là trực tiếp gọi nàng là Vân Yên, Bộ Vân Yên thông minh thế nào, tự nhiên rõ ràng Tần Lập thay đổi xưng hô, có ý nghĩa thế nào.
Bộ Vân Yên còn chưa trả lời, bên ngoài bổng truyền tới một trận tiếng ồn ẩm ỹ, một giọng nói kiêu ngạo hống hách hô to:
- Vây lại cho ta, chuẩn bị trọng nỏ bao vây, nỏ công thành chuẩn bị, tên lửa chuẩn bị. Dám xông vào phủ đệ đại quốc sư, thật là chán sống rồi.
Tần Lập vẫn ôm nàng vòng eo mỏng manh mềm mại của Bộ Vân Yên, hỏi:
- Đây là chuyện gì? Lúc nào đám rác rưởi này, xưng là quốc sư nước phụ thuộc Tần gia ta?
Bộ Vân Yên đang rối rắm không biết trả lời câu hỏi trước đó của Tần Lập, nghe Tần Lập chuyển đề tài, liền thở ra một hơi, nói:
- Nước phụ thuộc Tần gia? Ha ha, là nước phụ thuộc Tần gia, nhưng mà lại không phải là nước phụ thuộc Tần Lập nha.
Tần Lập nghe vậy cau mày, nếu như không phải hắn đặc biệt tín nhiệm Bộ Vân Yên, hiểu rõ Bộ Vân Yên, biết nàng không có khả năng dùng thủ đoạn ly gián ấu trĩ như vậy, thật đúng là sẽ hiểu lâm Bộ Vân Yên.
Hơn nữa, rất rõ ràng là chia rẽ quan hệ giữa Tần Lập và Tần gia, đối với Bộ Vân Yên mà nói thật không có một chút chỗ tốt nào.
- Tần gia cấu kết cùng những người này?
Tần Lập cau mày, ngữ khí dần dần trở nên nghiêm khắc.
Bộ Vân Yên gật đầu, nói:
- Gần như thế. Ha ha, cung phụng Tần gia Đại Yến còn nhận ra ta, ta ở Tần gia nhiều năm như vậy, còn từng nắm giữ tài phú Tần gia, bọn họ làm sao có khả năng không nhận ra ta được. Nhưng chuyện lần này, làm cho lòng ta thật lạnh. Bọn họ làm bộ không nhận ra ta, thậm chí không một ai đứng ra, tùy ý cho mấy tên rác rưởi kia tới uy hiếp ta. Sau đó, ta suy nghĩ cẩn thận vì sao như thế. Trước khi ta tới, mạch máu kinh tế Đại Yến nắm giữ trong tay bọn họ, sau khi ta tới thì tài phú của ta liền nhanh chóng vượt mặt bọn họ, có lẽ là cảm thấy bị mất mặt. Hơn nữa, bọn họ cho rằng ta đã rời khỏi huynh, bởi vì nữ nhân của huynh đều ở tại nơi cực Tây.
Bộ Vân Yên cười xinh đẹp thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một cỗ phẫn nộ không cách nào nén được, hiển nhiên, những chuyện Tần gia làm đối với Bộ Vân Yên còn xa không chỉ là những chuyện nàng nói ra, có thể nhìn ra được Bộ Vân Yên đã cực lực lưu lại mặt mũi cho Tần Lập.
- Đám người không biết xấu hổ kia.
Tần Lập lạnh lùng nói.
Sau đó, liền nghe có người ở bên ngoài khách khí hô lớn:
- Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi, lập tức buông vũ khí đi ra đầu hàng, nếu không loạn tên bắn chết.
Thân hình Tần Lập chậm rãi bay lên trong sân, ánh mắt rơi xuống người kêu gọi đầu hàng, không thèm nhìn đến mấy ngàn quân binh vây quanh bốn phương tám hướng tòa trạch viện này, nhẹ giọng nói:
- Ngươi, là con cháu Tần gia phải không?
Người dẫn đầu trước tiên ngẩn ra, tiếp đó cười lạnh, nói:
- Ta không phải là con cháu Tần gia gì, xem ra ngươi chính là tặc tử xông vào phủ đệ đại quốc sư. Nhanh bó tay chịu trói, ta có thể cầu xin với Hoàng đế tha cho ngươi một mạng.
Lúc này, người kia như mới đột nhiên nhớ tới gì đó, liền hỏi những người bên cạnh:
- Mấy người đại quốc sư đi đâu rồi? Nếu như các ngài đại quốc sư ở đây, nào còn cần chúng ta ra tay?
Những người bên cạnh đều lắc đầu, bọn họ càng không rõ đại quốc sư đi đâu.
Tần Lập lăng không mà đứng, chỉ vào Bộ Vân Yên vẫn được hắn nửa ôm trong lòng:
- Các ngươi không nhận ra nàng? Hay là cung phụng hoàng gia các ngươi không nhận ra nàng?
- Cung phụng hoàng gia?
Người dẫn đầu rốt cuộc có chút chần chờ. Người này đầu tiên hỏi con cháu Tần gia, sau đó lại chỉ ra cung phụng hoàng gia, lẽ nào thật sự có quan hệ với Tần gia chủ nhân chân chính của Đại Yến Quốc này? Nếu như là thế, vậy thì hỏng rồi.
Chuyện lần này, là mấy cung phụng Tần gia ở sau lưng Tần gia làm ra, nếu như người này thật sự nhận biết người Tần gia, vậy mấy người bọn họ đều sẽ bị liên lụy.
Nghĩ thế, người này hung ác lớn gan, vừa muốn lên tiếng bảo thủ hạ chuẩn bị bắn cung, bắn chết những người này rồi nói.
Chỉ tiếc cấp bậc võ giả như hắn, khí huyết hơi chút dao động, đừng nói là Tần Lập, ngay cả Bộ Vân Yên cũng cảm giác rõ ràng. Trước đó Bộ Vân Yên lưu lại mặt mũi cho Tần Lập, hiện giờ Tần Lập đứng ngay bên cạnh, tự nhiên không cần cố kỵ nhiêu như vậy.
Vươn tay lên, từ ngón tay trắng nõn mảnh mai như ngọc của Bộ Vân Yên, bắn ra một đạo kiếm khí
Phốc!
Trên trán người này, xuất hiện một lỗ máu, mắt trợn trừng, bắn ra quang mang không thể tin nổi, thẳng tắp ngã về phía sau.
- Tướng quân bị giết rồi!
- Tướng quân bị giết rồi!
- Tướng quân đã chết!
Mấy ngàn quan binh vây quanh tòa phủ đệ này lập tức loạn thành một đoàn, lớn tiếng xôn xao, trên mặt mỗi người đều tràn ngập biểu tình kinh khủng. Quả thật là đáng sợ, ai có thể nghĩ tới tướng quân của bọn họ bị đối phương bấm tay bắn rạ liền bị giết chết.
- Hoảng cái gì, mọi người chuẩn bị...
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát to:
- Bắn!
Các binh sĩ này trong khoảng khắc có chút phát mộng, có chút hoảng loạn, nhưng cuối cùng là binh sĩ có tố chất huấn luyện. Theo một tiếng ra lệnh, mọi người đều vô thức kéo cung nỏ, trọng nỏ, nỏ công thành, tên lửa, gần như bắn ra cùng lúc.
Vù vù vù vù vù vù vù vù...
Tiếng xé gió phủ khắp bầu trời, các loại mũi tên phát ra tiếng xé gió sắc bén bắn về phía tòa trạch viện này.
Mấy ngàn người đồng thời bắn ra mũi tên, phương hướng bắn về phía Tần Lập. Nếu đổi thành tình huống bình thường, đủ để biến tất cả mọi thứ trong khu vực bị mũi tên bao trùm thành cặn bã.
Mỗi cây nỏ công thành đều to bằng cánh tay, thứ này bắn trúng người căn bản không phải là vấn đề một lỗ thủng, mà là sẽ xé người ta thảnh hai đoạn.
Vì đối phó vài người, lại triệu tập quân đội mấy ngàn người đến đây, nếu như trước đó nói cho bọn họ biết sẽ đối phó người nào, chỉ sợ sẽ không ai tin tưởng.
Chỉ là người phía sau màn không ngờ tới, người đến đây lại là Tần Lập.
Nếu như có thể biết như thế, cho hắn thêm một trăm ngàn lá gan, hắn cũng không dám.
Lúc này Tần Lập thật đã nổi giận rồi, không ngờ tới trong nước phụ thuộc gia tộc mình, lại xuất hiện lại chuyện này, dù là bọn họ không biết mình đến đây.
Nhưng đụng tới Bộ Vân Yên, chẳng khác nào đụng tới mình, Tần Lập không tin Tần gia lại có người thật sự không biết chuyện này.Nguồn truyện: Truyện FULL
Âu Dương Hải nhìn mũi tên bay khắp bầu trời, sắc mặt tái nhợt, kinh hồn khiếp vía bộc phát ra toàn bộ một thân thực lực, hình thành một đạo cương khí hộ thể kiên cố.
Nếu như không phải Tần Lập đứng không nhúc nhích ở đó, chỉ sợ lão đã sớm bỏ chạy. Hợp Thiên cảnh cũng không dám đối mặt với mưa tên khắp bầu trời kia.
Lão đầu bếp vẻ mặt ung dung bình thản, khí thế trên người mạnh mẽ bộc phát ra. Chỉ thấy những mũi tên đã bắn tới trước mắt, cùng với các loại tên nhọn rậm rạp khắp bầu trời, toàn bộ ngừng trệ một cách quỷ dị.
Các binh sĩ bắn tên quả thật không thể tin được vào mắt mình, thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ. Toàn bộ trợn mắt há mồm nhìn một màn này, gần như mất đi năng lực tự hỏi.
Đột nhiên, nhìn thấy khóe miệng lão đầu bếp lộ ra một tia mỉm cười lạnh lẽo, những binh sĩ này theo bản năng cảm thấy không tốt.
Lão đầu bếp vung tay áo lên, tất cả những mũi tên trên bầu trời...giống như một con nhím nổ tung, phương hướng bùng nổ bắn về phía trước.
Tốc độ kia, nhanh hơn không biết bao nhiều lần so với trước đó.
Phốc Phốc phốc Phốc phốc phốc...
Tiếng mũi tên bắn lên thân thể người không ngừng vang lên, một cỗ khí máu tanh mãnh liệt mạnh mẽ xông lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.